Trong lòng Dương Thạc không khỏi kích động.
Xá Lợi Tử, mục tiêu chủ yếu lần này, Dương Thạc dĩ nhiên đã tìm được!
Cạch…!
Không chút do dự, Dương Thạc nhanh chóng đóng hộp nhỏ này lại.
Xoẹt!
- Mở không gian Thập Phương Ca Sa ra, ném hộp nhỏ này vào.
- Chúng ta tiến vào mật thất hoàng thất này cũng được một khắc rồi. Chắc hẳn Lạc Bằng, những cao thủ quân Đại Thần kia cũng sắp tới. Hiện tại đã chiếm được Hư Không Thạch, đã chiếm được Xá Lợi Tử, mục đích đạt thành. Để tránh phiền toái, mau chóng rời khỏi thì tốt hơn!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Lạc Bằng, cao thủ cấp độ Võ Thánh.
Nếu chỉ có một mình hắn, Dương Thạc Dương Địch tự nhiên sẽ không sợ hãi. Nhưng trong quân Đại Thần, cao thủ cấp độ Đại Tông Sư còn có vô số. Bị bọn hắn cuốn lấy chỉ tạo thành chút phiền toái không cần thiết. Quan trọng nhất là tuy Dương Thiên đã đuổi bắt Long Hoàng thượng cổ rồi, nhưng ai biết hắn sẽ không trở về?
Hiện tại Dương Thạc đã chiếm được thứ hắn muốn, huống hồ còn chiếm được Hư Không Thạch, niềm nui ngoài ý muốn cũng có, hiện tại tự nhiên không muốn gây nhiều phiền toái, lập tức rời đi chính là lựa chọn tốt nhất.
- Đi thôi!
Nghĩ tới đây, Dương Thạc lập tức mở ra không gian Thập Phương Ca Sa, muốn gọi Dương Địch và Thần Long đến, cùng nhau rời đi.
- Ồ? Tiểu gia, ở đây còn có bộ công pháp Nho Môn Sơn Hà Đồ!
Nhưng đúng lúc này, âm thanh của Thần Long chợt truyền đến.
- Đây… hình như là công pháp võ đạo Nhõ Môn, cấp độ thần công bí điển!
Rầm! Rầm! Rầm!
Hầu như cùng lúc đó, bên ngoài nhà kho cấm quân Đại Chu.
Một tiếng bạo vang truyền ra. Ba bốn lão thái giám, lão cung nữ cấp độ Đại Tông Sư, thân hình liên tục bay ngược ra ngoài, phốc thoáng một cái, phun ra máu tươi, cả người uể oải trên mặt đất.
- Muốn ngăn cản Bổn tướng quân sao? Châu chấu đá xe! Không biết lượng sức mình!
Một nam tử trung niên cầm trường thương trong tay, lườm những lão thái giám, lão cung nữ này một cái, hừ lạnh nói ra.
Sau một khắc, nam tử trung niên này bước đến nhà kho cấm quân Đại Chu. nguồn Đọc Truyện
Trong tay xuất hiện hai cái chìa khóa.
- Một cái lấy được trên người vị thái giám tổng quản Hoàng Thành, hẳn là chìa khóa nhà kho cấm quân bên ngoài. Cái này lấy được trên người Trương đại nhân, chắc là chìa khóa mở cửa mật thất hoàng thất rồi…
Nam tử trung niên lấy ra một cái chìa khóa, két một tiếng, mở cửa nhà kho cấm quân Đại Chu ra.
Nam tử trung niên này đúng là đại tướng quân Đại Thần, lúc trước đã chém giết đệ nhất nhân Đại Chu Trương Chu Chính, Lạc Bằng!
Dường như trong tích tắc cửa đá được mở.
Lạc Bằng không hề chần chờ, lập tức sải bước tiến vào trong kho hàng cấm quân Đại Chu!
VÚTTTT!! VÚTTTT!! VÚTTTT!!
Cùng lúc đó, theo sau Lạc Bằng là ba bốn tên tướng lĩnh Đại Thần quân, cấp độ Đại Tông Sư cũng bước vào trong nhà kho của cấm quân Đại Chu này. Những tướng lĩnh cấp độ Đại Tông Sư vừa quét mắt nhìn khắp căn nhà kho, lập tức hai mắt sáng lên.
- Thật nhiều binh khí, áo giáp!
- Đây là... Trường đao cấp độ tam cấp thần binh sao? Cấm quân Đại Chu có thật nhiều của cải!
Những tướng lĩnh cấp độ Đại Tông Sư này đều cảm thán.
Thậm chí có một người còn tiến lên một bước, nắm lấy một thanh trường đao, cầm trong tay vuốt vuốt.
Ở Đại Chu, áo giáp, vũ khí cấp độ tam cấp thần binh được coi như là thần binh lợi khí tuyệt đối rồi!
Phải biết rằng, Hiệp Cốt Kiếm cấp độ tam cấp thần binh ở bên trong thánh địa võ đạo Chân Vũ Môn, có thể nói là thần kiếm hàng thứ sáu, thứ bảy.
Đương nhiên, ở trong Chân Vũ Môn cũng không ít bí bảo, pháp khí. Nhưng dù vậy thì Hiệp Cốt Kiếm cấp độ tam cấp thần binh vẫn là một trong mười bảo kiếm tại Chân Vũ Môn. Điều này đủ để nói rõ tam cấp thần binh trân quý tới mức nào.
Những cao thủ Đại Thần quân cấp độ Đại Tông Sư này đều không có binh khí cấp độ tam cấp thần binh!
Chứ đừng nói tới áo giáp cấp độ tam cấp thần binh. Áo giáp so với binh khí lại càng thêm trân quý. Dù sao thì muốn chế tạo ra một chiếc áo giáp cũng phải cần khoáng thạch gấp mấy lần, thậm chí là mười mấy lần so với chế tạo một thanh trường kiếm hoặc là trường đao. Cũng chỉ có đại phủ và các loại vũ khí Lang Nha Bổng mới có thể so sánh về tiêu phí với áo giáp...
Lúc này, nhìn thấy ở trong kho hàng cấm quân Đại Chu có rất nhiều áo giáp và binh khí cấp độ tam cấp thần binh, bọn họ vô cùng vui mừng.
- Tuy Đại Chu mới chỉ có tồn tại trăm năm, nhưng nhà kho của cấm quân này lại được thành lập từ triều Đại Hạ, cho nên nó không hề tầm thường chút nào!
Đúng lúc này, Lạc Bằng cũng lên tiếng.
- Cấm quân chính là quân đội tinh nhuệ nhất Đại Chu!
- Quân đội các tỉnh chúng ta sưu tập được một tí khoáng thạch quý hiếm thì đều phải mang tới kinh thành, dùng để chế tạo binh khí, áo giáp, trang bị cho cấm quân.
- Không chỉ triều Đại Chu triều như thế mà triều Đại Yến, thậm chí là triều Đại Hạ từ vạn năm trước đều có quy củ như vậy. Dần dầm, trong kho hàng cấm quân có nhiều thần binh lợi khí như vậy cũng là chuyện rất bình thường!
Lạc Bằng nói.
Khoáng thạch để chế tạo ra thần binh lợi khí thuộc về tài nguyên quý hiếm.
Từ trước đến nay, những tài nguyên quý hiếm này của các tỉnh đều phải cung ứng cho kinh thành, để trang bị cho cấm quân.
Từ vạn năm trước đã như thế, cho nên bảo vật ở trong nhà kho cấm quân không thể tầm thường...
- Hừ, thật là không công bằng!
- Lúc trước chúng ta đều là quân sĩ Đại Chu. Chúng ta ở các tỉnh chống cự kẻ thù bên ngoài, trấn áp đạo phỉ, vô cùng khổ cực. Nhưng những cấm quân Đại Chu này chỉ dừng lại ở kinh thành Đại Chu, lại không cần phải tác chiến ra sống vào chết, vậy mà lại được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất... Thậm chí ngay cả khoáng thạch quý hiếm mà chúng ta sưu tập được cũng đều phải cung ứng cho bọn hắn. Ở đâu ra đạo lý như vậy?
Những võ tướng cấp độ Đại Tông Sư này đều rất tức giận, bất bình.
Lạc Bằng mỉm cười sau khi nghe được những lời này.
Những võ tướng cấp độ Đại Tông Sư này đều là tổng binh, tướng quân tại các tỉnh.
Lạc Bằng khởi binh từ Nam Tỉnh, hướng bắc công phạt Bát Xuyên Nguyên. Bát Xuyên Nguyên to lớn bao gồm bốn, năm tỉnh. Nói cách khác, Lạc Bằng công phạt Bát Xuyên Nguyên, trên thực tế là công phạt bốn, năm tỉnh. Ngay sau đó hắn lại tiến quân tới tỉnh Sơn Dương, bỏ qua núi Đại Hành, tiến tới đánh chiếm kinh thành...
Không ít người trong số các tù binh là tổng binh, tướng quân tại các tỉnh.
Những người này, ngoài một ít người cực kỳ ngoan cố ra thì cơ bản đều quy hàng quân Đại Thần.
Tuy nói là quy hàng nhưng độ trung thành của những người này cũng không cao. Lúc này, quân Đại Thần Quân một đường tiến công, thế như chẻ tre, cho nên những người này còn có thể an tâm dừng lại ở trong quân Đại Thần. Nhưng trong tương lai, một khi chiến sự Đại Thần quân bất lợi, e rằng những người này sẽ đào ngũ ngay lập tức.
Giờ phút này, Lạc Bằng chỉ cần nói mấy câu đã có thể khiến cho những người này cùng chung mối thù.
Cảm thấy Đại Chu không công bằng!
Tình huống này khiến những người này liền sinh lòng oán hận đối với Đại Chu.