- Nữ nhân kia lớn lên cũng không tệ, năm trước lúc ta dẫn người đến Thiên Tú để cầu hôn đã từng nhìn thấy nàng từ đằng xa, nhưng đáng tiếc mỹ nhân như thế lại đi gả cho tên cầm thú Liễu Nhất Đao. - Liễu Nhất Đao kia đã có những mười ba tiểu thiếp, các ngươi nói Mạc Lưu Tô Thiên Tú kia gả cho hắn sau này liệu có thõa mãn được nhu cầu của mình không? Một người trẻ tuổi khác lấm la lấm lét, mặt mũi đầy vẻ hèn mọn bỉ ổi hỏi thăm. - Tốt nhất là như thế! Người trẻ tuổi mở miệng đầu tiên vỗ tay nói - Nghĩ đến giao tình của Nhất Đao huynh với chúng ta cũng khá sâu, đến lúc đó chúng ta thỉnh thoảng đi thăm hắn một chút, nếu Mạc nương tử thật sự cần thì chúng ta cũng có thể giúp Nhất Đao huynh làm thay, mọi người đều là huynh đệ cả, cũng không cần khách khí làm gì. - Chí lí chí lí, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo a! Một đám không chút kiêng nể cười phá lên. Khi những người này đang nói chuyện, vừa đúng lúc Đường Phong mang theo Linh Khiếp Nhan vượt qua người bọn chúng. Bước chân vốn đang vội vã tiến về trước lại nhịn không được dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người trẻ tuổi bộ dáng phóng đãng, thân mang trang phục sang quý kia Lời nói của mấy người kia khiến Đường Phong nổi lên cảm giác muốn đấm cho bọn hắn một trận. Cảm giác được sát ý của Đường Phong, Linh Khiếp Nhan nhẹ nhàng túm lấy tay Đường Phong, nhắc nhở: - Phong ca ca, đừng gây thêm chuyện nữa, việc trọng yếu nhất hiện này chính là phải cứu Mạc nha đầu ra trước đã. Đường Phong hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng xuống. Hắn biết hiện giờ đang ở trên địa bàn của người ta, nếu gây thêm phiền phức rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Đường Phong không muốn tìm bọn bọ gây chuyện nhưng bọn hắn lại muốn tự tìm đường chết. Một người trẻ tuổi trong đó nhìn thấy Linh Khiếp Nhan hai mắt không khỏi tỏa sáng, vội vàng ngoắc Đường Phong lại hô: - Vị bằng hữu kia dừng bước. Đường Phong cũng không để ý đến hắn, tiếp tục kéo Linh Khiếp Nhan đi về phía trước. Mới vừa đi được vài bước, thân hình của người vừa nói kia đã lóe lên, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đường Phong cản đường đi của hắn. Trên mặt tuy rằng mỉm cười nhưng ánh mắt gian tà lại đang không ngừng đánh giá Linh Khiếp Nhan, chắp tay nói: - Xin hỏi cao tính đại danh của bằng hữu . Mấy người trẻ tuổi khác cũng nhanh chóng đi tới, sau khi quét mắt về phía Đường Phong lập tức đều bị Linh Khiếp Nhan ở phía sau hấp dẫn. Tiểu nha đầu này lớn lên phấn điêu ngọc trác, thanh thuần đáng yêu, một đầu tóc bạc xõa đến mắt cá chân, thoạt nhìn rất là cao quý. Tuổi còn nhỏ đã mê người như vậy, sau này nhất định sẽ thuộc loại hại nước hại dân rồi. Cực phẩm a! Trong lòng mấy người trẻ tuổi này hô to. Linh Khiếp Nhan cũng không buồn phiền, chỉ ngọt ngào cười cười với bọn họ. Nụ cười đó lập tức khiến lòng những người kia nở hoa, thầm nghĩ trước tiên điều tra chi tiết của đối phương đã, sau này nếu có cơ hội thì mang tiểu nữ hài này về tông môn bồi dưỡng, qua vài nằm nữa nhất định sẽ thành một mỹ nhân tuyệt sắc. Đường Phong vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn vào người trẻ tuổi đang ngăn trước mặt mình. Người kia dù gì thì cũng là thiếu gia của tông môn lớn, lòng tuy rằng căm tức nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn hữu lễ như cũ, tự giới thiệu nói: - Tại hạ Vũ Hiên của Vũ Dương Sơn, xin hỏi bằng hữu ở tông môn nào? Cũng không phải hắn không cẩn thận. Tuy rằng hắn chưa thấy quá Đường Phong và Linh Khiếp Nhan, nhưng tiểu nha đầu này thật sự quá xuất chúng nên trong tiềm thức hắn xem ra xuất thân của hai người này nhất định bất phàm. - Mắc mớ gì tới ngươi? Đường Phong không khách khí chút nào. Linh Khiếp Nhan cảm nhận được lửa giận của Đường Phong đã có dấu hiệu không thể nào áp chế được nữa, thầm thở dài một hơi. Lòng thầm nghĩ đáng đời các ngươi, mắt đảo một vòng, lung lay cánh tay của Đường Phong nói: - Chúng ta về nhà thôi ca ca, ta hơi đói bụng rồi. Khoai lang trong ruộng cũng cần phải thu hoạch nữa. Mấy người trẻ tuổi vây quanh Đường Phong nghe vậy lòng liền buông lỏng, lời nói của Linh Khiếp Nhan khiến bọn hắn tưởng nhầm hai người này chỉ là nông phu bình thường thôi Thật phí của trời! Nông phu bình thường sao lại sinh ra được một nữ hài cực phẩm thế này chứ? Tự cho là đã hiểu rõ Đường Phong, Vũ Hiên mở miệng nói: - Chớ khẩn trương, ta không có ác ý, ta chỉ thấy lệnh muội tư chất xuất chúng, nếu được dẫn về Võ Dương Sơn tu luyện vài năm nhất định sẽ trở thành một cao thủ... Người bình thường và ngươi tu luyện tuy rằng sống chung dưới một bầu trời, nhưng lại ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Dù chỉ là người tu luyện Luyện Cương kì cũng đủ để người bình thường phải cung kính quỳ lạy rồi. Có thể nói, người bình thường rất khát vọng gia nhập vào thế giới của người tu luyện. Vũ Hiên vốn tưởng sau khi mình nói ra lời này, vẻ mặt đối phương sẽ kinh hỉ sau đó vội vàng đưa muội muội cho mình, không ngờ được rằng Đường Phong lại thờ ơ, thật khiến Vũ Hiên nổi lên một cảm giác thất bại. Người trẻ tuổi ở bên cạnh lại ba mồm bảy lưỡi hô lên: - Đến Huyền Nguyên môn của ta đi, ta chẳng những có thể cấp cho lệnh muội danh hiệu đệ tử hạch tâm, mà nếu huynh đệ ngươi muốn thì cũng có thể trở thành đệ tử nội môn. - Thiên Địa Tông của ta. . . -. . . Cả một đám nhốn nháo cả lên, không ngừng tự mình la hét lên tông môn của bản thân thế này thế nọ, còn đồng ý cấp cho Đường Phong và Linh Khiếp Nhan rất nhiều chỗ tốt nữa. Vũ hiên oán hận liếc bọn họ, thầm nghĩ các ngươi làm thế này không phải là đang phá hoại sao? - Cút! Trong miệng Đường Phong phun ra một chữ. Thanh âm xôn xao lập tức trở nên yên tĩnh, mấy công tử tông môn này nhìn thoáng qua Đường Phong một lát, khóe miệng hiện ra vẻ cười lạnh. Vũ Hiện nói toạc móng heo ra: - Xú tiểu tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hôm nay ngươi muốn theo cũng phải theo, không muốn theo cũng phải theo. Ta nhất định muốn lệnh muội rồi, nếu không muốn chết thì cút nhanh đi. Linh Khiếp Nhan cười rất là vui vẻ, buông tay Đường Phong ra nói: - Giết đi. - Ân. Đường Phong hít sâu một hơi, một đạo hàn quang liền hiện ra trên tay, lập tức thất tung. - Danh tiết đối với nữ nhân còn trọng yếu hơn cả tính mạng, kiếp sau nếu còn đầu thai làm người, tuyệt đối đối không được nhục mạ danh tiết của người khác ở sau lưng! Đường Phong quét mắt liếc nhìn mọi người, lôi kéo Linh Khiếp Nhan xoay người rời đi. Mấy người trẻ tuổi này kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng lưng Đường Phong dần biến mất trong tầm mắt. Trong nháy mắt lúc nãy trên người tên "nông phu" này bộc phát ra một cỗ sát khí hủy thiên diệt địa khiến lòng bọn họ run rẩy. Nếu bọn hắn còn không nhìn ra Đường Phong căn bản không phải là nông phu gì cả thì quả thật đã sống uổng phí hơn hai mươi năm rồi - Vũ huynh, người kia là ai? Người trẻ tuổi của Thiên Địa Tông mở miệng hỏi. Thoạt nhìn thì Đường Phong còn trẻ tuổi hơn cả bọn hắn, nhưng một thân sát khí kia thì bọn hắn căn bản không cách nào sánh bằng được.