Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 472 : Đấu võ mồm




- Ban ngày ban mặt, đạo đức suy đồi a... Gã mập mạp Thu Phong thấp giọng nói, vẻ mặt đau đớn vô cùng. Mặc dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra có chút không đúng, nếu thực sự chỉ là một tên sai vặt, Bạch Tiểu Lại sẽ lãng phí thời gian với hắn sao? Rõ ràng hai người đã sớm biết nhau, lại từ trong những lời Bạch Tiểu Lại nói lúc nãy, trong nội tâm mọi người đều có một tia hiểu ra. Dương Cảnh Thái không thể tin nổi, nổi giận gầm lên: - Ngươi là ai? Hàn Hàng Trần đằng đằng sát khí đứng lên, biểu tình hung ác nham hiểm nhìn Đường Phong, lạnh lùng nói: - Huyết Ma Đường Phong? Trên đời này chỉ có hắn mới có tư cách khinh bạc Bạch Tiểu Lại không khiến nàng phản cảm. - Huyết Ma Đường Phong? Đôi mắt Hạ Chỉ Mộng toát ra hào quang, không ngừng đánh Đường Phong từ trên xuống dưới, người khác không biết rõ về Đường Phong, chỉ có nàng bình thường có lui tới mật thiết, tự nhiên được nghe không ít chuyện về Đường Phong, hiện tại thấy người, không khỏi dò xét một phen. - Hàn huynh hảo nhãn lực. Đường Phong ngẩn đầu nhìn đối phương mỉm cười, ôm quyền nói: - Đa tạ Hàn huynh dẫn ta đến nơi đây, để cho ta có cơ hội gặp mặt Tiểu Lại, ngày sau nhất định hồi báo. - Tốt, tốt, tốt. Hàn Hàng Trần cố nén huyết khí đang dâng lên trong lòng mình, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh nói: - Huyết Ma Đường Phong, giết người như ngóe, trên dính không biết bao nhiêu máu tươi, nếu hôm nay thả ngươi rời đi, nhất định sẽ có nhiều người gặp tai họa, xưa nay Bạch Đế thành giương cao ngọn cờ chính nghĩa, tru sát ma đầu là việc làm nghĩa bất dung từ, bụng làm dạ chiu, Dương huynh, ngươi nguyện ý trợ giúp ta một tay, đánh chết ma đầu này, vì dân trừ hại. Ánh mắt Dương Cảnh Thái âm trầm bất định nhìn Đường Phong, nghe nói vài ngày trước Đường Phong đã đi đến Bạch Đế thành, chuyện này khó phân thật giả, nhưng không có lửa làm sao có khói, nói thật, Dương Cảnh Thái có chút kiêng kị Huyết Ma Đường Phong. Bất quá cẩn thận xem xét một phen, hắn phát hiện thực lực người này đã đạt tới Địa giai thượng phẩm, cùng cấp bậc với mình, lại liên thủ với Hàn Hàng Trần Thiên giai hạ phẩm, hắn không cách nào trốn thoát. Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Cảnh Thái trầm xuống, gật đầu đáp: - Tốt, ma đầu này tự chui đầu vào lưới, hôm nay ta và Hàn lão đệ noi gương tiền bối, thay trời hành đạo một phen. Xuất thân hai người đều là đệ tử đại gia tộc, miệng lưỡi sắc xảo, một tung một hứng, đã đẩy Đường Phong vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa, Hạ Chỉ Mộng và Thu Phong nghe được liền bĩu môi. Dương Cảnh Thái không quên kêu gọi Thu Phong gia nhập một tiếng, nói: - Mập mạp, ngươi cũng tiến lên, bắt tên cẩu tặc này, giao cho trưởng bối sẽ được trọng thưởng. Thu Phong cắn răng một cái: - Ta không đánh nhau. - Phế vật! Dương Cảnh Thái oán hận mắng một tiếng, cùng Hàn Hàng Trần một thân Hàn Băng Kình lạnh buốt lao về phía Đường Phong. Một thân khí kình của hai người quỷ dị vô cùng, Hàn Hàng Trần là hàn băng, đây là điểm đặc thù khi tu luyện Hàn Băng Quyết của Hàn gia, mà trên người Dương Cảnh Thái đem lại cho người ta cảm giác ấm áp như gió xuân, giờ phút này cũng mang theo một hương vị giết chóc, động tác như gió xuân nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sát cơ vô hạn, một trái một phải, đem tất cả đường lui của Đường Phong phong tỏa. Đường Phong đứng nguyên tại chỗ không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn hai người, tuy bọn hắn một có một Thiên giai hạ phẩm, một Địa giai thượng phẩm, đều tu luyện công pháp đỉnh cấp, nhưng Đường Phong không sợ chút nào, không khách khí nói, Thiên giai hạ phẩm chết trong tay hắn nhiều không kể xiết, thực lực Thiên giai hạ phẩm của Hàn Hàng Trần hắn không để vào mắt. Đang lúc Đường Phong suy nghĩ có nên giết hai tên tiểu nhân này hay giáo huấn bọn hắn một chút lưu bọn hắn một mạng, đột nhiên Bạch Tiểu Lại lách mình che ở phía trước mặt Đường Phong, trên gương mặt đẹp tràn đầy tức giận. Bàn tay trắng nõn hiện ra một cổ cương khí màu xanh nhạt vung lên, bay về phía Hàn Hàng Trần cùng Dương Cảnh Thái. Trong lòng hai người hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp thoái lui về phía sau, sau một khắc, từ giữa không trung truyền đến một tiếng vang răng rắc thật lớn, một cánh tay màu xanh như hài đồng nhanh như tia chớp từ trên không đánh xuống, đánh lên mặt đất tạo thành một hố sâu. Vẫn còn chưa xong, lúc hai người vẫn lui về phía sau, một tia sét vô cùng tinh chuẩn bổ tới trước mặt bọn họ. Bọn họ lại lui về phía sau năm bước nữa, bầu trời lại đánh xuống năm tia sét, mặt đất lại xuất hiện một cái hố to lớn. Sau khi hai người đứng vững, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm sau lưng, Hàn Hàng Trần âm lãnh nhìn Bạch Tiểu Lại, sắc mặt có chút thất kinh, thất thanh nói: - Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, vậy là Bạch sư tỷ đã luyện thành chiêu này rồi. Trong Bạch Đế thành trân tàng tuyệt học võ công nhiều vô số kể, mà Ngũ Lôi Oanh Đỉnh càng là Lôi hệ võ học có uy lực rất bá đạo, trước kia Đường Phong chưa từng thấy Bạch Tiểu Lại thi triển qua, cương tâm của nàng có thể làm ra hiệu quả tia chớp, trước kia nàng đem năng lượng cương tâm truyền vào đôi tay giết địch, mà bây giờ, tiện tay cũng có thể huy động năng lượng Lôi hệ trong thiên địa, điều này chứng tỏ nàng mạnh hơn trước kia rất nhiều. Nếu một chiêu này đánh lên người Hàn Hàng Trần cùng Dương Cảnh Thái, bằng thực lực hiện tại của hai người, nhất định không thể đỡ nổi, kết cục chỉ có chết. - Vì một ngoại nhân, Bạch sư tỷ lại hạ độc thủ với chúng ta như vậy sao? Sắc mặt Dương Cảnh Thái trắng bệch, khiếp sợ trong lòng vẫn còn, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. - A Phong không phải người ngoài. Sát cơ trong mắt Bạch Tiểu Lại tiêu tán, bình tĩnh trở lại. - Ai dám ra tay đối phó hắn, đừng trách ta hạ thủ vô tình. Đường Phong thở ra, hắn biết hai năm qua hắn phát triển rất nhanh, vốn nghĩ thời điểm gặp lại Lại tỷ mình có thể bảo hộ nàng, không nghĩ tới đến lúc này là nàng bảo hộ mình, thật sự làm hắn cảm khái không thôi. Bất quá cho dù Lại tỷ không ra tay, Đường Phong cũng tự tin đem hai người này đánh lui. - Tiểu tử, nếu ngươi là nam nhân, đừng núp sau lưng của nữ nhân, đứng ra đây đường đường chính chính đánh với ta một trận. Dương Cảnh Thái không dám trêu chọc Bạch Tiểu Lại, chỉ có thể trút giận lên đầu Đường Phong. - Đường đường chính chính? Hạ Chỉ Mộng cười lạnh lên tiếng. - Thời điểm ngươi và Hàn Hàng Trần liên thủ, sao không nói lời này? Bây giờ ăn chút thiệt thòi từ tay Lại tỷ, liền kích người ta đi ra? Đường Phong, ngươi cũng đừng kích động nghe lời hắn, bọn hắn cũng không phải là người tốt lành gì. Hạ Chỉ Mộng vừa nói vừa nhắc nhở Đường Phong, có thể nhìn ra, Hạ Chỉ Mộng đã triệt để đứng về phía Bạch Tiểu Lại, mặc dù nghe đồn Đường Phong là ma đầu, nàng cũng không chán ghét hắn chút nào. - Nữ nhân thì biết gì. Hàn Hàng Trần cười âm trầm. - Chẳng lẽ Mộng muội muội cũng vừa ý ma đầu này sao? Nếu là như vậy, lúc Hàn ca ca trở về sẽ chuẩn bị hạ lễ cho các ngươi. - Ngươi nói bậy. Hạ Chỉ Mộng tức giận nói. - Chỉ biết ngậm máu phun người. So với hành vi hèn hạ của các ngươi, Đường Phong quang minh chính đại hơn nhiều, í t nhất hắn cũng dám một thân một mình tiến vào Bạch Đế thành tìm Tiểu Lại tỷ, đổi lại là các ngươi, có lá gan này sao? Nói hắn không phải nam nhân, ta xem các ngươi mới không phải nam nhân, ỷ người đông thế mạnh khi dễ người khác, làm mất hết thể diện của Bạch Đế thành.