Chạy xuống một chút nhìn xem, đã không còn thấy bóng dáng của Đường Phong nữa. Thôi bỏ đi, Phong thiếu chắc chắn sẽ không ra tay ác độc với tiểu hài tử như vậy đâu. Rời khỏi Cầm Thiên Phong, Đường Phong lại nhớ tới Phi Tuyết lâu liền đến đó tìm Diệp cô cô, nói ý định của mình cho nàng biết. Vốn Đường Phong cho rằng Diệp cô cô sẽ trở về cùng mình, nhưng không nghĩ đến Tuyết Nữ lại không ý này. - Phong nhi, ngươi về trước đi ta còn hai chuyện muốn làm, hai tháng sau sẽ đến Thiên Tú tìm ngươi. - Muốn làm chuyện gì? Cần ta hỗ trợ không? Đường Phong thuận miệng hỏi. Tuyết Nữ khẽ cười một tiếng: - Bí mật. Đường Phong không nói gì, hắn không nghĩ đến Diệp cô cô của mình cũng có lúc lộ ra vẻ phong tình như vậy. Đã không có người đồng hành, cũng chỉ có thể quay về một mình thôi. Ở lại trong Phi Tuyết lâu cả nửa ngày, hai người Đường Phong cùng Diệp Dĩ Khô cùng nhau ly khai Đại Tuyết Cung. Chỉ có điều phương hướng của hai người bất đồng, Tuyết Nữ đi về hướng Bắc, còn Đường Phong lại đi về hướng Tây. Phiêu Tuyết đế quốc, Phiêu Linh tông, đây mục đích của Tuyết Nữ! Nàng cảm thấy đã khiến đứa nhỏ này thua thiệt quá nhiều, nếu là thứ hắn muốn, mình nhất định sẽ nghĩ biện pháp mang đến cho hắn. Sau khi cùng Tuyết Nữ mỗi người một ngả, Đường Phong rất nhanh liền đi tới Định Khang thành. Lần trước tới nơi này phải lén lén lút lút thay hình đổi dạng, lần này lại dùng diện mạo của bản thân xuất hiện nơi này, tâm tình đương nhiên khác nhau rất lớn. Ân oán của ngũ đại gia tộc Định Khang thành đã không phải là chuyện liên quan đến Đường Phong nữa. Khổng gia ác thiếu từ sau khi theo Nhị trưởng lão tiến vào Đại Tuyết Cung đã mất hút không còn chút tin tức, ngay cả vị Đại trưởng lão kia đang ở trong Đại Tuyết Cung cũng không cách nào tra được chút gì. Chỉ có thể cho rằng vị thiếu gia này đã đắc tội với người nào đó trong Đại Tuyết Cung, khả năng là đã bị giết người diệt khẩu rồi. Dừng lại tại Định Khang thành một đêm, nhân lúc ban đêm đi mua cả một bao lớn bao nhỏ các đồ trang sức tinh mỹ, quần áo son phấn bột nước, còn thêm một chút thượng vàng hạ cám để mang về Thiên Tú làm lễ vật. Sáng sớm hôm sau, Đường Phong thuê một cỗ xe ngựa, lên đường trở về Thiên Tú. Từ Đại Tuyết Cung về đến Thiên Tú, đường xá cũng không gần lắm. Mặc dù Đường Phong dốc toàn lực, sợ rằng cũng phải mất cả nửa tháng. Tuy rằng ngồi xe ngựa chậm hơn một chút, nhưng nếu để hắn dốc toàn lực chạy đi, còn không bằng chậm rãi ngồi trên xe ngựa, như vậy Đường Phong cũng có thể ở trong xe tu luyện. Tên xe phu được Đường Phong cho năm trăm lượng bạc, trên đường tất nhiên tận hết sức lực. Kĩ thuật của hắn cũng khá tốt, đường xá tuy rằng không được bằng phẳng lắm, nhưng Đường Phong ngồi trong xe cũng không thấy chấn động bao nhiêu cả. Trên đường đi ở trọ uống rượu tất cả đều do Đường Phong trả, không cần hắn bỏ ra một phân bạc. Hơn nữa tất cả đều là những nhà trọ cao cấp, thức ăn rượu thịt cũng không phải những người như hắn có thể thưởng thức được. Đường Phong còn chuẩn bị theo trên xe mười vò rượu ngon, trên đường đi lúc nhàm chán thì hắn và xe phu mỗi người một vò, ngồi chung trên càng xe, vừa trò chuyện uống rượu vừa ngắm sao trời biển rộng. Tên xa phu này vào Nam ra Bắc, tuy không có thực lực gì, nhưng lại luyện được nhãn lực bất phàm. Đương nhiên biết rõ Đường Phong sống ở nhà đại phú, nếu hầu hạ tốt nhất định sẽ được ban thưởng. Cho nên không đến hai ngày, tay xa phu đã cung kính xưng hô Đường Phong là công tử gia. Một ngày này xe ngựa đang đi trên đường, Đường Phong ngồi trong xe nhắm mắt tập trung hấp thu những linh khí khổng lồ còn lắng đọng lại trong kinh mạch. Hắn vẫn đánh giá thấp uy lực của Tuyết Tủy Hỏa Tinh. Tuy rằng trên Cầm Thiên Phong của Đại Tuyết Cung, dưới uy áp do hơn hai mươi Thiên giai cao thủ liên thủ Tuyết Tủy Hỏa Tinh chỉ bộc phát trong nháy mắt, nhưng lại sinh ra linh khí cực kì khổng lồ. Những linh khí này hoàn toàn lắng đọng lại trong kinh mạch của Đường Phong. Nếu không hấp thu thì nhất định sẽ có phiền toái. Rất có khả năng sẽ tạo ra tai họa ngầm gì đấy cho việc tu luyện sau này. Đường Phong phát hiện ra không thể nào hấp thu những linh khí này trong một thời gian ngắn được, bởi vì nó quá khổng lồ. Đến bây giờ, mình còn chưa hấp thu được một phần trăm. Nếu muốn hấp thu hoàn toàn, không bế quan một hai tháng là không thể được. Tuyết Tủy Hỏa Tinh chỉ mới bộc phát một chút đã sinh ra linh khí tinh khiết khổng lồ đến thế, nếu hấp thu toàn bộ hai vật này thì sẽ ra sao đây? Trong lòng Đường Phong nổi lên một mảnh lửa nóng. Nhưng hắn không dám. Hai đồ vật này quá mức nguy hiểm, nếu không nằm chắc hoàn toàn, Đường Phong căn bản không dám có chút ý niệm nào với chúng cả. Một khi khiến chúng nó trở nên mất cân bằng, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa, Cương Tâm của Đường Phong cũng không phải là băng hoặc hỏa, căn bản không thể khống chế được bất cứ thứ nào trong hai chủng linh khí này. Đang lúc hấp thu linh khí, phu xe kia đột nhiên chậm dần xe ngựa, ngạc nhiên nói: - Công tử gia, phía trước có một nữ nhân đang cản đường, không hề có ý nhường đường gì cả. - Nữ nhân? Đường Phong nhướng mày. - Oa, lại là một mỹ nhân tuyệt sắc. Tên xe phu thét lên một tiếng kinh hãi. Nhưng lời còn chưa nói hết, thanh âm của hắn đã nghẹn lại, giống như bị người khác nắm phải yết hầu vậy. Đường Phong kinh hãi, tranh thủ vén rèm lên, mò đến càng xe. Chỉ thấy tên xe phu giống như bị lạc mất hồn phách nhìn chằm chằm về phía trước, xe ngựa vẫn đang không ngừng tiến tới. Đường Phong không kịp nhìn kĩ xem nữ nhân ngăn trên đường kia là ai, đã vội vàng giật lấy dây cường từ tên xe phu, dùng sức kéo một phát. Vài thớt ngựa cao to giơ móng trước lên, phát ra một hồi âm thanh xi.. xiiii.. Xe ngựa lập tức dừng lại. Vững vàng đứng ở càng xe, Đường Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ là rất nhanh liền sửng sốt. Bởi vì nữ nhân đứng trước xe ngựa kia, Đường Phong có quen biết, mới mấy ngày trước còn thấy qua. Bất quá không phải giờ nàng đang ở Thiên Tú sao? Sao lại ở chỗ này? Hôm nay Thi Thi mặc một bộ váy dài đỏ rực, ngực ôm một thanh đàn cổ, lặng yên đứng đó. Khăn lụa màu đen dùng để che mặt đã không còn thấy nữa, vẻ mặt nở một nụ cười quyến rũ nhìn Đường Phong. Đôi mắt giống như có thể chảy ra xuân thủy kia, tản ra mị lực câu hồn đoạt phách, có một loại hấp dẫn vô hình mà cường đại giống như muốn hút cả hồn phách người khác vào trong đó vậy. Đường Phong nhìn xem khuôn mặt nàng, tuy rằng gần trong gang tất nhưng thủy chung vẫn không thấy rõ toàn bộ được. Đây là một loại cảm giác vừa cổ quái vừa nguy hiểm. Bởi vì đôi mắt kia đã chiếm cứ đại bộ phận tâm thần của Đường Phong rồi. Nhắm mắt lại, Đường Phong vẫn không thể nào hồi tưởng ra được diện mạo chân thật của Thi Thi. Chỉ có thể nhớ tới đôi mắt ngập nước đầy nét vũ mị kia, phảng phất như đã khắc sâu vào não bộ, khắc sâu vào hồn phách mình vậy. - Thi Thi? Đường Phong thăm dò hỏi một câu, tuy rằng nữ nhân trước mặt này rõ ràng là Thi Thi, nhưng Đường Phong vẫn không thể nào tin được, vết bớt trên mặt của nàng đâu rồi? Vết bớt cực lớn chiếm cứ cả nửa gò má nàng đâu mất rồi?