Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 307 : Băng Hỏa Đảo




Nếu như so sánh mà nói, hoàn cảnh hiện tại có điểm giống như không gian Linh Khiếp Nhan ở trong Bất Phôi Giáp. Chính mình tiến vào trong phiến không gian kia, lọt vào trong tầm mắt cũng là một mảnh tuyết trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ bất quá nơi đó không có sương mù ngăn cản đường nhìn, thế nhưng đường nhìn ở đây đã bị cách trở trong vòng mấy tấc. Tuy rằng không quá lo lắng bản thân sẽ bị độc tố trong sương mù ảnh hưởng, thế nhưng cẩn thận trên hết, Đường Phong vẫn bế khí ngưng thần, chuyển tinh thần chìm đắm vào trong đan điền, cái gì cũng không suy nghĩ, cái gì cũng không làm. Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm của Mang chấp sự: - Đã vượt qua phiến sương mù dày đặc rồi, ngươi có thể mở mắt ra. Nghe vậy, Đường Phong mở mắt nhìn về phía trước, mới chỉ quét qua một lượt, toàn thân ngây dại. Đây là loại thế giới như thế nào a? Thế giới này đã không hề bị sương mù dày đặc bao phủ nữa rồi, mà phảng phất giống như một thế giới chân thực, bầu trời là một loại trạng thái đỏ bừng, phảng phất giống như bị lửa thiêu đốt, đám mây trong không trung biến hóa muôn hình muôn dạng, khi thì giống như tuấn mã chạy trồm, khi thì giống như đầu mãnh hổ hét lớn giận dữ, khi thì giống như cá chép vượt long môn… Thế nhưng mặc kệ đám mây bày biện ra ngoài hình dáng như thế nào đều là màu sắc giống như máu tươi không chút ngoại lệ, khiến người khác phải sợ, khiến tim đập nhanh, tinh thần khủng hoảng, bầu trời đỏ như máu treo cao ngoài khơi màu xanh lam, nối liền thiên và địa, khiến mỗi một cá nhân đặt bản thân mình trong đó đều có một loại cảm giác áp bách cường liệt, thậm chí có một loại cảm giác mê muội. Toàn bộ thiên địa này thực giống như một đầu mãnh thú hung tợn. Có thể nói, tiến vào nơi này phảng phất giống như tiến vào huyết chi luyện ngục, ngay cả hô hấp đều không nhịn được có chút gấp gáp. Quay mắt nhìn lại, hai tròng mắt của Đường Phong run rẩy, bởi vì phía sau mênh mông vô bờ, hoàn toàn trống không, căn bản không hề nhìn thấy phiến sương mù dày đặc lúc vừa mới tiến vào, chỉ có không gian biển rộng màu xanh lam không bờ không bến. - Chấp sự! Đường Phong cảm giác tiếng nói của chính mình có chút run run, hiện tại có một thứ gì đó khiến Cổ Thần cảm giác rất không rõ ràng, giống như đang nằm mơ. Mang chấp sự cười khẽ một tiếng: - Mỗi một người vừa mới tới Băng Hỏa Đảo đều có phản ứng giống như ngươi, ta trước kia cũng giống như vậy. Không cần phải suy nghĩ, bên ngoài xác thực là có một phiến sương mù dày đặc, chỉ là không biết vì sao, từ bên trong Băng Hỏa Đảo nhìn ra bên ngoài lại không thấy. Ngược lại từ bên ngoài nhìn vào bên trong lại bị phiến sương mù này ngăn cách. Ta nghĩ điều này đại khái là do hoàn cảnh tự nhiên tạo thành, khiến Băng Hỏa Đảo thậm chí một loại cảm giác như lọt vào trong sương mù, không dễ dàng bị người khác phát hiện, đây là một vách chắn thiên nhiên. Thần kỳ như vậy? Đường Phong thầm sợ hãi than, xem ra những chuyện chính mình tiếp xúc thực sự quá mức ít ỏi rồi. Thiên nhiên có thể có quỷ phủ thần công như vậy, đây là trình độ bất cứ công pháp nào, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm được. Lại quay đầu nhìn, Đường Phong nhìn thấy một hòn đảo nhỏ. Không phải là đảo nhỏ mà là một mặt đất diện tích phi thường rộng rãi, kéo dài chừng hơn trăm dặm, to lớn như một phiến lục địa, lẳng lặng nhô lên cao trên mặt biển. Đây chính là Băng Hỏa Đảo? Trên đảo trắng phau một mảnh, trên không trung cư nhiên còn lưu lại tuyết trắng phất phơ, khiến cây cối xung quanh bị nhuộm thành một màu trắng bạc vo cùng chói mắt, nhìn qua xinh đẹp không thể nào tả xiết. Thế nhưng tại vị trí trung ương đảo nhỏ có một ngọn núi cao trăm trượng, toàn thân đỏ bừng, đứng sừng sững như tồn tại hàng vạn năm. Ngọn núi nhỏ này có hình tam giác, sườn gốc trơn nhắn, giữa và trên sườn núi không hề có một ngọn cỏ, miệng núi cư nhiên không ngừng bốc lên khói lửa dày đặc, càng quỷ dị hơn nữa chính là, tất cả mọi thứ trên đảo đều bao trùm bởi một tầng tuyết đọng, thế nhưng xung quanh ngọn núi lửa này lại khô ráo vô cùng, căn bản không hề có bất luận một vị trí ẩm ướt nào. Sắc trời kinh khủng, hòn đảo quỷ dị, trong lúc nhất thời Đường Phong thầm cảm thấy cột sống lạnh lẽo rét run. Nhìn thoáng qua Mang chấp sự, Đường Phong rụ rè hỏi thăm: - Chấp sự, ngọn núi lửa này là sống hay chết? Mang chấp sự ngạc nhiên nói: - Chỉ là một ngọn núi, còn có phân biệt sống hay chết sao? Đường Phong nghĩ nếu như hiện tại hắn muốn giải thích cái gì là núi lửa sống, cái gì là núi lửa chết, tự nhiên là nói không thông, chỉ có thể thay đổi một phương thức hỏi: - Ta muốn biết ngọn núi lửa này có thể đột nhiên bạo phát hay không? Mang chấp sự khẽ cười một tiếng: - Điều này ngươi yên tâm được rồi, vài chục năm qua nó vẫn như thế này, cho tới bây giờ vẫn chưa hề phun trào qua, ta năm đó tới đỉnh núi nhìn một vòng, trên đỉnh núi có một chỗ lõm rất sâu, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thậm chí có thể nhìn thấy một ít nham thạch nóng bỏng bắt đầu khởi động, nóng bức kinh người, ta nghĩ cho dù là cao thủ Thiên giai rơi vào trong đó phỏng chừng chỉ có một kết quả thân tử đạo tiêu. Đường Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, theo như lời suy đoán của Mang chấp sự, ngọn núi lửa này nhất định là núi lửa đang hoạt động rồi. Vài chục năm không hề bạo phát, không có nghĩa là sau này không bạo phát. Nếu như đột nhiên bạo phát mà nói, tất cả mọi thứ trong phương viên vài trăm dặm đều sẽ bị nham thạch nóng chảy nuốt hết. Đến lúc đó ở đây không còn là Băng Hỏa Đảo gì gì đó nữa rồi. Nghĩ vậy, trong lòng Đường Phong có chút sợ hãi, vạn nhất như tại thời điểm chính mình tu luyện bên trong, ngọn núi lửa đột nhiên bạo phát thì làm thế nào cho phải? Bất quá ngẫm đi ngẫm lại, đến lúc đó sử dụng đòn sát thủ, khẳn định có thể chạy trốn ra ngoài. Vừa nghĩ như vậy, tâm tình khẩn trương mới trầm tĩnh lại. Không bao lâu sau, truyền nhỏ đã tới gần Băng Hỏa Đảo. Hai người nhẹ nhàng nhảy lên, từ trên thuyền nhảy xuống hòn đảo, tuyết đọng bao trùm, hai chân của Đường Phong trầm xuống, tuyết trắng dày đặc trực tiếp bao trùm tới tận bụng chân của hắn. Có chút lạnh lẽo, nhất là thời điểm gió lạnh phía trước ập tới, Đường Phong cảm giác làn da toàn thân bắt đầu săn chặt, ngược lại sắc mặt Mang chấp sự trở nên ửng hồng, trên đầu dĩ nhiên còn bốc lên nhiệt khí đằng đằng, toàn thân hoàn toàn thả lỏng xuống. Phảng phất giống như phiến thổ địa này đối với hắn mà nói giống như thiên đường. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Mang chấp sự vốn chính là băng sương, tự nhiên thích những địa phương lạnh lẽo. Nói đến cũng kỳ quái, trên đảo lạnh lẽo như vậy, thế nhưng nhiệt độ ngoài khơi lại giống như bình thường, không hề có hiện tượng kết băng. - Đi thôi, ta dẫn ngươi tới băng hỏa ba mươi sáu phòng trong truyền thuyết! Mang chấp sự hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi. Đường Phong đi theo phía sau Mang chấp sự, nhắm mắt theo đuôi, một bước sâu một bước nông hướng về phía trước. Càng đi vào sâu trong hòn đảo nhỏ, nhiệt độ càng giảm xuống lợi hại hơn, gió lạnh tới thấu xương, lông mi và tóc tai đều bị kết thành băng vụn. Cung may thân thể Đường Phong khác hẳn bình thường, cho dù lạnh lẽo cũng chỉ cần vận công chống đối một chút là có thể bình thường như không có chuyện gì, mà người như Mang chấp sự, phỏng chừng là hưởng thụ cái lạnh lẽo nơi đây, người ta căn bản không cần vận công chống lại. Nhìn từ xa xa, đỉnh núi đỏ bừng phảng phất giống như không phải rất xa, nhưng thực sự bước về phía ngọn núi cần phải tiêu tốn gần nửa canh giờ mới bước tới chân núi. Đến nơi này, tuyết đọng dần dần không còn tồn tại nữa rồi, cơn gió nhẹ phía trước thổi tới dĩ nhiên mang theo một tia nóng bỏng nhàn nhạt. Mang chấp sự cau mày, xem ra rất không thích hoàn cảnh này. Ngoài dự liệu của Đường Phong, trên hòn đảo này, dưới chân núi cư nhiên còn có vô số cây cối đang sinh sống, màu xanh mơn mởn, trong không khí chảy xuôi một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên cây còn kết một số loại quả nhìn hình dáng rất kỳ lạ cổ quái. Mang chấp sự mở miệng nói: - Nếu như tại thời điểm tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng ngươi cảm thấy đói bụng có thể tới nơi này lấy chút trái cây ăn tạm, hoặc là tiến vào trong biển bắt cá. Bình thường Ô Long Bảo sẽ dẫn các ngươi tới đây, đồng thời có người chuyên môn phụ trách thức ăn cho các ngươi, thế nhưng lần này ta đơn độc dẫn theo ngươi tới, vì vậy vấn đề ăn uống phải dựa vào chính ngươi giải quyết. - Uhm! Đường Phong gật đầu, điểm này hắn ngược lại không lo lắng, trong không gian mị ảnh của bản thân có không ít đồ ăn, tuy rằng đơn điệu một chút, thế nhưng đảm bảo không chết đói. - Mặt khác, tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng nhất định phải cẩn thận, không nên tham lam liều lĩnh, tuy nói rằng càng đi vào chỗ sâu linh khí càng thêm dày đặc, thực lực đề cao càng nhanh hơn, thế nhưng ba mươi sáu phòng, mỗi lần tiến thêm một phòng đều rất nguy hiểm, hơi có chút vô ý không thể chặn được băng hỏa lưỡng trọng kình mà nói, kinh mạch toàn thân sẽ bị ăn mòn, đến lúc đó tư chất của ngươi có tốt thế nào đi nữa cũng sẽ trở thành một phế vật, thậm chí có khả năng chết bất đắc kỳ tử. - Hiểu rõ! Trong lòng Đường Phong không khỏi chờ mong, băng hỏa ba mươi sáu phòng a, chính mình rốt cuộc có thể đi tới đầu cùng hay không, có thể vượt qua được Tiếu thúc và Đoạn thúc năm đó hay không? Hơn nữa cho dù là ở nơi này, thế nhưng Đường Phong cũng có thể cảm thụ được linh khí xung quanh có chút không quá bình thường. Tại thời điểm bình thường, xung quanh chính mình luôn luôn tồn tại đủ loại linh khí khác nhau, đan xen cùng một chỗ, cấu thành một phiến hỗn độn, cho dù là trong hoàn cảnh khác nhau, mỗi một loại có lẽ sẽ có hai loại linh khí thuộc tính khác nhau tương đối nhiều một ít, thế nhưng tổng thể mà nói, phân lượng mỗi loại hầu như không hơn kém nhau nhiều, trừ phi là hoàn cảnh đặc thù. Mà ở nơi này, hỏa linh khí và băng linh khí chiếm phân lượng hoàn toàn vượt qua mức bình thường, có thể nói tuyệt đại bộ phận chính là hai loại linh khí này vờn xung quanh người, những loại linh khí khác đã thiếu lại càng thiếu, càng đi về phía trước, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng hơn. Chờ khi hai người tới chỗ sườn núi, đột nhiên Mang chấp sự dừng bước chân, thở dốc một hơi, ho khan vài tiếng nói: - Ta không thể tiếp tục bước về phía trước, ngươi đi theo phương hướng này, tiếp tục đi thêm một hồi sẽ phát hiện ra một sơn động, nơi đó chính là địa phương băng hỏa ba mươi sáu động tồn tại. Lúc vào trong sơn động, càng tiến vào trong sâu hơn là có thể đi tới phòng thứ nhất. Uh, lấy thực lực của ngươi hiện tại, còn có cường độ kinh mạch có thể tạm thời ở phòng thứ sáu thử xem, nếu như cảm thấy có chút miễn cường thì nên rời khỏi, nghìn vạn lần không nên cậy mạnh. - Được! Đường Phong đáp. Không đợi hắn bước đi, Mang chấp sự lại nói: - Đường Phong, chuyện này quan hệ trọng đại, vì vậy ta hi vọng ngươi toàn lực ứng phó, chúc ngươi mã đáo thành công. - Cản ơn lời chúc của chấp sự! Đường Phong khẽ cười, lại nói: - Được rồi chấp, sự ngũ liễu căn ta… - Yên tâm, ta sẽ ra lệnh cho toàn bộ Ô Long Bảo giúp ngươi tìm kiếm. - Như vậy thực tốt! Đường Phong gật đầu, xoay người, tiếp tục bước tiến thẳng lên trên ngọn núi. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Phong, Mang chấp sự nhẹ nhàng cười cười. “Nói tới cùng, lần này đột nhiên dẫn hắn tơi địa phương này chỉ bất quá là nhất thời nảy sinh hiếu kỳ, nếu như không phải chính mình phát hiện ra hắn đã mò đến được cánh cửa thiên nhân hợp nhất, chính mình làm sao nhớ tới kiểm tra kinh mạch và thân thể của hắn? Nếu như không kiểm tra làm sao biết được một thiếu niên mới chỉ có tu vi cảnh giới Huyền giai cư nhiên có cơ sở vững chắc với như vậy? Ngươi là người thích hợp duy nhất rồi, nếu như ngươi cũng không thành công mà nói, vậy thì trong thiên hạ không có bất cứ người nào mang được liệt diễm cô tận đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng ra ngoài. Lão Thang, lão Đoạn, hai người các ngươi cũng chớ trách ta, ta chỉ mượn dùng danh nghĩa của các ngươi một chút mà thôi. Tuy rằng chính mình đã nói cho Đường Phong chính là bởi vì thường xuyên có qua lại thư từ với Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích nên mới biết được thân phận chân chính của hắn, nhưng đây hoàn toàn là dối gạt hắn, lão Thang vô cùng thô tục, một chữ cũng lười viết ra, làm sao viết thư cái gì? Chính mình bất quá chỉ là từ ban đầu đã nhận ra Đường Phong mà thôi. Bất quá… Kế hoạch của chính mình cũng có thể thông báo cho hai người lão Thang và lão Đoạn rồi, đến lúc đó có địa phương cần bọn họ hỗ trợ. Mấy tháng sau mặc kệ Đường Phong có thể mang liệt diễm cô về hay không, một trận đánh với Tạ Tuyết Thần nhất định phải diễn ra, chính mình không có nhiều thời gian để chờ đợi nữa rồi.” Đang lúc suy nghĩ, đôi lông mày của Mang chấp sự đột nhiên nhíu sát vào nhau, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: - Cư nhiên tới nhanh như vậy, lẽ nào một mình một người chạy tới hay sao? Tiểu nha đầu này vì một người nam nhân thực sự ngay cả mạng cũng không cần? Lá gan cũng quá lớn đi? Không bao lâu sau, Phi Tiểu Nhã với một thân cung trang bích lục, bộ dáng vô cùng hùng hổ, sát khí đầy mặt tiến vào trong tầm nhìn của Mang chấp sự, nàng một mặt thở phì phò từng ngụm lớn, một mặt từ chân núi cấp tốc vọt lên trên. Có thể nhìn ra được, nàng lúc này vô cùng mệt mỏi, sắc mặt có chút ửng hồng, thân thể mềm mại càng có chút không nhịn được run lên, thế nhưng tốc độ không hề có chút thả lỏng nào, chỉ trong chốc lát đã chạy tới trước mặt Mang chấp sự. Phi Tiểu Nhã lạnh lùng nhìn chằm chằm Mang chấp sự, quay đầu nhìn trái nhìn phải một chút, hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục tâm tình, khớp hàm run rẩy mở miệng nói: - Người đâu? Mang chấp sự nhàn nhạt nói: - Đã tiến vào!