Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 490 : Hàn thiếu hảo, hẹn gặp lại Hàn thiếu. (Thượng,hạ)




Bất quá, nếu đã biết thứ này có thể chữa trị kinh mạch cho Bạch Tiểu Lại. Đường Phong sẽ bỏ qua sao? Cơ hội tu luyện trong Bạch Đế Bí Cảnh tuy khó có được, nhưng nếu có thể tìm được Xích Tâm Linh Quả chữa trị kinh mạch cho Bạch Tiểu Lại, Đường Phong sẽ tình nguyện bỏ qua cơ hội tu luyện ở đây. Một tháng, thời gian chỉ có một thàng, cũng không biết có thể tìm được thứ này hay không. Sinh trưởng ở Hồng hồ, những lời này chính là manh mối, điều này có chút quái dị, nhưng Đường Phong lại nghĩ không ra. Mặc kệ như thế nào, đây chính là manh mối duy nhất. Hồng hồ, chẳng lẽ là một hồ nước màu đỏ? Thời điểm hắn suy tư, Đường Phong ngẩn đầu nhìn lên, xuyên qua tầng lá thưa thớt, nhìn thấy một điểm đen nhỏ đang nhanh chóng lớn dần, hướng về phía mình bay tới. - Là nó? Đường Phong giận dữ. Vừa rồi tao ngộ Linh Khí Phong Bạo, con Bằng Ưng kia chạy mất bóng dáng, hiện tại Linh Khí Phong Bạo qua đi, nó lại tìm được chính mình, hơn nũa nhìn phương hướng nó bay tới, rõ ràng là đã xác định được vị trí của mình. Tại sao nó tìm được mình? Cho dù mắt ứng có lợi hại, cũng không thể sắc bén như thế a? Nhìn huyết dịch toàn thân của mình đã khô lại, Đường Phong cũng sáng tỏ. Chắc là mùi máu tươi của mình đã làm lộ vị trí. Tuy mùi vị rất nhạt, nhưng khứu giác của linh thú rất linh mẫn. Là mình sơ sẩy, Đường Phong vốn tưởng Bằng Ưng đã bỏ đi, chỉ lo khôi phục, cũng không để ý tình huống trên người mình. Bất quá con Bằng Ưng này nhiều lần tìm mình phiền phức, Đường Phong không thể nuốt trôi cục giận này. Thiếu gia không phát uy, ngươi lại cho rằng ta là mèo bệnh, Lục giai thượng phẩm phi hành linh thú tuy khó giải quyết, nhưng nếu Đường Phong bất kể hậu quả thi triển ra sát chiêu, muốn bắt nó không phải việc khó. Chỉ cần nhảy được lên lưng nó, nó sẽ không thể công kích mình, chỉ có thể để mặc mình tùy ý công kích. Thời điểm Bằng Ưng bay tới không gây ra chút động tĩnh nào, đoán chừng nó cũng cho rằng Đường Phong không phát hiện ra mình, chuẩn bị đánh lén một kích trí mạng. Đã như vậy, thiếu gia liền tương kế tựu kế, thời điểm ngươi bay xuống là ngày chết của nó. Hạ quyết tâm, Đường Phong làm như không biết, vẫn tiếp tục ngồi trên cành cây chờ đợi. Thời điểm đang âm thầm tụ lực, cách đó không xa truyền đến một cổ cương khí chấn động, lập tức có ba đạo nhân ảnh thoáng hiện, trực tiếp xuất hiện trước mặt Đường Phong. Đường Phong lúc này cũng giật mình. Ba người này chính là Hàn Hàng Trần cùng hai tên Hàn gia trưởng lão, bọn chúng tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh Đường Phong cũng không kỳ quái, chỉ là ba người bọn chúng làm sao có thể tìm được mình? Bản thân mình không phải ngọn đèn chiếu sáng ở cách xa trăm dặm cũng có thể phát ra ánh hào quang, nếu Bằng Ưng mượn nhờ máu tươi xác định vị trí của mình, ba người này có năng lực gì? Giờ phút này Hàn Hàng Trần dương dương đắc ý nhìn Đường Phong ngồi trên cành cây, vẻ mặt ngang ngược cùng thống hận, cười dữ tợn một tiếng: - Tìm được ngươi rồi. Hai tên Hàn gia trưởng lão vẫn còn mang theo chút thương thế, giờ phút này thần sắc cũng rạng rỡ, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị thương. Điều này hoàn toàn là nhờ phúc của Linh Khí Phong Bạo, bọn chúng vừa tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, Linh Khí Phong Bạo tàn sát bừa bãi. trong thiên địa tràn ngập Băng hệ linh khí, người Hàn gia vốn tu luyện Hàn Băng Quyết, những Băng hệ linh khí này đối với người khác không thể chịu nổi, nhưng đối với ba người bọn họ chính là thuốc bổ. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thương thế hai tên trưởng lão khỏi hẳn, đoạn đường đuổi theo không mệt mỏi chút nào, lại càng có thể không ngừng hấp thu Băng hệ linh khí bổ sung cho bản thân. Chứng kiến bộ dáng nghi hoặc của Đường Phong, Hàn Hàng Trần cười lạnh một tiếng: - Ngươi rất kỳ quái vì sao bọn ta có thể tìm được ngươi dễ dàng như vậy phải không? Đường Phong gật gật đầu. Hàn Hàng Trần cười ha hả nói: - Phàm là người tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, trên người sẽ lưu lại một ít Tứ Quý chi lực, ta là Hàn gia thiếu gia, dựa vào công pháp truy tìm Tứ Quý chi lực một chút thì có gì khó? Hắn cũng nhìn thấy Đường Phong hiện giờ thảm vô cùng, quần áo trên người bị tổn hại, máu tươi trên người tuy đã khô, nhưng hình dáng rất đáng sợ, có thể thấy hắn nhất định ăn đau khổ lớn từ phong bạo, hơn nữa thương thế chưa lành, muốn giết hắn thật dễ như trở bàn tay, cho nên mới nguyện ý trả lời câu hỏi của Đường Phong, khoe khoang thế lực của mình một chút. Nguyên lai là như vậy, tại sao ba người có thể tìm được vị trí chính xác của hắn như vậy thì giờ hắn đã biết. Xen ra người tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh sẽ lưu lại một ít Tứ Quý chi lực, điều này thuận tiện cho những người phụ trách hộ vệ tìm được vị trí của bọn họ. Biết được sự thật xong, Đường Phong cũng không để ý. Ba tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, hắn vốn bận tâm có phải bọn chúng có năng lực kỳ lạ hay không, bây giờ mới biết chẳng có gì kỳ lạ. Chậm rãi đứng dậy, động tác này làm cho Hàn Hàng Trần cùng hai tên trưởng lão như lâm đại địch, sắc mặt khẩn trương. Đường Phong cười mỉa mai một tiếng, ba người này nhát như chuột, ngày đó bị chiêu kia uy hiếp, không ngờ vẫn dám chạy tới đây vuốt râu hùm, quả thật là không biết sống chết. - Hàn thiếu... Đường Phong đứng dậy, ôm quyền chào Hàn Hàng Trần một cái, trên mặt tươi cười, khóe mắt nhìn chăm chú Bằng Ưng trên không trung đang lẳng lặng tiếp cận, con súc sinh này là là linh thú có thể điều Phong hệ linh khí, nếu nó vô thanh vô tức tiếp cận, thì một tiếng động cũng không phát ra, giống như một chiếc lá đang bay trong gió, đang dần dần tiếp cận nơi này, nếu không phải mình đặc biệt nhạy cảm với linh khí xung quanh, cũng không cách nào phát hiện ra nó. Hàn Hàng Trần cười lạnh một tiếng, ngoài mạnh trong yếu, không đợi Đường Phong nói hết câu đã ngắt lời hắn. - Đường Phong, đừng vội nhận người quen, hôm nay ta và hai vị trưởng lão tới đây, chính là muốn lấy cái mạng chó của ngươi, nếu ngươi sợ chết, liền tự phế tu vi lăn đến trước mặt thiếu gia, dập đầu một trăm cái, thiếu gia sẽ cho ngươi được toàn thây, nếu dám phản kháng, đừng trách chúng ta vô tình. Lời này vừa nói ra làm cho Đường Phong có cảm giác muốn cười, hắn muốn giết mình nhưng không dám động thủ, ngược lại kêu mình đi đến tìm chết. Đây là đạo lý gì đây? Một tên Hàn gia trưởng lão cẩn thận lên tiếng nhắc nhở: - Tiểu Trần nhi, chú ý động tác của hắn, một khi hắn có dấu hiệu ra tay, liền tranh thủ thời gian ly khai nơi này. Một chiêu kia không phải sức người có thể ngăn cản. Hàn Hàng Trần gật đầu, trong mắt lóe lên một tia hung ác, bất quá hắn tám phần nắm chắc Đường Phong không thể xuất ra một chiêu kia, không nói trước thương thế của hắn vẫn chưa lành, nhìn bộ dáng hiện tại, thảm hại vô cùng, toàn thân đẫm máu, có khí lực để xuất ra chiêu kia sao? Bằng Ưng càng ngày càng gần, Đường Phong đột nhiên quát một tiếng, hai tay mở ra, bày ra cùng một thủ thế, nhìn tư thế thì giống như đúc thời điểm hắn phóng thích chiêu kia. Ba tên Hàn gia như lâm đại địch, tròng mắt run run, thiếu chút nữa bị dọa té đái ra quần, bất quá bọn chúng đã ổn định thân hình, không có bị dọa chạy, chỉ nhanh chóng lùi về sau mấy trượng. Đợi thêm một lát, phát hiện đôi má Đường Phong đỏ bừng, trên hai cánh tay không có bất cứ thứ gì, căn bản không xuất hiện linh khí khổng lồ như ngày đó, hơn nữa khóe miệng Đường Phong chảy ra một tia máu tươi. Hàn Hàng Trần không khỏi cười lạnh một tiếng, hắn cười như chưa từng được cười: - Tiểu tặc, hôm nay ngươi đã nỏ mạnh hết đà, còn dám phô trương thanh thế, quả thực là không biết sống chết mà. Quay đầu nhìn hai tên trưởng lão nói: - Hai vị sư tổ, nhìn rõ rồi chứ, ta đã nói hắn không thể phát ra chiêu kia rồi mà. Hai tên Hàn gia trưởng lão thở nhẹ một hơi, ánh mắt mỉa mai trào phúng nhìn về phía Đường Phong. Nếu như không có một chiêu hủy thiên diệt địa kia, một Địa giai thượng phẩm ở trước mặt bọn họ có là gì? Duỗi một ngón tay cũng có thể bóp chết một đám. Khi bọn chúng nhìn phía Đường Phong, giống như nhìn lão hổ bị mất nanh vuốt, giờ phút này chẳng khác gì một con mèo bệnh. Sắc mặt Hàn Hàng Trần lạnh lẽo nói: - Đường Phong, có trách thì nên trách ngươi ngu dốt, dám cướp Tiểu Lại của ta, ngươi là thứ gì chứ? Chỉ là một cô nhi, muốn địa vị không có địa vị, muốn thực lực không có thực lực, làm sao có thể xứng đôi với Tiểu Lại chứ? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết xấu hổ. Hàn Hàng Trần ta lại bất đồng, ta là thiếu gia Hàn gia, cùng Tiểu Lại môn đăng hộ đối, chỉ cần lấy được Bạch Tiểu Lại, là ta có thể trở thành thành chủ Bạch Đế thành, đến lúc đó, cả Bạch Đế Bí Cảnh này sẽ do ta chưởng quản! Linh đan diệu dược muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, khi đó Hàn gia ta sẽ trở thành gia tộc cường đại nhất Bạch Đế thành! Truyền thống ngàn năm sẽ cải biến, dựa vào cái gì mà Hàn gia chúng ta lại là thuộc hạ của Bạch gia, hiện giờ ta muốn Bạch gia phải làm thuộc hạ của Hàn gia ta. Mà cải biến này sẽ do Hàn Hàng Trần ta hoàn thành. Hàn Hàng Trần chính là dạng tiểu nhân đắc chí, khẩu xuất cuồng ngôn, vui sướng đến mức hoa tay múa chân, giống như hắn thật sự đã có được Bạch Đế thành, giống như hắn đã trở thành chủ nhân của Bạch Đế thành. - Tiểu Trần nhi, đêm dài lắm mộng, thừa dịp tiểu tử này vô lực, bắt hắn lại rồi nói sau. Một tên Hàn gia trưởng lão mở miệng. Hàn Hàng Trần gật đầu: - Vậy thì làm phiền hai vị, bắt tên khốn kiếp này lại, tạm thời không nên lấy tính mạng hắn, chúng ta có đến một tháng thời gian mới có thể đi ra ngoài, ta muốn hảo hảo tra tấn hắn, Đường Phong, ngươi còn lời gì để nói? Đường Phong khẽ thở dài một cái, ngẩng đầu dùng ánh mắt trêu tức nhìn Hàng Hàng Trần nói: - Vốn ta chỉ muốn đánh ngươi một trận, sau đó đuổi ngươi đi. Chẳng qua tất cả đã muộn. Vừa nói hắn lại ôm quyền nói tiếp: - Hàn thiếu hảo. Hàn Hàng Trần nhìn hắn cười lạnh. Đường Phong khoát khoát tay với hắn nói: - Hàn thiếu gặp lại. Dáng tươi cười của Hàn Hàng Trần cứng lại, trầm giọng nói: - Có ý gì? - Tiểu Trần nhi coi chừng! Không đợi Đường Phong trả lời, hai tên Hàn gia trưởng lão đột nhiên hét lớn một tiếng, vận chuyển cương khí hộ thể toàn thân, mạnh mẽ lao về phía Hàn Hàng Trần. Sưu sưu sưu..., có nhiều âm thanh vang lên, hơn mười lông vũ màu đen bị Phong linh khí điều khiển, phô thiên cái địa bắn về phía này, tuy không được chính xác, nhưng diện tích che phủ rất lớn. Hai tên Hàn gia trưởng lão bị động tác của Bằng Ưng làm kinh động, mà Hàn Hàng Trần lập tức tập trung toàn bộ tinh thần nhào về phía Đường Phong, muốn lấy Đường Phong làm tấm chắn. - Phốc. Một âm thanh nhỏ vang lên, thân thể Hàn Hàng Trần rung lên bần bật, trừng to mắt không thể tin được nhìn về vị trí ngực của mình, trên quần áo không biết vì sao thủng một lỗ, chỉ trong chớp mắt, một cơn đau kịch liệt lan khắp toàn thân, máu tươi phun xối xả, ý thức của hắn mơ hồ. Bị lông vũ xuyên tim, hắn có thể sống không? Cũng có thể nói hắn quá xui xẻo, độ chính xác khi Bằng Ưng phóng lông vũ rất kém, chỉ cần hơi một chút phòng bị sẽ không bị trúng chiêu, nhưng hắn hết lần này đến lần khác lại đứng bất động tại chỗ, chẳng khác gì tự tìm chết. - Hàn Hàng Trần ta... Phải chưởng quản Bạch Đế thành! Trước khi chết hắn vẫn không quên lẩm bẩm câu này, chẳng khác gì nhập ma, Đường Phong không khỏi lắc đầu thở dài. - Tiểu Trần nhi! Hai tên Hàn gia trưởng lão giống như bị Linh Khí Phong Bạo trùng kích, hộ thân cương khí của bản thân run lên kịch liệt,tuy thân trong hiểm cảnh, nhưng vẫn không quên tra xét sự sống chết của Hàn Hàng Trần. Hàn Hàng Trần là ngươi sẽ đảm nhiệm vị trí gia chủ Hàn gia, nếu hắn chết, hai người bọn họ khó thoát khỏi liên quan. Đáng tiếc Bằng Ưng sao có thể cho bọn họ như nguyện, lần trước Phong linh khí cắt lên người Đường Phong, cũng cắt thân thể hắn huyết nhục mơ hồ, chứ đừng nói là hai tên trưởng lão già sắp chết này. Luận cảnh giới, bọn hắn cao hơn Đường Phong mấy cấp bậc, nhưng luận tố chất thân thể, bọn hắn thua xa Đường Phong. Hộ thân cương khí kiên trì một chút, liền bị Bằng Ưng công phá, quần áo trên người bị cắt nát bấy, lộ ra thân thể, máu tươi phun xối xả, rất là khó coi. Cho tới bây giờ hai tên Hàn gia trưởng lão còn chưa biết là thứ gì công kích bọn họ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con phi hành linh thú cực lớn trên không trung, gáy vang một tiếng, khí thế tuyệt luân. - Đi! Một người trong đó quát lên, trước mặt phi hành linh thú, dù họ là Thiên giai trung phẩm cũng không chiếm được chỗ tốt. - Chạy đi đâu. Đường Phong cười lạnh một tiếng, hai người này phải đền tội vì dám làm Bạch Tiểu Lại bị thương, vốn Đường Phong đã suy nghĩ tìm cơ hội giết bọn họ, không nghĩ tới bọn họ lại truy đuổi hắn vào tận Bạch Đế Bí Cảnh, nếu lúc này để bọn họ chạy thoát, muốn giết rất khó. Hai tên Hàn gia trưởng lão thấy đường lui đã bị Đường Phong phong tỏa, không khỏi giận dữ, một người trong đó nói: - Cút ngay! Vừa nói, hắn vừa xuất một quyền, đánh vào mặt của Đường Phong, chỉ là một Địa giai thượng phẩm, hắn cũng không e ngại. Đường Phong cũng không đón đỡ, thối lui về phía sau, hai tay vung lên, vô số chuôi phi đao lóe lên, hướng hai người bay tới. Hai người cảm thấy phi đao trước mặt chất chứa lực đạo cùng cương khí khổng lồ, chấn động không thôi, trong nội tâm nghi hoặc, chỉ là một Địa giai thượng phẩm làm sao có thể bộc phát ra lực đạo lớn như thế chứ? Thân thể nhanh chóng lui về phía sau, tránh né phi đao đang bay tới. Đường Phong khí định thần nhàn, đứng nguyên tại chỗ phóng ám khí, hai tay huy động, trái một phát, phải một phát, làm cho hai người tránh lên né dưới liên tục, đã thế Bằng Ưng ở trên không trung cũng bức tới. Bằng Ưng ngửi được hương vị máu tươi, càng ngày càng cuồng bạo, thấy hai tên Hàn gia trưởng lão nhảy tới nhảy lui giống như đang chọc tức nó, vội vàng thu cánh, bổ nhào xuống hai người. Cảm giác được kình phong sau lưng đánh úp xuống, đối với lần tập kích này hai tên Hàn gia trưởng lão không dám chậm trễ chút nào, đối mặt với ám khí dày đặc do Đường Phong ném tới không đứt đoạn chút nào, hai người bọn họ đã bỏ qua phòng ngự sau lưng, bây giờ một người một thú liên thủ công kích. Dưới nguy cơ như vậy, chỉ có thể động thân hướng về phía trước, hạ quyết tâm cho dù bị ám khí của Đường Phong bắn trúng, cũng không để cho con phi hành linh thú kia bắt được.