Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 552 : Có bản lĩnh ngươi cứ thử xem.




Ngay sau đó, Bạch Tố Y liền phát ra thanh minh cứng rắn, nói với ngoại nhân Đường Phong chính là đệ tử Thiên Tú tông, nếu ai dám gây bất lợi với đệ tử Thiên Tú tông, chính là gây bất lợi với Thiên Tú tông, Cự Kiếm Môn cùng Nhất Đao Môn chính là tấm gương. Thanh minh này rất hung hăng càn quấy, cũng rất càn rỡ, dấy lên một hồi sóng gió, làm cho rất nhiều người không vừa mắt với tuyên bố của Thiên Tú tông. Huống chi, Đường Phong giết đám trưởng lão và thiếu gia của các tông môn, những tông môn này làm sao bỏ qua, nhưng Thiên Tú tông đã có thể diệt Cự Kiếm Môn cùng Nhất Đao Môn, tổng hợp thực lực rất mạnh mẽ, cho nên dù bọn hắn rất phẫn nộ, muốn báo thù cho người nhà, nhưng không dám đến một mình. Mấy tông môn thương lượng với nhau, quyết định liên hợp, thuận tiện mời Hoàng Đạo Môn xuất mã chủ trì lần này diệt trừ Huyết Ma này, diệt Thiên Tú. Hoàng Đạo Môn tốt xấu cũng có một vị Thiên giai thượng phẩm cao thủ, có người này tọa trấn, lá gan của họ mới lớn hơn rất nhiều. Về sau Hoàng Đạo Môn lại liên hệ không ít tông môn, mới phát triển thành tình thế như bây giờ. Hơn mười hai tông môn cùng hành động, tất cả tụ tập đến Tĩnh An thành và dưới chânThiên Tú tông. Bất quá bởi vì liên lụy đến quá nhiều tông môn, cho nên mới kéo dài đến bây giờ mới hành động, cũng đúng lúc Đường Phong trở về. Hoàng y hậu thổ, thay trời hành đạo, đây là tôn chủ của Hoàng Đạo Môn, mà đối tượng muốn diệt trừ là Huyết Ma. Đường Phong nghe được không thể nhịn được cười một tiếng, hoàn toàn không nghĩ tới mình còn trẻ như thế, lại có thể trêu chọc ra phiền toái lớn như thế, cũng làm cho hắn xấu hổ không thôi. Trong vòng ngàn dặm quanh đây biến thành một mảnh hỗn loạn, nổi danh vô danh, có thực lực không có thực lực, tất cả đều đến đây để tham gia náo nhiệt, làm đảo loạn sinh hoạt của dân chúng bình thường. Hỗn loạn, tự nhiên là có tiện nghi để nhặt. Vào nhà cướp của, công khai cướp bóc, mượn dùng mặt mũi tông môn để đoạt, giả mạo cao thủ hết ăn lại uống còn lừa gạt cảm tình, thời thời khắc khắc đều diễn ra, Đường Phong vừa mới thấy có người hành hung một tiểu thương, chính là một loại hành vi trong đó. Trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Thiên Tú, làm nguy hiểm đến lợi ích của tông môn. Bất quá dù đối mặt với mười mấy tông môn thảo phạt, Đường Phong không có bao nhiêu lo lắng, lấy thực lực của hắn hôm nay, đủ để nhẹ nhàng giết bất kỳ Thiên giai nào, trừ phi đạt tới trình độ giống như Hàn gia đại trưởng lão cùng bọn người Thang Phi Tiếu, mà bên cạnh hắn lại có Bạch Tiểu Lại, trong Thiên Tú tông cóTần Tứ Nương cùng Viêm Nhật Kiếm. Chỉ bằng vào ba người này, cũng đủ cho đám người tông môn này nhượng bộ lui binh, Đường Phong xem chừng Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích dù thể nào cũng đã trở về Thiên Tú tông, có thêm hai đại sát thần này, hơn mười hai tông môn này... Sợ rằng sẽ hỏng bét. Những người đúng là rất nhiều, nhưng nhiều có thể làm được gì? Chỉ cần có Thiên giai thượng phẩm cao thủ tọa trấn, một khi đem cao thủ của đối phương giết đi, những người còn lại giống như quần long vô thủ, không có tư cách nhắc đến. Lại nói, làm nhiều người tức giận như vậy, hơn mười hai tông môn a, hơn một nữa thế lực của Lý Đường đều tụ tập ở đây, quả thật làm cho người ta đau đầu. Bọn họ đến Thiên Tú, không đơn giản chỉ vì tru sát Huyết Ma. Huyết Ma dù làm việc ác bất tận, thanh danh xấu cỡ nào, nhưng cũng không có trêu chọc bọn họ, Đường Phong cũng không làm khó dễ bọn họ, nhưng không có chỗ tốt ai nguyện ý đi làm? Trừ đi những tông môn thực sự có cừu oán với Đường Phong, những người còn lại, thứ nhất là nhìn mặt mũi Hoàng Đạo Môn, xác thực mà nói, là vì mặt mũi của Hoàng Đạo Môn, dù sao cả Lý Đường, trừ tam đại thế lực ra, cũng chỉ có họ là có một Thiên giai thượng phẩm, đây là vinh hạnh đặc biệt mà khó có thế lực thứ hai có. Những tông môn khác chỉ có không ít Thiên giai trung phẩm, nhưng tu luyện thế nào cũng không thể tấn chức, cho nên muốn có quan hệ tốt với Hoàng Thiên Đạo, từ chỗ của hắn lấy chút kinh nghiệm, vạn nhất sau này mình cũng có thể tấn chức Thiên giai thượng phẩm, chuyện này rất sung sướng hay sao. Điều thứ hai mới là trọng yếu nhất, nếu Thiên Tú vì sự kiện lần này mà bị diệt môn, tài nguyên cất chứa của tông môn này sẽ bị chia cắt, mà đệ tử Thiên Tú có rất nhiều người như hoa như ngọc, càng làm cho người khác thèm chảy nước miếng, mà tông môn khổng lồ như thế tài sản rất nhiều, khi đó cũng có thể kiếm được chút ít. Thiên Tú tông không dễ chọc, đừng nhìn tông môn này tất cả đều là nữ, những toàn bộ nữ tử này lại làm ra rất nhiều hành động lớn mà các tông môn khác chưa làm qua. Điểm này, tất cả mọi người biết rõ, nếu là lúc bình thường, không ai dám đến trêu chọc Thiên Tú. Nhưng là tình huống lúc này lại không giống, hơn mười hai tông môn liên hợp cùng một chỗ, Thiên Tú có lợi hại hơn cũng có thể làm gì? Lui một vạn bước nói, cho dù hành động lần này thất bại, chẳng lẽ Thiên Tú có thể diệt nhiều tông môn như vậy sao? Cho dù bất luận một nhà nào trong tam đại thế lực, cũng không có đảm lượng này, cho nên hôm nay có vô số nhân mã tụ tập dưới chân núi Thiên Tú, chẳng những là người của mười hai đại tông môn, còn có không ít người tu luyện khác đến góp vui. Bọn hắn không có bất cứ lập trường của thế lực nào, chẳng qua đến tham gia náo nhiệt, hoặc đục nước béo cò, nhìn xem có thể kiếm chút tiện nghi nào hay không. Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại theo đám người một đường đi tới chân núi Thiên Tú, phóng nhãn nhìn lại, hai người lập tức bị cả kinh. Lọt vào tầm mắt, đầu người rậm rạp, chiếm cứ diện tích hơn mười dặm, những người này phân thành gần hai mươi đám đông, mỗi đám đông có từ hai trăm đến khoảng ba trăm người, nhiều thì hơn một ngàn. Không cần đếm cũng biết có gần vạn người ở đây, những người này tụ tập vây quanh Thiên Tú, những đám người ở gần hồ Dạ Vũ, không ít người bị chen lấn xô đẩy, rơi xuống hồ, đang ở dưới nước vùng vẫy ngoi lên. Trừ chuyện đó ra, cũng có không ít người mới từ Tĩnh An thành tiến đến đây, gia nhập vào trong đại đội nhân mã này. Đưa mắt liếc nhìn, Đường Phong phát hiện gần hai mươi đám nhân mã này, mỗi một đạo nhân mã đại biểu cho một thế lực, giống như bọn họ sợ người khác không biết mình là người đại biểu của thế lực nào, cho nên xung quanh mỗi thế lực đều dựng một đại kỳ, tất cả đều có màu sắc không giống nhau, cấm trên một cây cao, gió bay phần phật, cờ xí tung bay. Đường Phong nhìn thấy có rất nhiều tông môn thế lực. Lưu Vân Tông, Cúc Hoa Đường, Vô Ảnh Môn, Võ Dương Sơn, Huyền Nguyên Môn, Thiên Địa Tông... Những tông môn có thù với hắn đều đến, còn nhiều thế lực nữa... Thậm chỉ có những tông môn mà hắn còn chưa nghe tới, mỗi thế lực đều có một hai, thậm chí ba bốn Thiên giai đại diện. Mà chính giữa của đám người này, ngay đối diện đại môn của Thiên Tú, có một đám người tụ tập, những người toàn bộ ăn mặc quần áo màu vàng, phóng nhãn nhìn qua, chỗ đó không biết từ lúc nào đã có một cái đài cao, đài cao này hẳn vừa mới dựng lên vội vàng, nhìn qua rất thô ráp. Hai bên trái phải đài cao có cắm hai cây cờ xí vàng óng ánh cực lớn, mặt bên trái lá cờ là: tru Huyết Ma, giết Đường Phong, mở rộng chính nghĩa. Mặt bên phải viết: diện thượng thiên, bối hoàng thổ, thay trời hành đạo! Cờ xí bay phất phới, khí thế mười phần. Trên đài cao có một nam tử thân ảnh cao lớn, nam tử này đang đứng trên đó, trên người có một cổ hạo nhiên chính khí, chắp tay sau lưng, giống như một ngọn núi sừng sững, khí thế mười phần. Đường Phong dùng đầu ngón chân cũng đoán ra, đây chắc chắn là Hoàng Thiên Đạo của Hoàng Đạo Môn. Nhìn về xa hơn là Thiên Tú, bất đồng với cảnh tụ tập gần vạn người bên này, bên kia ngược lại rất ảm đạm, chỉ rải rác mấy người mà thôi. Bất quá khi nhìn thấy những người này, Đường Phong liền yên lòng, cuối cùng cũng minh bạch vì cái gì mà những người này chỉ tụ tập mà không dám tấn công Thiên Tú. Cửa chính của Thiên Tú, có một cái ghế bành, ngồi trên ghế thái sư là một vị có phong độ tư thái trác tuyệt, đại mỹ nữ dáng người nóng bỏng, nữ nhân này thân mặc một bộ váy dài hỏa hồng, giống như hỏa diễm, tận lực phóng thích ra mị lực của mình, nhìn qua về phía đại quân vạn người trước mặt, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh. Nụ cười này được không ít người nhìn thấy, trong lòng liền cảm thấy ngây ngốc, cũng cảm thán Thiên Tú có quá nhiều đại mỹ nhân a, chỉ tùy tiện ngồi ở chỗ này cũng đã xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành a, nếu thực sự đánh vào trong Thiên Tú, sẽ có bao nhiêu nữ tử như vậy? Cô gái này... Chính là tân nhậm cung chủ Đại Tuyết Cung Phi Tiểu Nhã. Đứng bên trái phải cạnh Phi Tiểu Nhã, chính là hai nam nhân mặt không biểu tình, vị bên trái eo gấu lưng hổ, cường tráng đến cực điểm, trong mắt thỉnh thoảng xẹt qua một tia hung quang, làm cho lòng người run sợ. Vị đứng bên phải thì ngược lại, có vẻ không quá thu hút, hai tay của hắn giấu vào tay áo, mí mắt nhắm lại, giống như đang ngủ. Hai vị này, chính là Thang Phi Tiếu, Đoạn Thất Xích! Chỉ có điều hiện giờ hai người đang mang mặt nạ, không để lộ tướng mạo vốn có, dù sao Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích có quá nhiều người biết. Có ba người bọn họ ngăn trước của vào Thiên Tú, ai có thể tấn công đây? Mặt trời rất nóng bức, tuy kiến trúc của Thiên Tú đã ngăn bớt ánh mặt trời, nhưng Phi Tiểu Nhã cảm thấy rất khó chịu, trong đôi mắt phượng rất tức giận, trên cánh mũi xinh đẹp hiện ra một tầng mồ hôi, hàm răng cắn chặt, đang thì thầm nói cái gì đó. Người khác không biết nàng đang nói cái gì, nhưng nhìn bộ dạng nàng tức giận như vậy giống như đang giận tiểu lang quân, càng nhìn càng hấp dẫn, nhưng Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh thì lại nghe rất rõ ràng, nàng đang nói: - Giết, các ngươi làm lão nương bực mình nên phải giết sạch! Thang Phi Tiếu mặt mũi hiền lành, giống như cao tăng đắc đạo, thấp giọng nói: - Cung chủ nói đúng, giết tất cả bọn chúng, một tên không lưu! Phi Tiểu Nhã há miệng, vặn vẹo eo thon bé bỏng, tức giận nói: - Tiểu tặc kia thật đáng hận, làm hại ta phải lo lắng cho hắn, còn hắn thì tốt rồi, không ở chỗ này chờ ta, lại chạy đi Bạch Đế thành tìm xú nữ nhân kia, hiện tại còn bắt ta phải thu thập cục diện rối rắm này, có bản lĩnh thì gọi nữ nhân kia tới thu thập đi, người ta không phải nha hoàn của hắn, thực sự là tức chết ta mà. - Cung chủ cứ mặc kệ không để ý. Đoạn Thất Xích ở bên cạnh mở miệng nói. - Dù sao đây là chuyện của Thiên Tú. Phi Tiểu Nhã vội vàng lắc đầu: - Điều này không được, dù sao đây cũng là nhà của hắn, ta sao có thể mặc kệ? Nếu làm vậy hắn nhất định sẽ trách ta. Nhưng bên trong Thiên Tú có nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy... Ta không hi vọng các nàng bị tiêu diệt, mà các nàng bị giết thì tên tiểu tặc kia sẽ tức giận, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản hắn được. Thang Phi Tiếu dở khóc dở cười, nói: - Cung chủ không có lòng tin ở mình hay không có lòng tin vào Phong thiếu hiệp? Ngươi thật sự đánh giá thấp phẩm tính của Phong thiếu rồi, năm đó ta kéo hắn đi nhìn lén nữ nhân tắm, bị hắn lấy lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, bây giờ nghĩ lại, lão Thang ta thấy hổ thẹn đến cực điểm a. Phi Tiểu Nhã liếc nhìn Thang Phi Tiếu, nghiêm mặt nói: - Thang thúc, việc này ta sẽ nói với Tứ Nương, lúc đó Tứ Nương sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi, không được, sau này ngươi tránh xa Đường Phong ra, bằng không hắn sẽ bị người làm xấu. Thang Phi Tiếu lập tức cười khổ, nói: - Cung chủ, lão Thang ta lớn tuổi như thế này, ta làm sao chịu nổi những lời cằn nhằn của Tứ Nương chứ? Phi Tiểu Nhã cười đắc ý: - Cũng được, bất quá ngươi phải giúp ta đối phó với xú nữ nhân Bạch Tiểu Lại, nếu như ta đoán đúng, Đường Phong và nàng đã tới đây rồi, hừ, nàng là thiếu thành chủ Bạch Đế thành, nhưng ta là cung chủ Đại Tuyết Cung, luận thân phận không thấp hơn nàng, luận thực lực... Hiện tại ta đã là Thiên giai thượng phẩm, dù nữ nhân kia lợi hại, chỉ sợ cũng thúc ngựa không theo kịp ta. - Đúng vậy đúng vậy. Thang Phi Tiếu tranh thủ vỗ mông ngực một cái. - Cung chủ ngươi thiên tư thông minh, quốc sắc thiên hương, địa vị cao thượng, Tiểu Lại cô nương tất nhiên không phải là đối thủ của người, đến lúc đó lão Thang ta trước mặt Phong thiếu nói giúp ngươi vài câu, đánh bại Tiểu Lại cô nương rất dễ dàng. Phi Tiểu Nhã nghe vậy mở cờ trong bụng, nghĩ đến rất tuyệt, càng cười khanh khách không ngừng, đều này làm cho đám nhân sĩ ngũ hồ tứ hải nhìn thấy trong mắt lóe lên lục quang. - Vị công nương này là? Thời điểm nàng đang cười, Hoàng Thiên Đạo đứng trên đài cao mở miệng hỏi. - Thời cơ đã đến, xin hỏi Thiên Tú tông có giao người ra hay không? Phi Tiểu Nhã chậm rãi thu liễm tâm tình, lạnh lùng địa nhìn Hoàng Thiên Đạo, ngữ khí bất thiện nói: - Ngươi muốn ta giao ai? Ánh mắt Hoàng Thiên Đạo trầm xuống, cất cao giọng nói: - Mau giao Huyết Ma Đường Phong ra đây, Hoàng mỗ muốn đích thân lấy đầu của hắn trước mặt tất cả hào kiệt giang hồ, còn vì công đạo cho những người bị hắn giết chết. - Hào kiệt, công đạo? Phi Tiểu Nhã cười một tiếng. - Chỉ bằng các ngươi cũng xứng sao? - Lớn mật! - Yêu nữ! - Xú nữ! Trong lúc nhất thời, phía dưới truyền ra tiếng chửi rủa, Phi Tiểu Nhã mặt không đổi sắc, mắt điếc tai ngơ, nơi đây có ít nhất cũng có hơn vạn người, dù trong lòng nàng phẫn nộ, nhưng có thể mắng vạn lại vạn người sao? Hoàng Thiên Đạo duỗi hai tay ra, vẫy vào hư không một cái, tiếng chửi bậy mới dần dần lắng xuống, hắn lẳng lặng nhìn Phi Tiểu Nhã, mở miệng nói: - Vị cô nương này, ta không biết ngươi ở Thiên Tú tông có thân phận gì, nhưng Hoàng mỗ niệm tông môn các ngươi đều là nữ tử, cho nên cho các ngươi cơ hội thứ hai, hi vọng các ngươi giao Huyết Ma Đường Phong ra đây, miễn gây chiến, tổn thương hòa khí, nhưng nếu cô nương không nhận hảo ý của Hoàng mỗ, chẳng lẽ muốn Hoàng mỗ dẫn người tiến đánh Thiên Tú hay sao? - Có bản lĩnh ngươi cứ thử xem! Phi Tiểu Nhã bất động thanh sắc nói. Ánh mắt Hoàng Thiên Đạo trầm xuống, nhìn hai người đứng bên cạnh Phi Tiểu Nhã, thật sự có chút khó lựa chọn, người khác có lẽ không biết hai người này mạnh cỡ nào, nhưng Hoàng Thiên Đạo có thể cảm nhận được áp lực lớn lao từ trên người của họ. Loại này áp lực này trước đó chưa từng có, giống như nếu mình động thủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.