Vô Thiên Đế

Chương 107: Đấu giá hội




Lý Thiên Hành lấy ra hàn nguyên kiếm, chân đạp di lăng chi thuật thoáng chốc đã xuất hiện sao lưng Hàn Tuyết.

- Lăng sương nhất thức.

Hàn nguyên kiếm tỏa ra hàn quang mãnh liệt kết hợp với hàn khí của lăng sương thập lục biến cùng lúc lao về phía trước, Hàn Tuyết khẽ nghiên người né tránh, ngọc thể xoay một vòng, bạch kiếm trong tay vừa rời vỏ mũi kiếm đã ngừng lại trên yết hầu của đối phương.

Lý Thiên Hành cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, từng giọt mồ hôi rơi xuống, nếu hắn tiến thêm một bước nữa có lẽ đã đoàn tụ với ông bà.

- Lão… lão sư thật… thật lợi hại.

- Không phải ta lợi hại mà kiếm pháp của người quá tệ, chỉ công không thủ, tốc độ không nhanh, góc độ không hiểm.

- Lão sư dạy phải.

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay cẩn thận đẩy thanh kiếm của nàng ra khỏi vùng nguy hiểm.

- Lão sư kiếm thuật của người lợi hại như vậy hay là sao này đồ nhi theo người tu luyện được không?

- Lăng sương thập lục biến của người không thua kém vũ kĩ của ta chỉ cần người chuyên tâm tu luyện sẽ có tiến bộ.

- Đồ nhi biết rồi.

- Hôm nay luyện đến đây thôi, khi nào người thành thạo lăng sương nhất thức thì đến tìm ta.

Lý Thiên Hành nhìn nàng rời đi chỉ biết thở dài.

- Xem ra lão tử cần phải nổ lực hơn nữa.

Lần này tiến vào bí cảnh chính là cơ hội tốt nhất để tiếp cận nàng, hắn vừa nghĩ đến đây liền đuổi theo Hàn Tuyết.

- Lão sư chờ đã.

- Chuyện gì?

- Đồ nhi muốn hỏi chuyện của bí cảnh, không biết lúc nào chúng ta mới tiến vào?

- Lần này học viện có nhiệm vụ cần thực hiện, tạm thời không thể tiến vào bí cảnh.

- Là nhiệm vụ gì?

- Ta cũng không rõ, người có thể đến nội các để hỏi.

- Không biết có chuyện gì lại khiến cho học viện đóng cửa cả bí cảnh? xem ra phải tìm Lý Mục một chuyến.

Bên trong phòng viện trưởng, Lãnh Ngạo Nhân đứng một bên cung kính nhìn lão giả trước mặt.

- Huyết bá lần này đế viện phái người đến là để thăm dò di tích sao?

- Đúng vậy, ta nghe nói bên trong vạn lí sơn vừa phát hiện được một di tích, từ cấm chế bên ngoài có thể đoán được chủ nhân của di tích này đã đạt đến luyện hư.

Lãnh Ngạo Nhân nghe đến đây sắc mặt trở nên khó coi.

- Nếu là di tích của cường giả luyện hư vậy tại sao lại muốn đệ tử kim đan cảnh của chúng ta đi theo? Như vậy chẳng phải là quá mạo hiểm sao?

- Lần này không chỉ có đế viện mà hầu như tất cả thế lực lớn ở đế đô điều phái hậu bối đến, đây là cơ hội rất tốt để bọn chúng học hỏi kinh nghiệm nếu như thuận lợi không chừng sẽ có vài tên tiến vào nguyên anh cảnh.

- Nhưng mà…

- Ngạo Nhân chẳng lẽ người muốn bảo vệ bọn chúng suốt đời hay sao? cường giả không phải là cá trong ao mà là rồng trên trời, mấy ngày nữa người của đế viện sẽ đến, người nhanh chóng tập hợp toàn bộ kim đan cảnh trong học viện đợi lệnh.

Lãnh Ngạo Nhân nhìn Huyết lão rời đi khẽ thở dài một hơi, lần này sẽ không biết có bao nhiêu đệ tử nằm xuống.

Bên trong thần đồ, Lý Thiên Hành nhìn hồ nước bao la trước mắt, chỉ thấy đối diện là mặt nước vô tận ẩn hiện sương trắng, bên trên là vài bóng đen đang bay lượn.

- Bước tới đèo ngang chạy lấy đà

Nhìn hồ rộng quá làm sao qua?

Lăng tăng dưới nước vài con cá,

Lượn lờ trên không mấy con gà.

- ÉC…

Đúng lúc này một bóng đen từ trên trời lao xuống gấp lấy một con yêu ngư bay lên, Lý Thiên Hành đứng một bên nhìn con ngũ cấp yêu ngư dài gần 100 trượng cứ như vậy mà phi thăng chỉ biết thở dài một tiếng, mấy ngày hôm nay hắn không có chuyện gì làm nên ở bên trong thần đồ cùng bọn tiểu hắc, sao khi độ hóa linh quả trong động ưng vương thì công đức đã viên mãng, Lý Thiên Hành quyết định đi tham quan thần đồ một chuyến, trước mặt hắn là một hồ nước rộng lớn vô tận cho dù nhìn từ mấy chục dặm trên không cũng không thấy bờ đối diện, mặt hồ tỏa ra linh khí mờ nhạt, nước bên trong hồ có thể so ngang với hạ phẩm linh thạch.

- Có một đóng linh thủy như thế này cho dù là một con lợn cũng có thể biến thành lợn vương.

Lý Thiên Hành nhìn đàn yêu ngư đan bơi phía trước ít nhất cũng có đến mấy ngàn con, thấp nhất cũng đạt đến ngũ cấp, mười mấy con đi đầu đều là thất cấp còn trên không là mấy chục con thất cấp yêu cầm liên tục bay lượn.

- Nếu như mấy tên này đi ra bên ngoài không biết lúc đó đại lục sẽ loạn thành cái gì?

Lúc này một bóng đen từ dưới nước phóng lên hướng hắn lao tới, sao đó lại có thêm mấy chục bóng đen khác gào thét lao theo, bóng đen vừa tới chỗ Lý Thiên Hành liền biến mất.

Bên trong giới chỉ Lý Thiên Hành đứng đối diện với tiểu ngư, bên cạnh còn có một đóng linh dược.

- Ngay cả thất cấp thủy linh thảo tiểu tử người cũng dám chôm hèn chi bọn chúng lại nổi giận như vậy.

Hắn nhìn đóng linh dược nằm dưới đất toàn bộ đều từ lục cấp trở lên, sao khi kiểm tra xong Lý Thiên Hành mỉm cười thỏa mãng mang toàn bộ linh thảo ném vào chỗ tịnh thủy kim liên sao đó lấy ra mấy xác hắc sắc phi ưng ném cho tiểu ngư.

- Lần này tiểu tử người làm không tệ, thưởng thêm cho người vài con phi ưng.

Lý Thiên Hành nói xong lại ném thêm mấy con phi ưng nữa, lúc trước khi bằng, ưng đại chiến hắn thu lấy không ít mấy thứ này.

Tiểu ngư nhìn mấy chục con phi ưng trước mặt, hai mắt to tròn ủy khuất nhìn Lý Thiên Hành, cái đầu to lớn khẽ cọ vào người hắn mấy cái.

- Được rồi, được rồi lần này ta phá lệ thưởng thêm cho tiểu tử người.

Lý Thiên Hành lấy ra một con ngũ cấp mang ngưu ném cho tiểu ngư sao đó nhanh chóng rời đi, nếu còn ở lại số mang ngưu của hắn nhất định sẽ bị tiểu tử này xơi hết.

Hắn đi tới một mãnh đất trống lấy ra hàn nguyên kiếm bắt đầu luyện tập lăng sương nhất thức.

- Nếu như lần sao gặp nàng kiếm pháp của lão tử vẫn không có tiến bộ nói không chừng sẽ bị nàng cấm túc.

Lý Thiên Hành nghĩ đến tương lai tốt đẹp sao này của hắn cùng băng sơn ngự tỷ trong lòng dâng lên một luồn nhiệt huyết, ánh mắt kiên định bắn ra tứ phía, tâm hắn chưa bao giờ kiên định như lúc này.

- Tỷ phu mau dậy đi chúng ta sắp trễ rồi.

- Ta kháo lão tử abcxyz…

Lý Thiên Hành tiến ra mở cửa ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu nha đầu.

- Có chuyện gì?

- Tỷ phu huynh bị làm sao vậy? tối qua ngủ không được sao?

- Đúng vậy, nếu không có chuyện gì quan trọng ta phải đi ngủ tiếp đây.

Tiểu Linh nhìn hắn xoay lưng liền nắm tay kéo lại.

- Tỷ phu hôm nay vạn bảo các tổ chức đấu giá huynh quên rồi sao?

- Không phải là ngày mai sao?

- Huynh đã bến quan ba ngày rồi, ây huynh đừng nói nhảm nữa mau thay y phục đi, bọn muội ra ngoài đợi huynh.

Lý Thiên Hành đi đến trước cửa biệt viện đã thấy ba nàng đứng ở đó.

- Thanh nhi của ta hôm nay thật xinh đẹp a đến đây để phu quân ôm một cái nào.

Ngọc Thanh thấy hắn chạy tới liền tránh sang một bên, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

- Chàng bế quan thế nào rồi?

- Lần này phu quân của nàng bế quan rất thành công đợi lát nữa trở về ta sẽ cho nàng xem vài thứ rất thú vị.

- Là thứ gì vậy cho muội xem cùng có được không ?

Tiểu Linh đứng một bên ánh mắt tò mò nhìn hai người.

- Không được, thứ này không thích hợp để trẻ con xem, đợi vài năm nữa ta sẽ cho muội xem.

- Không muốn, bây giờ muội cũng muốn xem.

Lý Thiên Hành mặt kệ tiểu nha đầu ánh mắt khẽ liếc nhìn Y Tiên đứng một bên.

- Không ngờ nha đầu này sắp tiến vào trúc cơ.

Lúc ba người rời khỏi biệt viện hắn lén đi đến chỗ Y Tiên dùng thần thức truyền âm cho nàng.

- Tiên nhi khi đến vạn bảo các nàng thích thứ gì cứ mua việc còn lại ta sẽ giải quyết.

Lý Thiên Hành nói xong khẽ chớp mắt với nàng một cái sao đó nắm lấy tay Ngọc Thanh tiếp tục bước đi như không có chuyện gì.

- Đây là cảm giác ăn trong bát nhìn trong nồi sao ? cũng không tệ lắm.

Lúc đám người của Lý Thiên Hành đi đến vạn bảo các thì xung quanh đã chật kín, cho dù là hành lang vip cũng đầy người.

Tiểu Linh cầm tấp thẻ bạc trên tay, vẻ mặt buồn bực lần này phải đợi thêm nữa canh giờ mới có thể tiến vào.

- Lý công tử cuối cùng người cũng đến.

- Người là…

- Tiểu nhân được Tống lão căn dặn đến đón công tử, mời mọi người đi theo tiểu nhân.

Đám người Lý Thiên Hành tiến vào bên trong vạn bảo các, ánh mắt hắn đảo qua vài vòng toàn bộ vị trí đều đã chật kín người, cho dù có thẻ bạc như tiểu nha đầu cũng chưa chắc có phòng tốt.

- Lý công tử mời vào bên trong.

Lý Thiên Hành tiến vào căn phòng ở lầu ba, nơi này chính là phòng chữ thiên.

- Không ngờ Tống hồ li lại xem trọng ta đến như vậy.

- Mọi người cứ tự nhiên nếu có chuyện gì thì gọi tiểu nhân một tiếng là được.

- Được rồi người lui ra đi.