Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 485 : Hảo ý hai nhà Hạ Thu. (Thượng,hạ)




Đường Phong cúi đầu trầm tư, cẩn thận hồi tưởng lại tất cả trên Băng Hỏa đảo, phát hiện đúng như lời Dương Xuân nói. Trên bầu trời Băng Hỏa đảo biến ảo dị thường khủng bố, rất là quỷ dị, hơn nữa sương mù bên ngoài đảo có tác dụng mê hoặc nhân tâm, Băng Hỏa đảo Băng Hỏa Tam Thập Lục Thất, linh khí sung túc không nói, bất quá chỉ có hai chủng linh khí là Băng Hỏa. Mà núi lửa ở đó, lúc bộc phát như Ô Lông quẫy đuôi, phun ra nham thạch nóng chảy, sợ rằng chính là vì linh khí quá mức sung túc mà sinh ra, giống như Linh Khí Phong Bạo trong Bạch Đế Bí Cảnh, bất quá uy lực nhỏ hơn rất nhiều. - Đáng tiếc, lần trước truyền đến tin tức, Băng Hỏa đảo đột nhiên biến mất không thấy nữa, ngược lại làm cho chúng ta thiếu đối tượng để nghiên cứu. Vẻ mặt Dương Xuân tiếc hận nói. Đường Phong hít một hơi thật sâu, không dám trả lời. Băng Hỏa đảo đột nhiên biến mất, nguyên nhân trong đó sợ rằng chính là vì mình đem Tuyết Tủy cùng Hỏa Tinh hấp thu. Đây là căn nguyên tồn tại của Băng Hỏa đảo, không có hai chủng linh khí này cung cấp, Băng Hỏa đảo không cách nào tồn tại nữa. - Trừ Băng Hỏa đảo ra, chúng ta tạm thời còn không biết tin tức về các tiểu thiên địa khác, nhưng có lẽ vẫn còn những nơi khác, có thể là không thể đi vào hoặc chưa được người ta phát hiện ra. Nghe Dương Xuân nói một phen, trong lòng Đường Phong khẽ động. Băng Hỏa đảo có hai chủng năng lượng bổn nguyên Tuyết Tủy cùng Hỏa Tinh, chẳng khác nào nói trong Bạch Đế Bí Cảnh cũng có những đồ vật này sao? Nếu lấy thứ này đi, có lẽ Bạch Đế Bí Cảnh cũng sẽ biến mất. Bất quá đây chỉ là mong muốn trong đầu mà thôi, Băng Hỏa đảo biến mất không tính, dù sao Thiên giai không thể tu luyện bên trong. Nếu Bạch Đế Bí Cảnh biến mất, đây chính là một tổn thất lớn. Nghe Bạch Tiểu Lại trình bày xong, Đường Phong mới tính toán nói: - Đã như vậy, việc này không được chậm trễ, hiện tại ta sẽ lên đường tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh. Hạ Thì Vũ nhịn không được cười khanh khách, Thu Dịch Túy cũng hé miệng cười, giống như đang nghe được một chuyện rất thú vị. Bạch Tiểu Lại kéo nhẹ vạt áo Đường Phong, nói: - A Phong, nơi này không phải nói vào là vào. - Tại sao? Đường Phong ngạc nhiên, nhìn biểu lộ của các nàng, bản thân hắn đang làm một chuyện buồn cười. Bạch Nguyệt Dung nói: - Phải dùng Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận mở Bạch Đế Bí Cảnh, chỉ có mỗi ngày đầu tháng, mới có thể tiến vào, trừ giờ Tý mỗi ngày đầu tháng, bất kỳ thời gian nào và dùng phương pháp gì cũng không thể mở Bạch Đế Bí Cảnh. Hơn nữa, muốn mở đại môn, tứ đại thành chủ là không thể thiếu, mỗi một lần bọn họ chỉ có thể đưa tối đa mười người vào, nếu nhiều hơn, bọn họ cũng bất lực. Mỗi một lần mở đại môn, mấy người bọn họ cũng cần phải tĩnh dưỡng thời gian vài ngày mới có thể khôi phục. Nếu như không phải vì những điều kiện hà khắc thế này, thực lực Bạch Đế thành sẽ viễn siêu hiện giờ. Chính vì nguyên nhân đó, cho nên không phải bất cứ đệ tử Bạch Đế thành nào cũng được phép tiến Bạch Đế Bí Cảnh, chỉ có những đệ tử có tư chất xuất chúng, có đại tiền đồ, mới có thể tiến vào trong đó tu luyện. Hơn nữa, bởi vì trong đó có quá nhiều nguy hiểm, thời điểm đưa những đệ từ này vào tu luyện, cũng cần cao thủ đứng bảo vệ, mỗi lần như thế đều cần ba người tiến vào bảo vệ, điều này sẽ làm giảm danh ngạch của đệ tử xuống, nói cách khác, chỉ có bảy người đệ tử tiến vào tu luyện. Cho nên người Hàn gia nghe nói Đường Phong muốn tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh làm sao mà cam lòng cho được. Mặc kệ Đường Phong có tìm được Bạch Đế Ấn hay không, tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh nhất định sẽ có thu hoạch. Người Hàn gia còn phải chịu trách nhiệm mở đại môn cho hắn tiến vào, Đường Phong đã có thù với mình, mà giờ này lại bị hắn chiếm tiện nghi, dù là ai cũng khó chịu. Bất quá bọn họ khó chịu thì thế nào, Dương Xuân đã xuất ra đại công lao của gia tộc mình, mặc dù bọn họ không muốn, cũng phải nghe theo điều lệnh mà mở đại môn Bạch Đế Bí Cảnh. Thời gian Đường Phong chuẩn bị cũng mất nửa ngày, hiện tại đã là cuối tháng, cho nên mấy ngày này Đường Phong rất rãnh rỗi, Đường Phong có thể tùy ý hoạt động. Mọi người thương nghị một hồi, quyết định đầu tháng năm sau sẽ mở đại môn Bạch Đế Bí Cảnh cho Đường Phong tiến vào tu luyện. Lại nói, bọn họ cũng không phải muốn Đường Phong đi tìm Bạch Đế Ấn, đây chẳng qua là lý do thoái thác mà thôi. Đường Phong hiện tại là nam nhân của Bạch Tiểu Lại, ngày sau có trách nhiệm bảo hộ nàng, thực lực càng cao càng tốt, tiễn hắn tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, chỉ cần hắn đạt được cơ duyên, tu luyện cho tốt là được. Sau khi Đường Phong tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, bọn họ sẽ lén lút đem Bạch Tiểu Lại đưa đến Thiên Tú tông. Đường Phong tính toán thời gian, Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đã từ Đại Tuyết Cung trở về rồi, có hai đại sát thần này tọa trấn, bảo hộ Bạch Tiểu Lại thì không ai dám dây vào. Thương nghị xong, Đường Phong cũng không hỏi, chỉ có đem thể đem nghi hoặc trong lòng dằn xuống, giả bộ như không trông thấy. Mấy ngày sau, Đường Phong sẽ ở lại phòng của Bạch Tiểu Lại, mỗi ngày đều tâm sự, trò chuyện với nàng rất nhàn nhã. Bạch Nguyệt Dung cũng thỉnh thoảng đến thăm muội muội của nàng, đến bây giờ, Đường Phong cũng cảm nhận được nàng sủng ái cùng áy náy với Bạch Tiểu Lại như thế nào, khúc mắc trong lòng với nàng đã nhạt đi một chút. Mập mạp Thu Phong kia cùng Hạ Chỉ Mộng cũng dắt tay nhau tới, Đường Phong cũng cảm thấy rất hứng thú với tên mập Thu Phong này. Ngày đó vừa mới gặp gỡ, đã thấy hắn đang giả vờ giả vịt diễn kịch, tuy bề ngoài nhìn xấu xí, vô dụng không chịu nổi, nhưng con mắt ẩn dưới mí mắt đầy thịt của hắn lại khôn khéo vô cùng. Hiện tại Đường Phong xem xét hắn kỹ lưỡng, phát hiện mập mạp này đã đạt tới Thiên giai hạ phẩm, quả thực bị cả kinh không nhỏ. Tuổi mập mạp này không lớn, vậy mà đã tấn chức Thiên giai hạ phẩm, khẳng định ngày sau sẽ rất có tiền đồ, đợi thêm một thời gian, nhất định sẽ trở thành một cự đầu. Chỉ có điều không biết hắn dùng phương pháp gì, đem một thân cương khí chấn động của mình áp chế tại cảnh giới Địa giai thượng phẩm, nếu không phải vài ngày trước Đường Phong vô tình bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lưu lại đôi mắt có khả năng nhìn thấu bản chất linh khí, chỉ sợ cũng không phát hiện. Phát hiện là phát hiện, Đường Phong cũng không vạch trần. Lần này Thu Phong cũng không diễn kịch, ngày đó hắn điên điên khùng khùng, hồ ngôn loạn ngữ, chẳng qua là diễn trò cho Dương Cảnh Thái cùng Hàn Hàng Trần xem mà thôi, hiện tại không có người ngoài, tự nhiên không cần làm như vậy nữa. - Đường lão đệ, mập mạp ta vô lễ, xưng hô ngươi một tiếng lão đệ, mong rằng đừng trách. Thu Phong vừa nói lời này thịt mỡ trên mặt run lên, cái bụng như thùng nước lèo ẩn dưới lớp áo rộng thùng thình cũng không che được vẻ hùng vĩ của nó, nhìn hêt sức buồn cười, hết lần này đến lần khác làm ra vẻ rất đúng đắn. Hắn mới mở miệng nói chuyện, Bạch Tiểu Lại nhịn không được hé miệng cười, về phần Hạ Chỉ Mộng, đang ở một bên nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, hận không thể lấy đao lóc đống thịt mỡ trên người hắn đem đi đốt đèn trời. - Thu Phong đại ca quá nghiêm trọng rồi, ngày ấy Thu Phong đại ca âm thầm ra tay giúp đỡ, Đường Phong còn chưa nói lời cảm tạ, nhưng bất đắc dĩ đi lại không tiện, thật sự là hữu tâm vô lực. Đường Phong hành tẩu giang hồ hơn hai năm, cũng học được cách ăn nói khôn khéo. - Chỉ là việc nhỏ, Đường lão đệ không cần để ý. Mập mạp duỗi bàn tay ụt ịt của mình ra vẫy vẫy. Hạ Chỉ Mộng trừng hai mắt, quát nói: - Cái gì là Đường lão đệ, mập mạp ngươi tìm chết à, không biết lớn nhỏ, Đường Phong ca ca là nam nhân của Tiểu Lại tỷ tỷ, theo cách gọi của ngươi, chẳng phải Tiểu Lại tỷ tỷ nhỏ hơn ngươi sao, có tin ta đánh ngươi một trận hay không, đường tưởng rằng ngươi luyện thành Thu Phong Tảo Lạc Diệp thân pháp đã là vô địch thiên hạ, một chiêu Hạ Nhật Viêm Viêm Chiếu của lão nương đánh cho ngươi bò ra nền nhà hay không. Mặt mũi mập mạp tràn đầy vô tội, nói: - Vậy gọi thế nào? Chẳng phải bây giờ bọn họ vẫn chưa kết hôn hay sao? - Gọi tỷ phu, hiểu chưa? Hạ Chỉ Mộng trách cứ. - Cái này... Cái này chỉ sợ không được tốt lắm đâu? Thu Phong gãi gò má, nghĩ thầm dù sao hai người còn chưa kết hôn, nếu gọi thế, mình thấp hơn một bậc, sẽ ăn nhiều thiệt thòi a. - Ngươi gọi hay không gọi. Hạ Chỉ Mộng nhăn mặt đứng đấy. Mập mạp vừa nhắm mắt, cắn răng một cái, vẻ mặt bi trán vạn phần, hơi cuối đầu, chấp tay đối với Đường Phong, nói: - Thu Phong bái kiến tỷ phu. Đường Phong dở khóc dở cười, mặt mũi Bạch Tiểu Lại đỏ bừng, Hạ Chỉ Mộng hớn hở, đi tới thò tay vỗ vỗ khuôn mặt mập mạp, nói: - Đây mới là tiểu mập mạp ngoan ngoãn. Thu Phong giống như một trái bóng da bị xì, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống, khoát khoát tay nói: - Bỏ đi, bỏ đi, mập mạp ta trời sinh đã là số mệnh làm tiểu đệ, khỏi phải an ủi ta. - Không biết Thu Phong huynh hôm nay tới đây có gì chỉ giáo? Đường Phong cũng không hề xưng hô Thu Phong là đại ca, hắn vừa mới gọi mình một tiếng tỷ phu, nếu gọi hắn là đại ca, bối phận sẽ lộn xộn. Mập mạp lập tức rùng mình, từ trong ngực móc ra một bình ngọc, trịnh trọng nhét vào trong tay Đường Phong, nói: - Nghe nói mấy ngày sau tỷ phu đi Bạch Đế Bí Cảnh, người giữa bình Ngọc Phúc Đan này, sau khi phục dụng, có thể trợ giúp chữa thương. Lại lấy ra một bình đan dược, nói: - Bình này là Liễm Khí Đan, sau khi phục dụng nửa canh giờ, có thể đem cương khí chấn động thu liễm đến mức tận cùng, lúc nghỉ ngơi liền phục dụng viên thuốc này, có thể tránh né điều tra của linh thú. Đây là thuốc trị ngoại thương, bổn sự luyện đan của Thu gia chúng ta ở Bạch Đế thành là số một, linh đan trong Bạch Đế thành đều do Thu gia ta luyện chế, những thứ này bên ngoài dù có tiền cũng mua không được, mặc dù không tính là trân quý, nhưng hiệu quả rất tốt. Đường Phong nhìn hắn đưa ra ba bình đan dược, giống như chính mình đang bị trọng thương, đang rất cần những đan dược này chữa thương vậy. Hắn vội vàng từ chối nói: - Vô công bất thụ lộc, hảo ý Thu huynh, Đường Phong tâm lĩnh. - Tỷ phu đừng khách khí. Hạ Chỉ Mộng mở miệng nói: - Những đan dược này trong Bạch Đế thành chỉ tính là đan dược bình thường, cũng không phải là thứ trân quý, lo trước khỏi họa, cứ mang theo chúng, dù sao trong Bạch Đế Bí Cảnh hung hiểm vạn phần, nói không chừng lúc nào đó sẽ sử dụng đến. Bạch Tiểu Lại cùng nhìn Đường Phong gật đầu, Đường Phong biết từ chối không được, chỉ có thể nhận lấy, mở miệng nói: - Vậy thì đa tạ Thu huynh. Đường Phong biết rõ ngoài miệng của họ nói không trân quý, kỳ thật những đan dược này phong ra bên ngoài tuyệt đối là chữa thương thánh dược, một khỏa đan dược cũng có thể bán với giá trên trời. - Tỷ phu cũng nên mang theo thứ này. Hạ Chỉ Mộng lấy ra một viên cầu màu xích hồng lớn cỡ nắm tay, nhìn sơ thì giống cục đá, nhưng nhìn kỹ thì không giống đá, ngược lại có phần giống ngọc. Nhìn thấy vật này, Bạch Tiểu Lại khiếp sợ không thôi: - Chỉ Mộng muội muội, tại sao ngươi lại xuất ra Tị Hỏa Thạch của Hạ gia các ngươi chứ? Thu Phong cũng ngạc nhiên nói: - Ta kháo, thứ này mà ngươi cũng dám cầm ra bên ngoài? - Tiểu Lại tỷ tỷ yên tâm. Hạ Chỉ Mộng vốn đang liếc Thu Phong, lúc này mới mỉm cười nói: - Là cô cô đưa cho ta, bằng không ta có mười lá gan cũng không dám đem thứ này ra ngoài a. Cô cô nói, Bạch Đế Bí Cảnh là nơi hung hiểm vạn phần, thỉnh thoảng có liệt hỏa trên trời rơi xuống, có thứ này che chở, cũng không sợ bị hỏa linh khí quấy rầy. - Thứ này có tác dụng gì? Đường Phong ở một bên lắng nghe như lọt vào sương mù, không khỏi mở miệng hỏi. Bạch Tiểu Lại hít sâu một hơi, giải thích nói: - Thứ này gọi là Tị Hỏa Thạch, cũng từ trong Bạch Đế Bí Cảnh mang ra ngoài, chỉ có điều không ai biết rõ là cái gì. Mang thứ này lên người, trong phạm vi qua trượng xung quanh thân thể, hỏa linh khí bất xâm, người Hạ gia tu luyện hỏa hệ công pháp, dùng cái này để phụ trợ tu luyện, dù mang cái này thì không thể cảm ứng được hỏa linh khí, nhưng nếu đột phá phong tỏa cảm ứng của nó, một thân thực lực sẽ tăng trưởng không thể đo lường. Có thể nói nó là chí bảo của Hạ gia. Đường Phong nghe được cả kinh, vội vàng nói: - Hạ cô nương, bảo bối như vậy ta không thể mang theo. Kính xin cô nương cầm trở về, thay ta cảm tạ hảo ý của Hạ thành chủ. - Tỷ phu ngươi cầm đi. Hạ Chỉ Mộng dậm chân nói: - Chuyện này là ý tứ của cô cô, nếu ngươi không cầm, cô cô sẽ trách ta làm việc bất lực. Hơn nữa, thứ này chỉ tạm cho ngươi mượn, chờ ngươi ra khỏi Bạch Đế Bí Cảnh phải trả lại. Đôi mắt nhỏ Thu Phong nhảy lên, thiếu chút nữa phát ngốc, hắn vừa thấy Hạ Chỉ Mộng làm nũng? Đây là tiểu cô nương tánh khí táo bạo, mỗi lần gặp mặt hắn đều đánh hay sao? Làm cho hắn vừa hâm mộ, ghen ghét, tiếc hận một hồi. Đường Phong phỏng đoán, Bạch Tiểu Lại khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cau mày nói: - A Phong ngươi nhận lấy đi, đúng là Bạch Đế Bí Cảnh thỉnh thoảng xuất hiện liệt hỏa từ trên trời rơi xuống, có thứ này sẽ giảm được rất nhiều phiền toái. Nàng cũng lo lắng cho an toàn của Đường Phong, nếu không sẽ không nói những lời này. Nghe Lại tỷ nói như vậy, Đường Phong cũng không phỏng đoán nữa, tiếp nhận Tị Hỏa Thạch, nói: - Nếu đã như thế, Đường Phong cảm tạ hảo ý Hạ thành chủ cùng Chỉ Mộng cô nương. Chờ ta từ trong Bạch Đế Bí Cảnh đi ra, nhất định sẽ hoàn trả lại. Lần này Hạ Chỉ Mộng cùng Thu Phong đến đây, chính là muốn đưa cho Đường Phong những vật này. Dù sao nếu Đường Phong chết trong Bạch Đế Bí Cảnh, chỉ sợ Bạch Tiểu Lại sẽ sống không nổi, đến lúc đó Bạch Đế thành chắc chắn sẽ sinh ra một hồi náo động, đây là điều mà mọi ngươi không muốn chứng kiến. Hai ngươi lưu lại trò chuyện phiếm một hồi, lúc này mới cáo từ rời đi. Thời gian thoáng cái đã qua mấy ngày, thời gian rốt cuộc cũng đến, ban ngày Đường Phong tắm rửa thay quần áo, hảo hảo điều tức một phen, đem một thân tinh khí thần của mình điều chỉnh đến đỉnh phong, chờ đợi giờ Tý đem nay tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh tìm tòi một phen.