Trong Bạch Đế Thành linh thú không hiếm, Lục giai linh thú đỉnh phong cũng có không ít, rất dễ dàng trở thành đối thủ của hắn, Lôi Tẩu cũng là một trong những đầu linh thú hắn dùng làm đối tượng thí luyện. Bất quá khi đó Lôi Tẩu cho rằng hắn mưu đồ Thiên Lôi Thần Mộc cho nên ra tay không hề lưu tình, cơ hồ là dùng mạng đổi mạng chiến đấu, sau một hồi ác chiến, Bạch Khang Nhân không thể không bị bức ra rời khỏi cái sơn cốc đó. Về sau hắn lại phát hiện ra vài đầu Lục giai linh thú, trong khổ chiến cũng có chỗ cảm ngộ. Nhưng là trời không ưu ái hắn, trong một lần vô tình hắn lại bước vào địa bàn của một con Thất giai linh thú, dùng thực lực Thiên giai đỉnh phong của hắn thực sự không cách nào ngăn cản Thất giai linh thú chi uy. Sau một phen chiến đấu hắn liền trọng thương, may mắn đầu Thất giai linh thú kia cũng không thiện tốc độ nếu không lúc đó hắn đã bỏ mạng rồi. Sau khi dốc sức liều mạng chạy đi, Bạch Khang Nhân thầm tính toán muốn trở về Bạch Đế Thành dưỡng thương. Nhưng khi hắn mang theo một thân trọng thương đi ngang qua phạm vi gần hai mươi dặm cách cái huyết hồ này thì máu tươi từ miệng vết thương lại mất đi khống chế, không ngừng chảy ra, càng vận công thì tốc độ thoát máu càng nhanh. Không đợi hắn kịp rời khỏi chỗ này thì Xà nữ đã hành động, sau một hồi chiến đấu đã đưa hắn đánh chết rồi trực tiếp nuốt vào bụng. Đường đường một đời Bạch Đế Thành thành chủ là chết oan uổng như vậy, chỉ có thể nói là ông trời bất nhân thôi. Bạch Khang Nhân lúc trước cũng biết khu vực huyết hồ này có chút quỷ dị cho nên sau khi bị thương hắn cản bản không dám tới gần huyết hồ. Nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng ở khoảng cách hơn hai mươi dặm vậy mà vẫn chịu ảnh hưởng cho nên hơi có chút coi thường. Thẳng đến khi bị Xà nữ nuốt vào trong bụng Bạch Khang Nhân mới biết được phạm vi ngàn dặm xung quanh đây là một mảnh mai cốt chi địa, dưới mặt đất ẩn chứa vô số máu huyết cao thủ, hắn nếu không bị thương cũng vô sự, nhưng chỉ cần bị thương thì máu tươi liền sẽ bị dẫn dắt ra, không cách nào ngăn cản được. - Vốn là khi bị Xà nữ nuốt vào bụng ta phải bị tiêu huỷ rồi mới đúng. Bạch Khang Nhân lúc nói những lời này sắc mặt rất bình tĩnh, thần sắc không có chút chấn động nào, phảng phất như đang nói chuyện của người khác vậy. - Nhưng nhờ một kiện đồ vật lại có thể bảo trụ thân thể ta cùng một tia thần thức. Qua nhiều năm như vậy, ta một mực không dám hiện thân là vì muốn chờ có người của Bạch Đế Thành đến đây, đem vật này giao phó lại. Vừa nói, Bạch Khang Nhân thò tay vào ngực móc ra một khối hình tứ phương, toàn thân trắng noãn như ngọc liên tục chớp động quang mang thánh khiết. Vật này to cỡ chừng nắm tay hài đồng, bề ngoài nhìn không ra có chỗ nào kỳ lạ, nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng khiến Đường Phong rất sợ hãi. Chỉ có điều lúc này trên cái vật trắng noãn như ngọc này lại có một tia năng lượng màu đen lưu động. - Bạch Đế Ấn! Đường Phong lập tức nghĩ đến vật này. - Đúng vậy, đây chính là biểu tượng của Bạch Đế Thành ta, Bạch Đế Ấn này cả Bạch Đế Thành trừ lịch đại thành chủ ra không người nào biết nó có tác dụng gì, chỉ biết nó là biểu tượng do tổ tiên lưu lại mà thôi. Bạch Khang Nhân nhẹ nhàng cười nói: - Kỳ thật, tác dụng của nó không phải là ta với ngươi có thể tưởng tượng được. Mạc dù ta đã hao phí mấy chục năm thời gian tìm hiểu nhưng cũng không thể nào thấu đáo được. Dừng một chút, Bạch Khang Nhân lại nói: - Con yêu nữ kia cũng phát giác được sự tồn tại của Bạch Đế Ấn, bất quá Bạch Đế Ấn có tác dụng đặc biệt khắc chế tà khí của yêu nữ kia cho nên mười mấy năm qua ả ta vẫn luôn muốn dùng tà khí trong cơ thể luyện hoá Bạch Đế Ấn nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng. Tia năng lượng màu đen lượn lờ trên Bạch Đế Ấn kia hẳn là do Xà nữ muốn luyện hoá Bạch Đế Ấn mà hình thành. - Bạch gia tổ tiên chúng ta cũng là trong lúc vô tình có được Bạch Đế Ấn này từ trong đó học được Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn, lại ở chỗ này thành lập nên Bạch Đế Thành nhằm thủ hộ một phiến tiểu thiên địa này. Dùng tài nguyên trong phiến thiên địa để phát triển Bạch Đế Thành. Đường Phong nghe những lời này, trong lòng không khỏi khiếp sợ, nguyên lai Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm căn bản không phải do tổ tiên Bạch gia sáng tạo ra mà từ trong Bạch Đế Ấn này học được! - Bạch Đế Ấn đồng thời cũng là chìa khoá để ra vào Bạch Đế Cảnh. Bạch Khang Nhân tiếp tục nói: - Có nó là có thể tự do xuất nhập Bạch Đế Cảnh không cần phải thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm để mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn. Tin tức thú vị như thế, ở trong cả Bạch Đế Thành chỉ sợ cũng chỉ có lịch đại thành chủ mới biết được. Ngay cả tứ quý thành chủ cũng không biết được. Chỉ có điều lúc Bạch Khang Nhân mất tích còn chưa kịp đem Bạch Đế Ấn truyền lại cho Bạch Nguyệt Dung khiến cho nàng làm thành chủ mà hoàn toàn không biết gì cả. - Ta hiện tại cần ngươi đem nó mang ra ngoài đưa cho Bạch Nguyệt Dung! Hai mắt Bạch Khang Nhân đột nhiên loé lên nhìn chằm chằm vào Đường Phong. - Mệnh lệnh của trưởng bối, vãn bối tất nhiên sẽ không phụ nhờ vả! Đường Phong ôm quyền cung kính đem Bạch Đế Ấn nhận lấy. Cầm vào tay chỉ cảm thấy một mảnh ôn hoà làm cho tâm thần rung động. - Ngươi không muốn có nó sao? Bạch Khang Nhân giống như cười mà không phải cười nhìn Đường Phong hỏi: - Có nó, ngày sau ngươi có thể tự do ra vào Bạch Đế Cảnh, càng có thể thi triển ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm, tương đương với tự mình có được cả mảnh thiên địa này! - Muốn! Đường Phong thẳng thắn nói, hắn biết rõ đây là Bạch Khang Nhân muốn thăm dò hắn, mặc dù nói Bạch Tiểu Lại cùng hắn tâm đầu ý hợp nhưng dù sao cũng mới chỉ gặp mặt vị nhạc phụ đại nhân này lần đầu, đối phương không biết gì về hắn cho nên có chút lòng nghi ngờ là bình thường. Hai mắt Bạch Khang Nhân khẽ híp lại giống như chim ưng rình mồi nhìn Đường Phong. - Cái ta muốn thì rất nhiều nhưng ta sẽ tự dùng chính sự cố gắng của bản thân thu lấy! Đường Phong khẽ lắc lắc đầu nói: - Nếu ta mang Bạch Đế Ấn vụng trộm thu giữ thì ngày sau cũng không có mặt mũi nào mà gặp lại Lại tỷ cả. Cùng Lại tỷ so sánh, mảnh thiên địa này không có cũng không sao. Một nữ nhân có thể vì mình cam nguyện trả giá hết thảy thì chính mình làm sao có thể nhẫn tâm lừa gạt nàng, cô phụ nàng? Bạch Khang Nhân nhìn chằm chằm Đường Phong một hồi rồi mới nói: - Ta không biết ngươi là giả vờ hay thật lòng nhưng ta cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi, tin tưởng vào Tiểu Lại sẽ không nhìn lầm người! Một chút thần thức cuối cùng này của Bạch Khang Nhân cũng chỉ đủ để duy trì một lúc nữa, sau đó sẽ tan thành mây khói. Đường Phong cũng không giải thích thêm nhiều. Hắn biết rõ hiện tại có nói gì cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể đem Bạch Đế Ấn thu vào trong Mị Ảnh không gian chờ đến lúc ra ngoài sẽ giao lại cho Bạch Nguyệt Dung là được.