Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 550 : Tĩnh An thành loạn.




Bạch Tiểu Lại nghe vậy, nặng nề gật đầu, hai tay ôm bên hông Bạch Nguyệt Dung, đem đầu vùi vào ngực nàng, chầm chậm chảy nước mắt. Đợi một lúc sau, Đường Phong mở miệng nói: - Nguyệt Dung tỷ, ta còn có một chuyện muốn ngươi hỗ trợ. , - Chuyện gì? Bạch Nguyệt Dung ngẩng đầu hỏi. Là về Lôi Tẩu, đến bây giờ hắn còn chưa trở về, ta đoán chừng hắn đã lạc đường, cũng không biết nên đi chỗ nào tìm hắn, đợi sau khi Bạch Đế thành ổn định trở lại, kính xin rút ra một ít nhân thủ, đi bốn phía tìm hắn một chút, hình dáng của hắn đặc thù, hơn nữa không rành thế sự, lại có thực lực siêu quần, cho nên rất dễ dàng tìm được tin tức. Chuyện này không thành vấn đề, vị tiền bối này xem như là ân nhân cứu mạng của Bạch Đế thành, phải làm như vậy, nhưng mà... Ngươi xác định là hắn bị lạc đường? Bạch Nguyệt Dung có chút dở khóc dở cười. - Tám chín phần mười! Đường Phong xác định. Ban đêm nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, rửa mặt hoàn tất, dùng chút điểm tâm, liền có một nguời hạ nhân Bạch gia đến tìm Đường Phong, nói: - Đường thiếu hiệp, xe ngựa đã chuẩn bị xong, lúc nào lên đường? - Lại tỷ đâu? Đường Phong hỏi. - Thiếu thành chủ đã đợi lâu rồi. Người nọ đáp. - Hiện tại đi thôi. - Mời đi theo ta. Dưới sự dẫn dắt của hạ nhân Bạch gia, Đường Phong đi vào nơi đặt xe ngựa, vén rèm xe lên, nhìn thấy Lại tỷ ngồi bên trong, thần sắc ảm đạm, nhìn thấy mình cũng cố nặn ra một nụ cười. Đường Phong đi vào, ngồi xuống cạnh nàng, cầm chặt tay nàng, cũng không biết nên an ủi như thế nào. Ngoài xe, người hạ nhân Bạch gia hô lớn: - Đường thiếu hiệp, thiếu thành chủ ngồi vững vàng, chúng ta xuất phát. Tiếp theo đó có tiếng roi ngựa vang lên, xe ngựa vững vàngchạy về phía trước. Trong Bạch Đế thành, góc Đông Nam, một thân bạch y, một nữ nhân tiều tụy đứng ở đó, trong mắt đầy vẻ không muốn nhìn xe ngựa dần dần rời đi, trên mái tóc đen nhánh của nàng, đã xuất hiện vài sợi tóc bạc. Hai tay nàng nắm chặt, cắn nhẹ môi, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống. Sau lưng truyền đến động tĩnh, Hạ Thì Vũ cùng Thu Dịch Túy hai người dắt tay nhau đến, lẳng lặng đứng ở sau lưng nàng, qua thật lâu, Hạ Thì Vũ mới nói: - Nguyệt Dung tỷ, không nên thương tâm, bọn hắn sẽ trở lại. Thu Dịch Túy nói: - Tuy Tiểu Lại đi, nhưng vẫn còn hai tỷ muội chúng ta, chúng ta sẽ ở bên cạnh ngươi mà. Bạch Nguyệt Dung xoay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn qua hai người nói: - Đã rất lâu rồi, các ngươi mới xưng hô với ta như vậy. Hạ Thì Vũ cùng Thu Dịch Túy liếc nhau, cười hì hì nói: - Đó là bởi vì khi ngươi trở thành thành chủ lúc nào cũng xụ mặt, giống hệt lão thái bà, ta mới không dám xưng hô với ngươi như vậy. - Nha đầu chết tiệt kia, khẩu khí vẫn như xưa không thay đổi chút nào. Bạch Nguyệt Dung oán trách trừng mắt với nàng, đúng vậy a, từ khi mình làm thành chủ, mất đi quá nhiều thứ, bất quá hiện tại tao ngộ một hồi trắc trở, những thứ này đã trở lại. Bên ngoài Bạch Đế thành, trong xe ngựa, Đường Phong nhìn Bạch Tiểu Lại cũng nói một câu giống vậy: - Chúng ta sẽ trở lại. - Đúng. Bạch Tiểu Lại gật gật đầu. Xe ngựa một đường hướng nam, không đến một ngày, đã ra khỏi phạm vi của Bạch Đế thành, dọc đường lưu lại những rảnh thật sâu, một đường đi tới, Đường Phong không ngừng thả ra thần thức cảm ứng bốn phía, muốn tìm dấu vết của Lôi Tẩu, dùng thực lực Thiên giai hạ phẩm hiện giờ của hắn, còn có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất , nếu toàn lực khuếch tán thần thức ra ngoài, đủ để cảm ứng được gió thổi cỏ lay trong phạm vi mười dặm. Nhưng dù là vậy, cũng vẫn không tìm được tung tích Lôi Tẩu. Mấy ngày sau, Đường Phong đành phải buông tha, dù sao Lôi Tẩu là một Linh giai cao thủ, ở thế giới bên ngoài không ai làm gì được hắn. Duy nhất Đường Phong lo lắng là, hắn sẽ hù người khác. Dù sao không ai rãnh rỗi liền mặc quần cộc đủ màu sắc như vậy đi ra ngoài? Hơn nữa Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của hắn cũng làm cho người ta sợ hãi. Mấy ngày nay tâm tình ưu thương của Bạch Tiểu Lại cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa Đường Phong tận lực khuyên nàng, cho nên cảm xúc cũng đã khôi phục lại, hai người cười cười nói nói, hạ nhân Bạch gia đánh xe cũng là lão giang hồ, thực lực tuy không cao, nhưng quanh năm vào Nam ra Bắc, kiến thức không ít. Đường Phong thỉnh thoảng chạy ra ngoài ngồi đánh xe chung với hắn, cùng chè chén một phen, nghe được từ hắn một ít kỳ văn dị sự, bất tri bất giác, xe ngựa đã tiến vào Tĩnh An thành, cách Thiên Tú mười dặm đường. Lúc này, ba người ly khai Bạch Đế thành đã hơn một tháng, cũng may cước lực của ngựa Bạch Đế thành bất phàm, nếu không không cách nào đến đây nhanh như vậy. Cách Thiên Tú càng gần, Đường Phong càng là có chút đứng ngồi không yên, bởi vì cho tới bây giờ, hắn cũng không biết nói thế nào với Lại tỷ về Phi Tiểu Nhã. Không phải không dám, mà là khó mở miệng, dù sao việc này là mình không đúng. Trước kia có thể kéo dài một chút vì chưa trở về nhà, nhưng đợi về đến Thiên Tú tông, còn có thể dấu giếm được sao? Làm như vậy là không công bằng với Phi Tiểu Nhã. Khó mỡ miệng, đột nhiên Đường Phong nhớ lại đêm hôm đó lúc nói chuyện với Diệp Dĩ Khô về nam tử khựa đại trượng phu, dám làm dám chịu, lo trước lo sau không quả quyết không phải là chuyện nam tử nên làm. Trong nhất thời, Đường Phong thật sự có chút hổ thẹn! Chính mình đem chuyện này làm chìm xuống, hiện tại lại không có dũng khí đối mặt với nó. Lập tức, sắc mặt Đường Phong nghiêm túc, vẻ mặt thà chết không sờn, con mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, hai ngón tay cục xúc bất an vân vê sợi ria mép dưới cằm, giả bộ như không đếm xỉa tới bộ dáng nói: - Lại tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Bạch Tiểu Lại đang thưởng thức náo nhiệt ven đường và phong cảnh nên khi nghe Đường Phong nói, quay đầu nhìn hắn, thấy biểu lộ của hắn kỳ quái, nghi ngờ nói: - Chuyện gì? - Nhưng khi ta nói ra ta sợ ngươi sẽ đánh ta. Đường Phong tiếp tục vân vê ria mép của mình. Bạch Tiểu Lại bật cười nói: - Lại tỷ ta không phải là mẫu dạ xoa, làm sao lại đánh ngươi? A Phong ta và ngươi đã là người một nhà, có lời gì cứ nói rõ, dù có chuyện gì ta cũng không trách ngươi. - Thực sao? Đường Phong xoay đầu lại, hai tay đặt trên đầu gối, làm ra vẻ rất nghiêm chỉnh. - Tự nhiên là thật. Bạch Tiểu Lại nghiêm túc gật đầu. Đường Phong biểu lộ gian nan, đang muốn mở miệng nhận tội, con ngươi Bạch Tiểu Lại đảo một vòng, khẽ cười nói: - Ngươi muốn nói với ta, là chuyện của ngươi với vị tân cung chủ Đại Tuyết Cung phải không? Thân thể Đường Phong chấn động, cả người run lên, sau khi run một lát, sắc mặt hổ thẹn rất nhiều, than thở nói: - Xem ra Lại tỷ đã sớm biết rõ. Lúc ấy tại Bạch Đế thành, Bạch Tiểu Lại ngay trước mặt Đường Phong đề cập tới danh tự Phi Tiểu Nhã, có thể bị Đường Phong bỏ qua, hiện tại mình và nàng không gặp hai năm nay, không nghĩ tới nàng vẫn biết rõ chuyện của mình đến như vậy. - Sắc mặt ngươi không tự nhiên và biểu lộ khó mở miệng như vậy, mà ta là người biết rõ tính cách của ngươi, chuyện mà ngươi không dám nói chỉ sợ chỉ có chuyện này, làm sao mà ta không đoán ra chứ? Bạch Tiểu Lại che miệng cười khẽ. - Lại tỷ, ngươi không trách ta sao? Đường Phong hỏi. Bạch Tiểu Lại nhìn qua ánh mắt hắn, ôn nhu nói: - Ngươi xem ta giống như đang trách ngươi sao? - Lòng dạ của nữ nhân, thâm sâu như biển, khó đoán lắm. - Đồ ngốc. Bạch Tiểu Lại gục đầu vào ngực Đường Phong, nói khẽ: - Có thể làm bạn cả đời với ngươi, ta đã rất thỏa mãn. Nhưng Lại tỷ lớn tuổi hơn ngươi, sẽ già trước ngươi, đến lúc đó, khi đó ta biến thành một lão thái bà thì làm sao dám đứng trước mặt ngươi chứ. Ngươi bây giờ có thể tìm được một nữ nhân có niên kỷ tương tự, xem như đa giải quyết được tâm sự trong lòng ta, hai năm trước khi ta nói những lời này với ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Đường Phong không phản bác được, há hốc mồm nhưng lại không biết nói gì cho phải, thậm chí có một ít nghẹn ngào. Đang lúc hắn cảm động, cái hông bị Bạch Tiểu Lại véo một cái, hơn nữa lực đạo rất mạnh, thậm chí có một chút lôi điện tiến vào thân thể, truyền ra tiếng nổ vang, vẻ mặt Đường Phong nhăn lên, cúi đầu nhìn người ngọc trong lòng, nói: - Lại tỷ ngươi càng ngày càng mê người a. Bạch Tiểu Lại ngẩng đầu lên, nhìn qua hắn giảo hoạt cười cười, ôn nhu nói: - Đưa tay ra. Đường Phong nghe vậy, đưa tay tới trước mặt nàng, Bạch Tiểu Lại nhìn thẳng vào hắn, khóe mắt mỉm cười, khẽ mở đôi môi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau đó. . . Cắn lấy ngón tay Đường Phong. Đường Phong lại nói: - Bộ dáng của Lại tỷ rất mê người. Bạch Tiểu Lại hừ nhẹ một tiếng, nhanh như cắt bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của Đường Phong, hàm răng nhả tay hắn ra, nhảy qua ngồi chỗ khác, kéo giãn khoảng cách với hắn. - Lại tỷ ngươi cũng biết tức giận sao? Đường Phong buồn bực hỏi thăm. Bạch Tiểu Lại lấy ra một cái khăn lụa, tư thái ưu nhã lau lau khóe miệng của mình, mỉm cười: - Ngươi cứ nói đi. Đường Phong đem thân tới gần, rất khí phách, hiên ngang lẫm liệt nói: - Hôm nay chuyện gì ta cũng làm rồi, nếu ngươi thật sự tức giận, muốn chém muốn giết tùy ý, Đường Phong ta tuyệt không nhíu mày. Bạch Tiểu Lại cười khổ nói: - Ta giận ngươi vì ngươi không tín nhiệm ta, thời gian dài như vậy không nói cho với ta, chẳng lẽ nội tâm của ngươi sợ ta như vậy sao? Một câu đâm ngay chỗ hiểm, đúng là Đường Phong sợ nàng tức giận nên không nói cho nàng biết, nhưng không ngờ hắn đã sai rồi. Nghe một lời này, Đường Phong hoan hỉ cười đùa một tí, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy người hạ nhân Bạch gia đang đánh ngựa thấp giọng nói: - Đường thiếu hiệp, thiếu thành chủ, đã đến nội thành, sợ rằng xe ngựa không thể đi nhanh được, từ đây còn cách Thiên Tú mười dặm, hai vị có thể xuống đi bộ không? Nói thế xong, hạ nhân Bạch gia hô lên: - Ta là người của Bạch Đế thành! Đám người nội thành cũng biết người tới là ai, nhưng người Bạch Đế thành chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, lấy mạnh hiếp yếu. Cho nên dù chỉ là hạ nhân Bạch gia, cũng chỉ có thể cho Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại xuống xe đi bộ. - Ân? Đường Phong nghe lời này không khỏi nghi hoặc vạn phần, vén rèm xe lên xem xét bên ngoài, thấy Tĩnh An nội thành lúc này có vô số người tu luyện, trên tay cầm vũ khí, đến lại vội vàng, một đại đội nhân mã đi tới, rất náo nhiệt. Một quầy bán hàng rong ven đường tránh không kịp, bị những người tu luyện này đụng ngã xuống đất, hàng hóa cũng những gánh hàng rong rơi xuống bên đường, liền bị dẫm nát. Mà những người tu luyện kia, cũng lơ là mặc kệ những người bán hàng rong này khóc hô, vẫn nghênh ngang rời đi. Thậm chí, Đường Phong nhìn thấy những người tu luyện này đang hành hung một ít đầy tớ bình thường. Trong lòng Đường Phong tức giận, cổ tay vung lên, một chuôi phi đao bắn ra, trực tiếp xuyên thủng bàn tay đang giơ cao của tên người tu luyện kia. Một tiếng hét thảm truyền đến, máu tươi bắn ra, tên người tu luyện này nhìn lại, phẫn nộ quát một tiếng: - Là ai, là tên vương bát đản nào đánh lén đại gia? Lời nói mặc dù hung ác, nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu, bởi vì hắn biết, người có thể lặng yên không một tiếng động đánh lén mình, thực lực nhất định phải cao hơn mình rất nhiều, nhưng có nhiều đồng môn sư huynh đệ ở đây, tự nhiên không thể biểu hiện quá mức nhu nhược. Mấy người huynh đệ đồng hành của người này nhìn quanh, nhưng không phát hiện người khả nghi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vứt lại vài câu ngoan thoại, hậm hực rời đi, mà tên đầy tớ bị hành hung, đã thừa dịp bỏ chạy. Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại nhảy xuống xe ngựa, nhìn quanh một vòng, càng mê mang. - Kỳ quái, tại sao Tĩnh An thành lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ Thiên Tú xảy ra chuyện gì? Đường Phong chau mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt. Người đi trên phố, đại đa số đều là người tu luyện ở bên ngoài đến, ngược lại cư dân bản địa của Tĩnh An thành đều đóng cửa không ra ngoài, hơn nữa những người trốn tránh rất nhiều a? Huống chi,phương hướng của những người này, chính là phương hướng của Thiên Tú tông, cho thấy nhất định gần đây Thiên Tú đã xảy ra đại sự gì đó. Chính mình ly khai Thiên Tú mới hai ba tháng thôi mà, có thể xảy ra đại sự gì chứ? Bất quá muốn thế nào cũng vô dụng, xem ra phải về Thiên Tú nhìn xem, nghĩ đến đây, Đường Phong vội vàng lên một chút. - Hoa bá, ngươi vể Bạch Đế thành trước đi, nói với tỷ tỷ là bọn ta đi đường rất bình an. Bạch Tiểu Lại nhìn hạ nhân Bạch gia kia dặn dò một tiếng. - Được. Hạ nhân Bạch gia ứng tiếng, liền quay đầu xe rời đi. Đứng trên đường, Đường Phong lôi kéo Bạch Tiểu Lại chạy về Thiên Tú, nhưng không ngờ sau lưng đột nhiên phóng tới mấy con tuấn mã, móng ngựa bay lên, tốc độ cực nhanh, ngồi trên ngựa là mấy người mặc quần áo màu vàng, một người trong đó một bên giục ngựa một bên cao giọng hô: - Tránh ra, tránh ra! Trên đường phố diễn ra một hồi gà bay chó chạy, không ít người tu luyện trong lòng tức giận, đang muốn mở miệng mắng mấy câu, nhưng khi nhìn thấy quần áo của những người này, lập tức câm miệng không nói, ngoan ngoãn tránh qua một bên. Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại cũng tránh đi, không muốn cùng người tới phát sinh tranh chấp. Người trên tuấn mã cấp tốc rời đi, Đường Phong nghe tiếng một người trong đó kêu lên, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Lại. Sau một khắc, người nọ đột nhiên ghìm chặt cương ngựa, con ngựa dừng chạy, một tiếng Xi..Xiiii.. vang lên, mấy người đi phía sau cũng ghìm cương, đều dừng ngựa. Ngay sau đó, tên đầu lĩnh thay đổi phương hướng, điều khiển ngựa đến trước mặt Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại, dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn xuống hỏi: - Hai vị là đệ tử tông môn nào? Ngữ khí của người này có hương vị cao cao tại thượng, hiển nhiên là xem chuyện của mình là quan trong. Mặt Bạch Tiểu Lại lộ vẻ không vui , hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, căn bản không để ý đến hắn. Nếu đang nói chuyện với mà phải ngẩng đầu nhìn người khác, trong nội tâm khẳng định sẽ không vui sướng. Còn nữa, Bạch Tiểu Lại thân là Bạch Đế thành thiếu thành chủ, lại là Thiên giai thượng phẩm cao thủ, làm sao đem người này để vào mắt.