Vẫn là Linh Khiếp Nhan có biện pháp, Đường Phong không khỏi bội phục trong lòng, Khiếu Thiên Lang là linh thú cường đại cỡ nào, đáng tiếc không chịu nghe lời mình, chẳng những không nghe, còn có địch ý với mình. Rất nhanh, Linh Khiếp Nhan truyền tin tức đến, Khiếu Thiên Lang đáp ứng mang Mạc Lưu Tô tiền vào Khúc Đỉnh Sơn tìm kiếm dược thảo, mấy trăm con linh thú dưới trướng nó có thể tùy ý sử dụng. Nói cách khác, có thể dẫn theo mấy trăm đệ tử Thiên Tú theo, mỗi người cưỡi một con linh thú tiến vào Khúc Đỉnh Sơn, thực lực những linh thú này không phải là mạnh nhất, nhưng chúng có thể truyền ý tứ của Khiếu Thiên Lang, chắc chắn những linh thú khác cũng không làm khó đệ tử Thiên Tú thu thập dược liệu. Trừ khi nhưng con linh thú kia không để Khiếu Thiên Lang vào mắt, nhưng Khiếu Thiên Lang hung tàn bá đạo thành tính, sớm đã dọa cho những đàn thú ở Khúc Đỉnh Sơn sợ mất mật rồi. Đem tin tức tốt nói lại cho Mạc Lưu Tô nghe, Mạc Lưu Tô vui mừng quá đổi, ôm lấy cổ Khiếu Thiên Lang thân mật một hồi, Đường Phong cảm thán thế đạo bất công. Đầu nghiệt súc này ai cũng có thể thân cận, nhưng hết lần này đến lần khác nó rất căm thù mình a. Xử lý những chuyện này cũng mất nửa ngày thời gian, chuyện kế tiếp không cần Đường Phong nhúng tay vào, có mấy trăm đệ tử Thiên Tú tiến vào Khúc Đình Sơn tìm kiếm dược thảo, hơn nữa có linh thú hỗ trợ, phải mất hơn một tháng mới có thể đi ra, nên không cần lo thiếu dược liệu. Nghỉ ngơi tại Yên Liễu Các một đêm, buổi sáng tỉnh lại đã nhìn thấy hai mắt hồng hồng của hai nha đầu Bảo Nhi Mộng nhi đứng bên mép giường, chuẩn bị phục thị Đường Phong rời giường. Thiếu gia mới trở về không được bao lâu lại phải ly khai, nội tâm hai nha đầu rất ủy khuất, nhưng các nàng cũng biết lần này Đường Phong phải đi mang Bạch Tiểu Lại về đây, tự nhiên ủng hộ vạn phần. Bảo nhi ôn nhu mặc quần áo cho Đường Phong, nói: - Sáng nay Mộng nhi rất vất vả làm điểm tâm cho thiếu gia, thiếu gia ăn no rồi hãy đi. Mắt Mộng nhi đỏ lên, nói: - Vất vả hồi sao? Ngươi nói khó nghe quá đi. Bảo nhi thè chiếc lưỡi thơm tho nhận sai, nói: - Bảo nhi sai rồi. Đường Phong đưa tay ra, cầm tay hai người, nhỏ giọng nói: - Cực khổ các ngươi rồi. Trên mặt hai nha đầu ửng đỏ, Mông nhi lắc đầu nói: - Không cực khổ chút nào. Bảo nhi thấp giọng nói: - Chỉ cần có thể ở bên cạnh thiếu gia, phục thị thiếu gia, chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi. Thời điểm ăn điểm tâm rất náo nhiệt, chẳng những mấy người ở Yên Liễu Các, ngay cả tông chủ Bạch Tố Y cùng mấy vị trưởng lão cũng tới, bởi vì các nàng cũng biết hôm nay Đường Phong phải đi Bạch Đế thành, tự nhiên phải đến để động viên hắn. Không phải các nàng muốn trèo cao nhờ quan hệ thông gia với Bạch Đế thành, mà là vì Đường Phong trọng yếu hơn xa so với Bạch Đế thành nhiều. Thiên Tú xảy ra chuyện, Đường Phong hỗ trợ không nề hà chi, mà Bạch Đế thành lại nằm ở phương bắc xa đến mấy vạn dặm, nhắc lên quan hệ, thì có thể làm gì? Cho nên bọn họ đến đây chỉ để cổ vũ cho Đường Phong mà thôi. Ăn xong điểm tâm, từ biệt mọi người, Đường Phong cũng chẳng đem theo thứ gì, một thân một mình rồi khỏi Thiên Tú tông, tiến về phía bắc, tiến về hướng Bạch Đế thành. Tâm tình Đường Phong có chút kích động, cũng không biết hai năm nay Lại tỷ như thế nào, hai năm không dài không ngắn, nhưng người ta nói tương tư cũng có thể thành bệnh, không gặp một ngày như cách ba thu. Đường Phong hôm nay đã không cần phải Đường Phong đứng sau lưng Bạch Tiểu Lại trước kia, chuyện gì cũng cần Bạch Tiểu Lại bảo hộ, hắn đã đạt tới Địa giai thượng phẩm, thực lực này đủ để nhiều người trẻ tuổi ở Lý Đường đế quốc ao ước, nếu thi triển ra đòn sát thủ, trong cả Lý Đường đế quốc ngoại trừ vài người ra, không còn ai là đối thủ của hắn cả. Tình cảm của Đường Phong dành cho Lại tỷ ít đi nhiệt huyết cùng kích tình, nhưng lại nhiều hơn vẻ bình thản, phần bình thản này, chính cảm giác của những cặp vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm, có nhiều điểm chung với nhau. Từ cá tính Bạch Tiểu Lại cho thấy, nàng không giống như Phi Tiểu Nhã, bảo chủ đại nhân có gan làm loạn, làm việc toàn bộ bằng yêu thích, thời điểm tâm huyết dâng trào chuyện gì cũng có thể làm được, giống như lần ở Đại Tuyết Cung, trước mặt nhiều người như vậy, nàng dám hôn hít với Đường Phong. Mà Bạch Tiểu Lại, là nữ nhân có khả năng chịu được tịch mịch, nàng sẽ không dễ dàng biểu lộ suy nghĩ trong lòng. Thời điểm ở cùng Phi Tiểu Nhã có thể thể nghiệm được cảm giác cuồng dã, kích tình, như vậy khi ở cùng Bạch Tiểu Lại có cảm giác bình tĩnh, nữ nhân này giống như một làn gió nhẹ, xua tan tất cả tạp niệm, làm cho tâm tình người ta bình tĩnh như nước. Trong Lý Đường đế quốc có câu nói Bắc Bạch Đế, Nam Đại Tuyết, chính là nói về vị trí địa lý của hai thế lực mạnh nhất tại Lý Đường. Đại Tuyết Cung nằm ở phía nam, mà Bạch Đế thành nằm ở phương bắc, nếu hai thế lực lớn này hợp thành một, cơ hồ có thực lực xưng hùng tại Lý Đường đế quốc. Về phần Thiên Công Sơn Trang, nằm ở trung tâm Lý Đường đế quốc, tam đại thế lực cách xa nhau vài ngàn dặm. Đường Phong một đường bắc thượng mà đi, càng ngày càng tiếp cận Bạch Đế thành, tâm tình vốn kích động bình tĩnh lại. Hắn không thuê bất cứ loại xe ngựa, công cụ nào, mà chỉ đi bộ tiến về phía trước, dù vậy, tốc độ vẫn nhanh hơn xe ngựa rất nhiều. Trên đường đi cảm thụ phong thổ dân tình, thể nghiệm linh khí biến hóa thất thường, cũng làm cho thực lực mới tấn chức Địa giai thượng phẩm không lâu càng ngày càng được củng cố. Càng đi tới, Đường Phong được nghe không ít lời đồn về mình, Huyết Ma Đường Phong, cái tên này hiện nay rất nổi tiếng. Điều này cũng khó trách, nhân sĩ giang hồ có nhiều va chạm, nhưng động một chút là diệt môn cả nhà người ta, hủy tông môn của người ta, chuyện này chỉ có một mình Đường Phong mới làm được, nhưng không phải hủy diệt một nhà. Phần lớn thế nhân đều phê phán Đường Phong, chưa từng có ai biểu dương, người người đều gán cho hắn danh đại ma đầu, giờ phút này hắn như chuột chạy qua đường, người gặp người đánh, thế nhưng không có ai biết bản tính của Đường Phong, chỉ là nói sao nghe vậy, bảo rằng Huyết Ma giết người như ngóe, tàn nhẫn vô cùng, chỉ có sát thần mười năm trước bị trời đánh chết mới có thể so sánh, lần này cảnh nội Lý Đường lại nhiều thêm một ma đầu. Thậm chí có không ít người kêu gào muốn đi Thiên Tú giết tên ma đầu này, thay trời hành đạo, duy trì chính nghĩa, tránh cho ngày sau ma đầu này lại làm việc ác. Bất quá bọn họ chỉ tùy tiện nói mà thôi, vô duyên vô cớ chạy đến tông môn người ta khiêu khích, làm thế khác gì trong người có bệnh, không có cừu hận và lợi ích tương ứng, người bình thường chả ai mua việc vào người cả. Đường Phong đối với những lời đồn này không thèm để ý, những chuyện cần hắn quan tâm còn rất nhiều, cần gì quan tâm đến người ta nói gì về mình. Thanh giả tự thanh, Đường Phong không có khả năng ngăn chặn miệng lưỡi của người trong thiên hạ. Một tháng sau, Đường Phong cũng tìm được lộ tuyến chính xác, cuối cùng cũng đi tới Bạch Đế thành. Hắn chưa đi tới đây lần nào, cho nên đi lạc không ít, cũng may kịp thời sửa đổi lộ tuyến, cũng không làm mất bao nhiêu thời gian. Ở đây là phương bắc của Lý Đường đế quốc, nghe đồn đi xa hơn về phương bắc chính cực bắc Băng Hàn Chi Địa gió lạnh thấu xương, cho dù là Địa giai cao thủ cũng không chịu đựng được bao lâu, nhưng tương ứng, trong cực bắc Băng Hàn Chi Địa có rất nhiều dị bảo, rất nhiều năm trước, không ít người ưa thích thám hiểm, ý đồ tiến vào đây tìm kiếm thiên tài địa bảo gì đó, nhưng từ Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô định cư tại đây, không ai dám đi vào nữa. Vượt qua cực bắc Băng Hàn Chi Địa, chính là Phiêu Tuyết đế quốc giáp giới với Lý Đường đế quốc. Gió lạnh giật từng cơn, giống như quất thẳng vào người, như muốn xé rách quần áo trên người Đường Phong, trong miệng phun ra một làn sương trắng, nhìn về phía trước. Tuyết đọng trên mặt đất dày cả mấy thốn, Đường Phong đứng ở bên ngoài cách Bạch Đế Thành mười dặm, nhìn vào thế lực lớn nhất Lý Đường đế quốc. Hắn phát hiện Bạch Đế thành khác xa so với tưởng tượng của mình, trước kia Đường Phong tiếp xúc với không ít người đến từ Bạch Đế thành, cũng hiểu được cách phân bố trong Bạch Đế thành. Hắn biết rõ trong Bạch Đế thành có bốn đại nội thành, chia làm Xuân Hạ Thu Đông, từng nội thành có một thành chủ, hai năm trước khi mới từ Khúc Đình Sơn đi ra, Đường Phong đã từng đối mặt với một trong tứ đại thành chủ, chính là Hàn Đông thành chủ của Đông thành, lần đó đã xảy ra chút chuyện không vui. Trong tưởng tượng của hắn, Bạch Đế thành khá giống Tĩnh An thành, là một tòa thành trì khổng lồ. Thật ra sau khi đi đến chỗ này, hắn mới phát hiện mình đang suy nghĩ lan man. Bạch Đế thành xác thực là một tòa thành trì khổng lồ, được kiến tạo trong một sơn cốc to lớn hình vòng cung, núi non trùng điệp bao xung quanh tòa thành, loạn thạch lởm chởm, những cây bách tùng to lớn bị tuyết bao phủ rợp tán cây, giống như những vệ sĩ mặc áo giáp màu trắng đứng nghiêm trang, trông rất đẹp mắt. Bạch Đế thành tọa lạc trong một sơn cốc cực lớn, liếc mắt nhìn không hết toàn bộ tường thành, chỉ thấy một màu trắng vô tận, vượt qua tầm mắt của Đường Phong. Nếu như nói Đại Tuyết Cung cho Đường Phong cảm giác đại khí huy hoàng, thì Bạch Đế thành tạo cho Đường Phong cảm giác trầm trọng chất phác, nơi tọa lạc của tòa thành trì này, giống như một hung thú Viễn Cổ đang ngủ say, tản ra khí tức man hoang tuyên cổ. Tòa thành trì này nói không chừng đã tồn tại hơn một ngàn năm, đây là suy nghĩ trong lòng của Đường Phong, không hổ là thế lực lớn nhất của Lý Đường đế quốc, mặc dù còn cách mười dặm, cũng cảm giác được loại khí thế uy nghiêm đập vào mặt. Trên đường đi vào thành, Đường Phong hỏi thăm một ít dân bản xứ về các sự kiện trong Bạch Đế thành, lúc này mới biết tại sao trong Bạch Đế thành lại có bốn nội thành Xuân Hạ Thu Đông. Bởi vì đây là một phần của Băng Hàn Chi Địa, sơn cốc hình vòng cung kia là một nơi thần kỳ, trong đó phân ra bốn đại khu vực, mỗi khu vực đều bảo trì một kiểu khí hậu quanh năm, mặc cho khí hậu ngoại giới thay đổi thế nào, khí hậu trong sơn cốc bảo trì khí hậu như cũ. Bốn khu vực này, chính là bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông áp súc lại, thời điểm kiến tạo Bạch Đế thành, đã đem bốn khu vực này phong tỏa lại, phân chia thành bốn đại nội thành. Nghe đồn người sáng lập Bạch Đế thành là tổ tiên của Bạch gia, ở trong sơn cốc này lĩnh ngộ Thiên Đạo, từ trong bốn mùa vĩnh viễn không thay đổi lĩnh ngộ được Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm, kiếm xuất, có hiệu quả diễn dịch ra tuế nguyệt luân chuẩn, người bị kiếm chiêu bao phủ trong thời gian rất ngắn, lập tức có cảm giác như đã qua vài thập niên. Trước khi thọ nguyên tổ tiên Bạch gia kia hao hết, đem bộ kiếm pháp của mình truyền lại cho bốn người tùy tùng, dặn dò bọn họ thủ hộ Bạch gia. Bất quá hậu bối vô năng, từ khi người sáng lập Bạch Đế thành đi về cõi tiên, không có người nào có thể xuất ra kiếm thế kinh thiên động địa kia được. Về sau bốn người tùy tùng này, đem kiếm pháp cải biến thành kiếm trận, do bốn vị Thiên giai thượng phẩm liên thủ thi triển, trên là Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, cũng có thể tạo ra được tác dụng tuế nguyệt luân chuyển, nhưng hiệu quả yếu đi rất nhiều, dù vậy, Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận vừa xuất, trên đời này khó gặp địch thủ, mạnh như Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, cũng rất sùng bái bộ kiếm trận này của Bạch Đế thành, chính hai người công bố, nếu họ bị kiếm trận này bao trùm, kết quả cuối cùng là không chết cũng trọng thương. Mà hiện tại Bạch Đế thành có ngũ đại gia tộc, chính là hậu nhân của tổ tiên Bạch gia cùng bốn người tùy tùng năm xưa. Đương nhiên, tuy không biết lịch sử của Bạch Đế thành có chính xác như lời đồn hay không, nhưng có một điều không thay đổi đó chính là vị trí thành chủ đều do người Bạch gia đảm nhiệm, điều này góp phần làm tăng tính chân thật cho lời đồn. Từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, Đường Phong khẽ lắc đầu, cất bước đi về phía Bạch Đế thành. Hắn có thể cảm giác được, ở chung quanh hắn, bên trong đám rừng cây và bên dưới các đống tuyết, có không ít người ẩn tàng, thỉnh thoảng có một đạo khí tức tra xét hắn, bất quá cũng không đi ra, Đường Phong biết rõ những người này phụ trách cảnh giới xung quanh Bạch Đế thành, cũng không để ý, hắn cúi đầu đi về phía trước. Những trạm gác ngầm này chẳng qua chỉ phụ trách điều tra mà thôi, Đường Phong một thân một mình, thực lực cũng không đạt tới trình độ cao nhất, đương nhiên bọn họ sẽ không lo lắng, nếu hắn muốn đi Bạch Đế thành, sẽ có người phụ trách bảo vệ cổng thành tiếp đãi. Không lâu sau, Đường Phong đạp tuyết đã đi đến cửa thành đang mở rộng của Bạch Đế thành. Cửa ra vào có một nam một nữ trẻ tuổi đang cầm kiếm đứng đó, hai người đại khái khoảng hai mươi tuổi, nam mày kiếm uy vũ, phong thái tuấn lãng, nữ băng thanh ngọc khiết, tư sắc xuất chúng, nhìn vào họ có cảm giác trai tài gái sắc. Thời điểm Đường Phong đi tới, nam tử kia đang nhìn nữ tử đối diện cười một cách ngây ngô, biểu lộ vẻ mặt nịnh nọt, còn trên mặt nữ tử kia lộ ra vẻ hờn dỗi, sắc mặt có chút đỏ lên, cũng không biết hai người đang nói cái gì, chắc có lẽ hai người đang liếc mắt đưa tình. Nghe được tiếng bước chân, thần sắc hai người nghiêm chỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Đường Phong. Hiện tại Đường Phong cảm giác có chút phong trần mệt mỏi, trên người mặt một bộ quần ảo mỏng manh, nhìn hắn có chút tiêu điều, bất quá bộ pháp trầm ổn vô cùng, không nhanh không chậm, không chỉ như thế, tuyết dưới chân bị hắn dẫm qua, dấu chân lưu lại rất nông. Hai người trẻ tuổi tay ôm bội kiếm, khi Đường Phong còn cách mười trượng đã chắp tay chào, xem như xã giao, sau đó nam nhân kia xòe bàn tay ra, ý bảo Đường Phong dừng bước lại. Đường Phong đứng tại chỗ trả lễ, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, làm cho nữ tử vừa nhìn đã sinh hảo cảm, tuy nói thân thể hắn có chút đơn bạc, nhưng không thể phủ nhận, tuấn tú chiếm được không ít chỗ tốt, ít nhất lễ tiết hiện tại của Đường Phong rất đúng mực, cử chỉ ưu nhã, làm cho nữ tử kia không cảm thấy ghét.