Tôi không muốn nghe đến vấn đề này. Nếu không có việc gì nữa thì anh mau rời khỏi đây.
Tú Nhi không muốn nhắc đến quá khứ, 5 trước cô đã tuyệt vọng đến nhường nào. Giờ cuộc sống đã bình yên cô không muốn nhắc đến nữa.
- Người đâu tiễn khách.
Từ Niêm vẫn cố gắng giải thích với cô.
- anh Và Hiên Hiên chỉ là hiểu lầm, người cùng Hiên Hiên là Hiên Minh không phải anh. Còn hôm đó anh chọn cô ấy vì nghĩ cô ấy mang thai và sức khỏe yếu hơn em.
- Nói xong rồi đúng không? Nói xong rồi mời anh về cho.
Thực ra Tú Nhi cô đã biết hết chuyện rồi nhưng sao cô vẫn cảm thấy có gì đó vướng mắc trong lòng cô. Có lẽ là cô ích kỉ.
Từ Niêm quyết không rời đi buộc Tú Nhi cô phải ra tay.
- Anh không đi thì đừng trách tôi ác.
- Em định làm gì? Em định giết chồng em đấy à?
- Không biết được.
Tú Nhi không nhanh không vội mà cầm ly nước uống. Cô đã nhắn tin cho thằng con mình lấy hết tiền của anh và còn ghép một số ảnh của anh không được hay cho lắm mà đăng báo. Cô nhìn anh cười nham hiểm làm cho Từ Niêm có chút hoang mang.
- Hì... Anh không về mà xem tài khoản ngân hàng của mình đi ở đây làm chi.
- Tiền anh nhiều lắm không sợ và lại anh đã có hệ thống an ninh tốt nhất quốc gia rồi.
- Vậy sao? Chắc giờ anh lên về xem tin tức đi.
Nghe cô nói vậy thì anh mở điện thoại lên xem. Trước tiên anh em tài khoản ngân hàng của bản thân anh.
- Sao lại số dư bằng 0 ?
Anh hỏi Tú Nhi và mặt cô tỉnh bơ trả lời anh. Cô biết sao được thằng con mình làm gì đâu.
- Tôi biết làm sao được? Anh hỏi tôi làm gì?
- Chưa hết tài khoản ngân hàng công ty mất 500 tỷ đồng?
Từ Niêm chớp chớp mắt nhìn màn hình điện thoại và nhìn cô rồi lại nhìn màn hình.
- Vẫn chưa hết sao? Còn nữa hình ảnh gì đây?
- Hì...
Tú Nhi định chuồn đi nhưng mà Từ Niêm nhanh hơn cô một bước. Anh chặn cửa của cô và hai tay anh kéo cô lại gần mình.
- Em có gì giải thích?
- Tôi không biết gì cả đâu nhé!
- Nói mạnh miệng không cần tiền của tôi mà dám bảo thằng con hack tiền của tôi? Em nghĩ sao về điều này?
- Hì.. anh bỏ tôi ra có gì từ từ nói ha.
- Em nghĩ tôi ngố đến mức bị em và thằng nhãi kia lừa à?
Tú Nhi hết cãi, lần này thì cô toi đời rồi. Cô định nhắm mắt chịu trận thì may quá có tiếng trẻ con đến.
- Baba và mami hai người định oách nhau ạ?
- Ta không chấp phụ nữ?
Từ Niêm nói nghe có vẻ oai phong trước mặt thằng con mình. Đấu thì anh có đấu được cô đâu. Từ Niêm bỏ Tú Nhi ra vì trước mặt con cái không để cho bé thấy ba và mẹ cãi nhau.
- Con lại đây với ta?
- Hì... Baba có gì chỉ giáo.
- Con dám lấy tiền của ta nữa sao?
- Chỉ là chút ít thôi mà baba. Người không cần căng thẳng vậy chứ?
Từ Niêm đỡ chán mình, gì mà chút ít tài khoản cá nhân của anh con số nó lên đến nghìn tỉ Usd chứ ít gì.
- Còn không mau trả tiền cho baba.
- Lấy được rồi thì dại gì mà trả hả baba. Hơn nữa coi như bù đắp tình cảm cha con mình ha.
- Tôi và anh có tình cảm gì đâu mà bù đắp chứ?
- Huhu mẹ ơi. baba không thương con và còn không muốn nhận con.
Khúc này Từ Niêm anh đúng là thảm hại và lại còn vừa bị mất tiền mà vừa bị mắng. Anh đúng là đau lòng muốn chết tại chỗ luôn.
Tú Nhi lườm anh dù gì nó cũng là trẻ con vậy mà anh nói vậy.
- Anh tiếc tiền cho con anh vậy anh đi đi. Chúng tôi không cần anh.
- Vợ à. Anh nào có nghĩ vậy? Nhưng em xem tin nhắn này. Anh giờ 1 xu dính túi cũng không có.
Từ Niêm đang kể tội nhóc kia và còn minh oan cho bản thân mình nữa. Người ta bảo đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn mà sao anh thấy tiền anh mất trước mà có khôn đâu.
- Con hack nhiều vậy con trai?
- Hì... con là đang giúp mẹ giữ tiền cho baba. Nhỡ đâu baba mà có vợ ngoài thì chẳng phải mẹ li hôn không có xu nào sao?
- Cũng đúng, con nói phải.
Từ Niêm càng nghe nhóc con nói anh càng thấy ghét bản mặt ngây thơ kia của thằng con mình.
- Nhóc con ta và mẹ của con không bao giờ li hôn, vậy lên con cứ yên tâm làm con trai ta dài dài nhé.
- Hì... mami à. con muốn chú Mạc Khanh làm baba của con cơ. Baba này của con keo kiệt lắm.
Mặt Từ Niêm đen như đít xoong luôn, thằng con anh lại muốn gả mẹ nó cho người khác và còn công khai trước mặt anh muốn người khác làm baba.
- Bánh Bao.... Con đây là muốn chê ở với mẹ lâu quá à.
- Hu... hu... mẹ ơi cứu con...
Tú Nhi nhìn anh hung dữ với con thì cô không ưa được.
- Anh có thôi đi không thì bảo? Ngày mai tôi và anh li hôn.
Cô quay sang con trai mình mà an ủi thằng bé.
- Con trai ngoan mai mẹ bảo chú Mạc Khanh đến chơi với con. Giờ chúng ta đi về nhà có được không?
Nghe thấy là cô chuẩn bị về nhà thì Từ Niêm mặt dày bám đuôi cô.
- Chờ anh với, cho anh đi cùng với.
Bánh Bao cũng thấy người này tội quá nên đã nhỏ lòng thương và nói với mami.
- Mami baba cũng tội nghiệp quá. Hay là mami cho baba đi cùng về ăn cơm đi.
Nghe con trai nói thì anh nghĩ thằng này cũng có chút lương tâm phết. Cũng biết thương baba mình nhưng mà nghe đoạn sau thì anh muốn cho nó đi đào tạo châu phi quá.
- Con muốn người này đi về cùng sao?
- vâng mami dù sao nhà mình thiếu một bảo mẫu và 1 giúp việc và thiếu người gác cổng nữa mami.
Gì chứ? Nó muốn anh làm bảo mẫu cho nó lại còn gác cổng vậy thì có khác nào bảo anh là chó canh nhà cho chủ.
- Nhóc tì thối tha nhà con? Sao lúc đó ta không kìm chế được bản thân để con chui ra chứ?
- Ba sướng rồi thì ba phải chịu chứ?
- À... ha...
Từ Niêm thấy thằng con mình nói cũng đúng, lúc anh cày cuốc trong cô thì anh không nghĩ đến hậu quả sau này. Đúng là dại thì phải chấp nhận hậu quả.
Tú Nhi lắc đầu nhìn hai người rồi cô lên xe từ bao giờ không hay. Một lớn một nhỏ vẫn còn đang suy nghĩ riêng của mình.
- Hai người định cho tôi chờ đến bao giờ.
- Lên ngay... lên ngay đây...hì...
Được cô đặc xá cho lên xe thì Từ Niêm vui mừng mà quên luôn khoản tiền vừa bị mất. Xe dừng ở nhà thì anh mở cửa xe cho cô xuống.
- Vợ để anh.
Tú Nhi vẫn không nói gì mà bước vào nhà. Hai người kia còn đang huých mông với nhau cơ mà mông Bánh Bao nhỏ quá lên thua liên tiếp.
- Baba chơi bẩn? con không thèm chơi nữa.
- Ai bảo con mông nhỏ lại còn trách ta.