Nhân tính tham lam, quả nhiên chính là ngọn nguồn của mọi tai hoạ! Chỉ lại, ngũ trưởng lão hiện tại ngộ ra cũng đã quá muộn rồi. Hắn càng không có khả năng đi ra ngoài thông tri cho mọi người trong Hàn gia biết để bọn họ đừng tiếp tục đối địch với Đường Phong. Huống chi cho dù hắn có đi thông tri chắc gì đám người bọn họ đã nghe? Bỏ đi, bỏ đi, nhân sinh một đời như một giấc một thanh lương mà thôi! Giương mắt lên nhìn Đường Phong, ngũ trưởng lão khẽ cười nói: - Đường Phong, lão phu đi trước một bước, ngươi tốt nhất đừng để bị chết dưới tay người Hàn gia, nếu không thật đáng tiếc cho phần thiên tư của ngươi! Dứt lời, hắn liền trở tay đem đoạn kiếm đâm thẳng vào ngực mình! Ngũ trưởng lão động tác gọn gàng linh hoạt, không một chút do dự, bởi vì hắn biết rõ Đường Phong không có khả năng buông tha cho hắn. So với bị địch nhân đánh chết không bằng tự mình kết thúc, tốt xấu gì cũng giữ lại được một chút thể diện! Thiên giai thượng phẩm cao thủ đặt ở trong Lý Đường đế quốc cơ bản là nhân vật có thể quét ngang rồi, vậy mà lúc này lại vẫn lạc ở đây. "Bịch!" Thân hình gầy gò của ngũ trưởng lão ngã ngửa ra sau, máu tươi nhanh chóng chảy ra xung qunah. Đường Phong hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong nội tâm hắn lại không thể nào đè nén được xúc động, nhịn không được cười dài một tiếng đem tất cả kích động trong lòng phát tiết ra mới có thể bình tĩnh trở lại. Lần chiến đấu này, đúng nghĩa là lần đầu tiên sau khi bước vào Thiên giai bản thân hắn tự mình so chiêu với Thiên giai cao thủ, hơn nữa còn là một cao thủ Thiên giai thượng phẩm! Lúc trước đụng phải cao thủ Thiên giai, Đường Phong hoặc là sử dụng Tá thi hoàn hồn đối kháng hoặc là dùng Dĩ Giả Loạn Chân đi thám thính, tuy hai cái năng lực này đều là của Đường Phong nhưng trong chiến đấu vẫn khiến hắn cảm thấy bản thân thiếu một cái gì đó. Nhưng hiện tại, Đường Phong đã hiểu được mình thiếu cái gì rồi. Đó chính là nhiệt huyết cùng kích thích! Theo thực lực tự thân có được hoàn toàn áp chế một cao thủ vượt trên bản thân hai phẩm cấp, loại cảm giác thành tựu này rất khoan khoái sung sướng, cho dù là sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn cũng không thể nào có cảm giác này được! Thân là nam nhân, ai mà không muốn thống khoái chiến đấu? Một trận chiến, thành quả nổi bật! Có thể nói, giờ khắc này Đường Phong mới đường đường chính chính được xem là một cường giả, Thiên giai cường giả! Thân thể bị thiên lôi rèn luyện đến cực hạn, tốc độ và lực đạo bộc phát ra quả nhiên cương mãnh vô cùng, mặc dù là cao thủ Thiên giai thượng phẩm cũng cũng không cách nào chống lại được. Nhưng mà ... vẫn chưa đủ! Đường Phong thoáng nhớ lại thực lực mà Âu Dương Vũ hiển lộ ra lúc trước, so sánh khoảng cách thực lực hiện giờ vẫn còn chênh lệch một đoạn lớn. Trong Tàng Phong kiếm của Âu Dương Vũ còn có hai sợi tinh hồn của Linh Khiếp Nhan mà mình muốn, cho nên một trận chiến với Âu Dương Vũ sẽ không thể nào tránh được. Ngũ trưởng lão hiện tại đã chết, Hàn gia lần này có thể nói là tổn thất thảm trọng, tính luôn cả Hàn Hàng Trần và hai tên trưởng lão đi theo hắn trước đó thì số Thiên giai cao thủ của Hàn gia chết trên tay Đường Phong đã nhiều đến bảy người! Bảy Thiên giai cao thủ cho dù nội tình của Hàn gia có phong phú cỡ nào chỉ sợ cũng khó mà chịu nổi. Cau mày một hồi, Đường Phong rốt cuộc vẫn là quyết định đem thi thể mấy người này chôn kĩ, dù sao chỗ này cũng là cửa vào của Bạch Đế Cảnh, Đường Phong cũng không muốn lần sau mình tiến vào lại thấy trước mặt có mấy cái bạch cốt! Hơn nữa, trước khi chết ngũ trưởng lão cũng đã ngộ sai lầm, cho Đường Phong cũng cảm giác nên cho hắn một cái chỗ an thân, còn ba tên kia cũng chỉ là thuận tay mà thôi. Bạch Đế Thành, giờ tý ngày đầu tháng, bốn vị thành chủ đã tụ tập đến chỗ cửa vào Bạch Đế Cảnh chờ đợi tới lúc mở ra Bạch Đế Cảnh. Khuôn mặt Bạch Nguyệt Dung có chút tiều tuỵ, nàng không biết tên thiếu niên tên Đường Phong kia trong một tháng này ở trong Bạch Đế Cảnh có thu hoạch được thứ kia hay không? Mặc dù nàng đưa hắn vào Bạch Đế Cảnh chủ yếu là để hắn tu luyện nhưng bên trong đó nguy cơ trùng trùng không biết hắn có tao ngộ đến nguy hiểm gì hay không? Nếu như hắn gặp phải nguy hiểm thì Tiểu Lại ... Ài, Bạch Nguyệt Dung lúc này thập phần lo lắng. Đang lúc Bạch Nguyệt Dung đang lo lắng thì sắc mặt của bốn bị thành chủ lại có chút là lạ, Hạ Vũ và Thu Dịch Tuý liếc mắt nhìn nhau muốn nói lại thôi, mà Hàng Đông lại chỉ nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, ngồi một chỗ không hề nhúc nhích. Mấy người Dương Xuân quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Dung thấy nàng tinh thần hoảng hốt thì không khỏi thở dài một hơi. Nói thật, Bạch Nguyệt Dung có chút không hợp cách làm thành chủ. Những năm gần đây, nếu không phải đệ tử của tứ đại gia tộc tề tâm hợp lực thì Bạch Nguyệt Dung cũng không thể quản lý được Bạch Đế Thành như hiện tại. Nàng bất quá chỉ là một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân bị tổn thương tình cảm sâu sắc! Nàng rất ít rời khỏi Bạch Đế Thành, từ sau khi tiền nhiệm thành chủ mất tích nàng thình lình bị đẩy lên ghế thành chủ, căn bản không biết phải làm sao để quản lý cái thế lực to lớn này. Trải qua nhiều năm kinh nghiệm, tuy nàng cũng có chút trưởng thành lên nhưng vẫn khuyết thiếu sự quyết đoán, trong một số quyết định nàng vẫn không quả quyết, hơn nữa cũng có đôi khi không nhìn rõ được những sóng ngầm đằng sau. Cũng như lần này, động tĩnh trong một tháng qua của Hàn gia không thể nào thoát được con mắt của ba vị thành chủ khác, nhưng Bạch Nguyệt Dung lại phản phất như không hề hay biết gì cả. Không thể không nói, nàng làm thành chủ rất thất bại! Trầm tư hồi lâu, Dương Xuân mới thở dài một hơi nghĩ thầm hôm nay không phải hắn không muốn phá vỡ tầng mặt nạ này cũng không được. Hắn hướng về phía Hàn Đông hỏi: - Tứ đệ, Hàn gia của đệ một tháng nay sao lại thiếu đi rất nhiều cao thủ Thiên giai vậy? Nội thành tạm thời cũng không có nhiệm vụ gì cần xuất động nhiều nhân thủ như vậy! Sáu tên Thiên giai trưởng lão cũng không nói, nhưng ngay cả Hàn Hàng Trần cũng biến mất không thấy. Vị thiếu gia này trước kia luôn ở trong Bạch Đế Thành gây chuyện, bây giờ lại đột nhiên biến mất một tháng trời cho nên không kỳ quái mới lạ. Dương Xuân vừa hỏi, Hàn Đông mở mắt ra nhàn nhạt trả lời: - Đều đang bế quan. Hạ Vũ truy vấn: - Thật vậy không? - Nhị tỷ nếu không tin thì có thể đi Hàn gia điều tra xem! Hàn Đông sắc mặt bình tĩnh trả lời. - Ta đi điều tra cái gì? Đôi mi thanh tú của Hạ Vũ nhíu lại, đối với câu trả lời của Hàn Đông nàng cũng không thể nào làm quá được. Dù nói thế nào thì cũng là người Bạch Đế Thành, nhưng trong lòng nàng vẫn thầm cầu mong nói đúng sự thật! Bạch Nguyệt Dung nghe mấy người nói chuyện cũng hơi sững sờ một chút rồi trong mắt loé lên một tia tinh mang. Tuy nàng chưa phải là một thành chủ hợp cách nhưng không có nghĩa nàng ngu ngốc. Theo đoạn đối thoại ngắn ngủi vừa rồi, Bạch Nguyệt Dung cũng đã mơ hồ đoán được một chút chân tướng.