Hơn nữa, Đường Phong còn rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng. Xem ra ngoài việc tạm thời mang theo nàng ra, không còn cách nào tốt hơn nữa. - Đi theo ta. . . Đường Phong hướng nàng vẫy tay. Thi Thi nhẹ nhàng gật đầu, ôm lấy cây đàn Thượng Cổ, cũng không hỏi tại sao bộ dáng của Đường Phong lại thay đổi, chỉ lặng yên theo sau hắn. Tại thành thị này, có thể nói là tại cả thể giới này, người Thi Thi quen thuộc nhất, chỉ có mỗi Đường Phong thôi, mặc dù hai người cũng không quen thuộc lắm, nhưng đối với Thi Thi mà nói, những người khác lại càng thêm xa lạ. Đi đến cửa trà lâu, còn chưa ra ngoài, thần sắc Đường Phong đã trở nên nghiêm túc nói: - Thi Thi, ta muốn giả làm một ác thiếu, chính là tên vừa bị ta giết kia, cho nên một lát nữa ngôn ngữ cùng hành động của ta sẽ không giống bình, mong ngươi phối hợp một chút. Thi Thi nhẹ cắn môi, nhìn Đường Phong, lập tức chậm rãi gật đầu. Đường Phong nhếch miệng cười, bất quá nụ cười này lại rất hèn mọn bỉ ổi cùng dâm ta, cũng mặc kệ xem Thi Thi có nguyện ý hay không, trực tiếp chặn lại đem nàng vác trên vai, một tay khoác lên hai cái đùi thon dài mềm nhẵn của nàng để giữ thăng bằng: - Tiểu nương tử, ngoan ngoãn theo thiếu gia về nhà, làm ấm giường cho bổn thiếu gia. Những biểu hiện Đường Phong bắt chước đều giống Khổng gia ác thiếu như đúc. Dù nói Khổng gia ác thiếu những năm gần đây trầm mê nữ vào sắc, thân thể thiếu hụt, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là người tu luyện, khí lực của cảnh giới Luyện Cương thất phẩm so với người bình thường thì lớn hơn rất nhiều, cho nên để vác một cô gái thì không có gì khó khăn cả. Vừa nói, Đường Phong vừa cất bước ra khỏi trà lâu. Đến lúc này, Thi Thi mới kịp phản ứng lại từ trong kinh ngạc, mặc dù trước đó Đường Phong đã nhắc nhở nàng, nhưng trước nay nàng làm gì bị nam nhân khinh bạc qua như vậy chứ? Căn bản không cần phải diễn kịch, Thi Thi chỉ dựa vào bản năng liền làm ra phản ứng y hệt như nhân bị khinh bạc. - Thả ta ra, ngươi sao có thể làm vậy! - Một bên dùng giọng nói dịu dàng mắng chửi, một bên dùng tay ra sức đấm vào bả vai Đường Phong, hai chân cũng không chịu an phận, lúc ẩn lúc hiện, vô duyên vô cớ lại để Đường Phong chiếm không ít tiện nghi. May mắn là, Thi Thi không quên người đang vác mình là Đường Phông, nên mới không dùng mị công đối phó hắn. Vẻ đắc ý của Đường Phong cùng với Thi Thi biểu hiện kịch liệt phản kháng thoáng cái đã khắc sâu vào tầm mắt của lão bản, Trang lão bản nhân lúc Khổng gia ác thiếu đang ở bên trong liền mang theo bọn nhân viên cửa tiệm chạy đến, bên trong xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ, giờ lại nhìn thấy Đường Phong dương dương đắc ý như tướng quân thắng trận vác theo mĩ nhân đi tới, hắn biết tên "Khổng thiếu" này đã đắc thủ. Trang lão bản tranh thủ thời gian chạy đến vuốt mông ngựa: - Chúc mừng Khổng thiếu ôm được mỹ nhân quay về. Trên mặt Đường Phong lộ ra vẻ dương dương đắc ý, không ai bì kịp, mũi hướng lên trời nói: - Hừ, nữ nhân bổn thiếu gia vừa ý, sao có thể chạy được? - Đúng vậy đúng vậy. Trang lão bản tranh thủ gật đầu, lập tức thò đầu ra nhìn, ngó ngó xung quanh trà lâu nói: - Mấy vị hộ vệ của Khổng thiếu ngài đâu rồi? Hắn cảm thấy khó hiểu, bình thường lúc tên ác thiếu này đi lại, sau lưng lúc nào cũng có mấy tên hộ vệ chuyên vì hắn ra mặt. Vừa rồi năm tên hộ vệ kia cũng ở bên trong, lẽ ra giờ chúng phải theo chủ tử của mình ra ngoài chứ, sao lại không thấy bóng dáng? Đường Phong mặt cười lạnh, dùng tay cứa vào cổ Trang lão bản một cái nói: - Nữ nhân thiếu gia ta vừa ý mà bọn chúng cũng dám động tay động chân, lão tử dưới sự tức giận, đã giết toàn bộ bọn chúng. Trang lão bản mặt bỗng phát xanh, run rẩy nói: - Giết. . . Giết? Nếu là chết mấy người bình thường, Trang lão bản cũng không đến mức khủng hoảng như thế, nhưng đó là Khổng gia hộ vệ a, lại càng là hộ vệ của Khổng thiếu, nếu chết trong trà lâu của mình thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Rất có thể sẽ mang đến cho Trang gia nhiều phiền toái. Đường Phong vỗ vỗ vai Trang lão bản nói: - Yên tâm đi, việc này sẽ không liên lụy đến ngươi. Tìm mấy người mang thi thể của bọn chúng đi chôn đi, bổn thiếu gia tự nhiên sẽ đền bù cho gia quyến của bọn hắn một chút bạc . Trên trán Trang lão bản rịn ra từng giọt mồ hôi, liên tục gật đầu: - Dạ dạ. Hắn nào dám muốn Khổng thiếu gia này đền bù tiền bạc gì chứ, chỉ cần đảm bảo Khổng gia sẽ không truy xét đến đây, vị ác thiếu này có thể đứng ra làm sáng tỏ mọi việc là đã cầu trời khấn Phật rồi. Đường Phong cũng không để ý đến tên Trang lão bản này nữa, vác Thi Thi vẫn còn đang phản kháng, từng bước hướng Khổng gia đi tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thi đỏ đến xuất huyết, sắp khóc đến nơi. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ hài bình thường, đã khi nào bị người khác khinh bạc đến mức này chứ? Quá đáng hơn nữa là nàng còn phải mang thêm danh hiệu là một người bị bắt, cảm giác được những đạo ánh mắt đồng tình ở hai bên đường, nước mắt của Thi Thi xoạch xoạch rơi xuống, cũng thôi không giãy giụa, chỉ nhẹ giọng nói: - Ngươi thả ta xuống được không, ta đi với người. - Không được a Trên mặt Đường Phong vẫn giữ nguyên biểu lộ tà ác của Khổng gia ác thiếu, thấp giọng đáp - Ta đóng vai ác thiếu này cần phải đối xử với nữ nhân như vậy Chần chờ một lát, Đường Phong lại nói: - Ngươi cứ xem những người này như cải trắng là được rồi. Thi Thi dở khóc dở cười, bất quá cũng vì câu nói kia của Đường Phong, tâm tình đang xấu hổ của nàng mới tốt lên một chút, cúi đầu thật sâu, căn bản không dám ngẩng lên. Đường Phong hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, một đường từ thành Tây đến thành Nam, người đi đường phàm ai gặp phải hắn, đều lộ ra vẻ kiêng kị cùng phẫn uất, thấy Đường Phong đến liền nhanh chóng tránh sang một bên. Tuy có vô số người đồng tình với Thi Thi đang bị Đường Phong vác trên vai, ai cũng đoán được vận mệnh tiếp theo của nàng là gì, nhưng lại không người nào dám đứng ra ngăn cản Đường Phong, thậm chí không ai dám nói xấu hắn, nhiều lắm cũng chỉ thầm mắng trong lòng thôi. Tên tuổi của Khổng gia ác thiếu vẫn còn đó, ai dám ngăn cản, không ai cả! Tuy thế lực gia tộc của Khổng gia không lớn lắm, lại làm mưa làm gió tại Định Khang thành, nhưng đừng quên, gia tộc này có một vị Đại Tuyết Cung trưởng lão! Đủ để cam đoan địa vị của Khổng gia ở Định Khang thành này rồi. Đi đến Khổng gia, Đường Phong nghênh ngang vào từ cửa chính. Cửa chính có hai hộ vệ đứng gác, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Đường Phong, cung kính nói: - Thiếu gia, ngài về rồi sao? Đường Phong lại không thèm đếm xỉa đến bọn hắn, trực tiếp mang theo Thi Thi xuyên qua cửa chính, hướng đến nơi ở của tên Khổng gia ác thiếu này. Thẳng đến khi bóng lưng Đường Phong biến mất không thấy bóng dáng, hộ vệ gác cổng thứ nhất nói: - Thiếu gia khi nào học thói mang nữ nhân về nhà vậy? Bình thường chẳng phải hắn đều giải quyết ở bên ngoài sao. Một người khác nói: - Có lẽ là thay đổi khẩu vị? Hoặc là nữ nhân này không tệ, thiếu gia không nỡ giết nàng.