Tú Nhi tức giận hét vào mặt anh, Từ Niêm thấy tình hình không ổn nếu cứ như này anh mất vợ mất. Anh bỉ ổi chút mà có vợ cũng không sao. Anh nghĩ là làm luôn, Từ Niêm ép cô vào tường và cưỡng hôn cô. Tú Nhi chỉ biết ú ớ không nói thành lời, cô sợ mà bám tay vào thành cửa sổ sau lưng.
- Anh bỉ ổi vừa thôi.
- Vợ à. Em muốn làm sao mới tha lỗi cho anh đây.
- Anh hãy về đi.
- Tú Nhi à. Em có thể cho anh cơ hội để chứng minh bàn thân mình yêu em không?
- Anh muốn chứng minh thế nào?
Tú Nhi biết anh nói là làm và độ nhây của anh thì cô chịu thua. Cô cho anh tâm phục khẩu phục mà đi.
- Cho anh một tháng, nếu một tháng sau em không hài lòng thì anh sẽ rời khỏi cuộc sống của em.
- Được rồi vậy đi. Em muốn ngủ.
- Vậy vợ chồng mình đi ngủ. Hôm qua anh đi tìm em cả đêm đó.
Từ Niêm vừa nói vừa ôm cô lên giường ngủ, anh mệt vì hôm qua thức cả đêm tìm cô về nhà.
- Anh tìm em làm gì? sao không ôm cô ta mà ngủ đi.
- Cô ấy và anh không có gì cả.
- Điêu... hix. xê ra đi để em còn ngủ.
Mặc kệ cô nói nhảm anh vẫn cương quyết ôm cô ngủ. Còn bên ngoài Hạnh Hi đi chơi với tấm thẻ đen đó cơ mà đến tối vẫn phải về nhà. Cô thấy cửa bị đóng cô ngồi trước cửa co người lại.
Từ Niêm tỉnh dậy anh gọi Tú Nhi dậy và muốn đưa cô về nhà.
- Chúng ta về nhà đi vợ.
- Ừ... chờ em chút.
Két... tiếng cửa mở ra hai người nhìn thấy một con gấu trúc đang ngồi trước cửa nhà.
- Hạnh Hi sao cậu ngồi đây.
Hạnh hi từ từ đứng dậy với vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn hai người.
- Trả anh này chủ tịch Từ. Anh đúng là đồ lừa đảo?
- Hả? tôi đâu lừa cô.
- Con mẹ nó anh cho tôi thẻ mà không nói mật khẩu thì biết quẹt kiểu gì.
- Hì.. tôi vội cua vợ lên quên mất.
- Hai người đúng là lại còn bắt tôi không tiền không túi lưu lạc xó chợ nữa. Cậu đúng là vì sắc quên bạn mà.
Tú Nhi thấy cô ấy nói vậy thì cảm thấy có lỗi vô cùng luôn. Dù sao cô ấy cũng cho cô ở cả đêm qua.
- Hạnh Hi tớ xin lỗi cậu nhé'.
- Thôi thôi hai người biến biến đi cho tôi nhờ. Xóm trọ tôi đang bất ổn vì hai người và đám đen xì kia của anh.
Hạnh Hi chỉ xuống dưới ý là đoàn vệ sĩ anh mang theo, nhìn thôi cũng đủ e ngại rồi.
- Xin lỗi cô nhé Hạnh Hi. Tặng cô tấm thẻ này, mật khẩu là sinh nhật Tú Nhi.
- Vậy còn được. Hai người đi đi để tôi còn vào nhà.
- Ờ...
sầm... cửa nhà đóng làm hai anh chị mỉm cười và hiểu ý nhau đi về.
- Vợ phiền cô ấy rồi.
- Không phải tại anh sao?
- Đúng rồi là lỗi của anh. Anh xin chịu phạt.
- Được. anh mau về nhà và kiểm điểm lại bản thân cho em.
- Có thể đổi cách khác không vợ?
- Cách gì cơ'?
- Trả bài.
- Hix. anh đi chết đi.
Tú Nhi lấy tay béo tai anh và kéo anh xuống dưới. Đoàn vệ sĩ thấy cô thì cùng hô to.
- Xin chào chị dâu.
Cô gật đầu đồng ý và cùng anh lên xe. Anh thấy anh đúng là bị coi không ra gì rồi. Bọn chúng chẳng thèm chào anh luôn, chức lão đại này khả năng nhường cho cô rồi.
- Mai anh có bữa tiệc tham gia của nhà họ Ngô em tham gia cùng nhé.
- Không đi có được không anh.
- Vợ đi đi mà. Em đi đi không mất chồng đó.
- Ai thèm anh chứ. Em cho anh đi luôn đó.
Từ Niêm anh thấy mình giờ thảm rồi, cô chẳng quan tâm anh nữa hay sao ấy. Anh nhìn cô vợ mình mỉm cười.
- Vợ à. Chúng ta đi coi như ủng hộ người ta.
- Ủng hộ cô người yêu cũ của anh á? Em nói cho anh biết nhé! Cô Hiên Hiên gì đó của anh ấy, mặt thì như bánh đa nướng, mắt thì né, mũi thì xinh đấy cơ mà đến gần này tuổi rồi mà bám chồng người khác như đỉa ấy là sao?
Tú Nhi cho anh một tràng dài nói về người yêu cũ của anh luôn làm anh câm nín không dám nói gì nữa. Sao cô để ý kĩ đến vậy chứ nhỉ?
- Hì... người ta buông anh rồi mà.
- Ai mà biết được. Vị trà xanh thường đắng lắm.
- Hì hì. chồng em không thích trà xanh ha.
- Ai mà biết anh ăn vụng sau lưng em được.
Hai người chỉ dừng cuộc chiến khi đã về đến nhà.
Buổi tiệc nhà họ ngô diễn ra, cô mặc đơn giản là chiếc váy đen nhưng mà tôn dáng cô vô cùng. Từ Niêm nhìn vào cũng phải nhuốt nước bọt và anh hối hận vì mang cô theo rồi. Anh lại phải mất công canh vợ anh nữa chứ.
- Chào Tú Nhi.
- Chào chị Hiên Hiên.
- Hai người vào đi ạ, em còn tiếp khách.
Đúng như lời Hiên Hiên nói cô đã buông tay anh và không bám theo anh nữa. Tú Nhi cũng chẳng để tâm đến cô ấy nữa vì cô tin Từ Niêm. Cô thấy đói lên đi ra ăn miếng bánh thì gặp Hiên Minh.
- Chị dâu chị cũng đến đây sao?
- Anh cậu bắt đến đó.
- Chị và anh ấy làm hòa rồi sao ạ?
- Có gì đâu mà làm hòa chứ? Anh cậu làm ông chủ của tôi mà.
- Hì... Bọn em đâu dám và lão đại càng không dám ấy.
Hai người trò chuyện vui vẻ đến khi Từ Niêm bước đến thì mới thôi.
- Anh đi vệ sinh một nát.
- Vâng anh đi đi.
Từ Niêm cảm thấy li nước cam vừa rồi có vấn đề thật rồi. Anh định vào nhà vệ sinh để có thể hạ nhiệt chút.
Hiên Minh được phục vụ đưa một li rượu anh cũng không đề phòng mà uống. Sau khi uống xong anh cũng thấy hoa mắt và bắt đầu tìm phòng nghỉ ngơi.
Tú Nhi mãi không thấy anh trở lại lên cô định lấy điện thoại gọi thì có một tên phục vụ đến và bảo cô là.
- Từ Phu nhân chủ tịch bảo cô về trước sau chủ tịch từ sẽ về.
Tú Nhi không nghi ngờ gì mà ra về, cô được vệ sĩ đưa về biệt thự.
Hiên Hiên dự tiệc một lúc cô nhìn thấy Hiên Minh đi lảo đảo cô có ý tốt muốn đỡ anh thì bị anh kéo vào một phòng khác.