Vô Tận Thần Công

Chương 398: Chuyện cũ kinh thành, hủy bỏ môn quy!




Nhưng A Cốt Đóa lại có thể cảm nhận được tại thời điểm Man Thần mất mạng đã gieo man văn xuống người cao thủ Thiên Âm môn.

Có thể để Man Thần gieo man văn xuống đã nói rõ, cường giả của Thiên Âm môn dù mạnh nhưng cũng có hạn. Có thể chém giết được tứ đại man tướng đã là cực kỳ may mắn rồi. A Cốt Đóa hắn nếu tự mình đi tới thì Thiên Âm môn tuyệt đôi không ngăn cản nổi!

- Tiến tới Thiên Âm môn báo thù!

A Cốt Đóa bỗng nhiên đứng lên.

- Hừ, Dương Thiên kia để ta chờ ở Huyền Vũ sơn, chờ đợi huyệt mộ Nhân Hoàng mở ra. Hắn lại chạy tới Đông Hải, truy kích thượng cổ Long Hoàng. Ta đường đường là Nam Man Vương, con trai, thủ hạ đã chết hết thì còn ở đây làm gì? Dương Thiên, đợi ta giết sạch Thiên Âm môn sẽ trở lại!

A Cốt Đóa nói, thân thể nhoáng lên, thoát khỏi sơn động.

Ngao ngao ngao!

Một con Man Tượng cự đại cấp độ Võ Thánh xuất hiện, mang theo A Cốt Đóa bay nhanh về phía đông.

Rầm rầm rầm!Rầm rầm rầm!

Tốc độ Man Tượng cực nhanh, tiến lên khiến đất rung núi chuyển. nguồn Đọc Truyện

- Man Kình của ta kia còn chưa chết, đã đi tới đông hải. Gọi nó tới chở ta!

Trong lòng A Cốt Đóa thầm nghĩ, đánh ra một đạo man văn, triệu hoán Man Kình.

Ở trên đông hải cách đó mấy chục vạn dặm.

Rống rống!

Con Man Kình cực lớn kia cảm nhận được sự kêu gọi của A Cốt Đóa, nhảy vọt lên mặt biển, kêu rống loạn lên.

Nó rốt cục cũng là Võ Thánh cao cấp, dù bị Thần Long lôi đi vô số huyết nhục nhưng cũng có thể khôi phục thương thế dễ dàng. Chẳng qua khí huyết tổn thất cũng không khó có thể đền bù trong lúc nhất thời nửa khắc được.

Mặt biển bốn phía yên tĩnh.

Mấy ngàn dặm quanh đó giống như không có một con cá!

Con Man Kình này nhảy lên mặt biển, vừa mới kêu một tiếng liền phát hiện ra có điều không ổn. Tình cảnh bốn phía hình như có áp lực tới cực hạn, mơ hồ có cảm giác bất an sinh ra trong lòng nó.

Giống như... Nó bị một con mãnh thú mạnh mẽ là bá chủ trên biển đang nhìn chăm chú vậy!

- Một con Man Kình nhỏ bé sao? Ha ha, lão yêu ta bế quan ngàn năm, không thể tưởng tượng được là vừa đi ra liền gặp ngay Man Kình nhỏ này làm đồ ăn. Không tồi, không tồi. Thời đại này quả nhiên là tràn ngập kỳ ngộ mà...

Một khắc sau, tiếng nói xa xăm không biết từ nơi nào vang lên...

Ầm ầm!

Hầu như khi tiếng nói mờ ảo này vang lên, toàn bộ mặt biển đột nhiên cuộn sóng động trời.

Mặt biển lúc này có thể nói là bình tĩnh tới cực hạn, một tia sóng gợn cũng không có. Bầu trời xung quanh cả vạn dặm không mây, căn bản không có bất cứ loại chim biển nào bay qua. Đáy biển không có một con cá bơi, ngoài con Man Kình kia ra thì trong toàn bộ thiên địa không còn một tiếng vang nào khác.

Mà bây giờ sau khi tiếng nói mịt mù tang thương kia vang lên, vùng hải vực này lập tức huyên náo!

Ầm ầm! Ầm ầm!

Một con sóng cao trọn vẹn ba, năm, mười trượng bốc lên.

Dùng Man Kình làm trung tâm, hầu như nơi này đã trở thành một vòng xoáy cực lớn!

Mặt khác, trên bầu trời cũng có mây đen nhanh chóng tụ lại, tiếng sấm vang lên không ngừng. Toàn bộ thiên địa tối sầm lại. Từng tia chớp đánh từ trên cao xuống, chiếu sáng cả một vùng thiên địa trắng như tuyết...

Một cảm giác vô cùng nguy hiểm hiện lên trong đáy lòng Man Kình.

Con Man Kình này dù gì cũng chỉ là dị thú thượng cổ Man Hoang mà thôi.

Trí lực của nó cũng không tính là cao lắm, không cách nào nghe hiểm tiếng nói tang thương mịt mù kia.

Mặc dù là như thế nhưng cảm giác nguy hiểm này vẫn bao phủ Man Kình, khiến nó lập tức mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi...

Trốn!

Không chút do dự, Man Kình hất đuôi lên, đánh vào mặt nước ầm một tiếng, thân thể bắn ra như một mũi tên.

- Hả? Trong lĩnh vực của lão yêu ta mà còn muốn chạy sao?

Nhưng giờ phút này, tiếng nói tang thương mịt mù kia lại truyền tới một lần nữa.

Ầm ầm!