- Tiểu Hỏa, ngươi ở đây bảo vệ thôn trang này, phàm là mãnh thú chạy tới thì giết hết!
Lúc này Dương Thạc không thể không để Tiểu Hỏa ở lại bảo vệ thôn trang.
Hắn và Thần Long, Dương Địch lại xé mở hư không, đuổi theo đại quân mãnh thú kia.
Phốc!
Tại thời điểm mở hư lần nữa, đám người Dương Thạc phát hiện ra bên này lại có một thôn trấn.
Lại phải phân tâm bảo vệ thôn trấn.
Lúc này đại quân mãnh thú dứt khoát đã có kinh nghiệm, khi còn cách thôn trấn kia vài dặm liền phân ra vài nhóm, di chuyển theo từng phương hướng bất đồng tới thôn trấn kia. Nhất là trong đó có một số mãnh thú dạng chim bay càng có thể công kích thôn trấn từ trên bầu trời. Mấy người Dương Thạc nếu ứng phó với hơn ngàn mãnh thú, giết chúng để giải trừ nguy cơ cho thôn trấn thì căn bản không có thời gian đi công kích đại quân mãnh thú. Đợi tới khi một ngàn ác điểu mãnh thú này bị giết sạch, đại quân mãnh thú đã rời đi, tiếp tục hướng bắc...
- Trí lực của đám ác điểu mãnh thú này không tồi!
Sắc mặt Dương Thạc âm trầm.
Lúc này hắn chỉ còn có thể để Tiểu Địch lưu lại quanh thôn trấn, tiếp tục bảo vệ thôn trấn này.
Tiếp tục hướng bắc...
Lần lượt có thôn trấn xuất hiện!
Vì bảo vệ những thôn trấn này, Dương Thạc và Thần Long căn bản không thể bận tâm tới đại quân mãnh thú kia nữa.
Thậm chí về sau chỉ còn Cửu Dương Chân Thân và Thần Long, không kịp thời chém giết hết mãnh thú công kích thôn trấn, có một số mãnh thú chui thẳng vào thôn, cắn chết và làm bị thương không ít dân chúng...
Dương Thạc cũng chỉ biết bất đắc dĩ với chuyện này.
Thời gian trôi qua nhanh chóng...
đại quân mãnh thú này cách kinh thành Đại Chu càng ngày càng gần!
Cũng may phía sau hầu như không còn bao nhiêu mãnh thú nữa. Dương Thạc mở hư không ra, mang Tiểu Hỏa, Dương Địch cùng nhục thể của mình trở về, tiếp tục truy kích đại quân mãnh thú.
Hai ba canh giờ qua đi, kinh thành Đại Chu đã xuất hiện trước mặt mọi người. Mà giờ khắc này, đại quân mãnh thú còn trọn vẹn năm vạn!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Đại quân mãnh thú trọn vẹn năm vạn tiến về kinh thành Đại Chu, chấn động mặt đất, phát ra âm thanh vang dội như sấm sét. Khi còn cách kinh thành Đại Chu ba bốn mươi dặm, quân sĩ trên tường thành, kể cả dân chúng trong nội thành cũng đều cảm nhận rõ ràng được đại quân mãnh thú kia đã tới!
Cửa nam kinh thành giờ còn đang mở rộng.
Một ít thương nhân đang lui tới, ra vào kinh thành. Những thương nhân này bình thường đều mang theo vài chiếc xe ngựa, kéo theo không ít hắn hóa muốn vào kinh thành buôn bán.
Mặt đất chấn động, kinh động toàn bộ số thương nhân này. Theo bản năng, những thương nhân này đều nhìn về phía nam.
- Kia... Kia là cái gì...
Mà vừa nhìn lại, đám thương nhân này lập tức thấy cách đó hai mươiặm có vô số mãnh thú đang chạy như điên về hướng này, đông nghịt một vùng. Dù vọt tới trên mặt đất thì cũng vẫn giống như mây đen ập tới, uy thế khủng bố!
Nội tâm hầu hết những thương nhân này đều run lên bần bật.
- Là mãnh thú!
- Ngàn vạn mãnh thú đó!
- Chạy mau!
Giật mình một cái, đám thương nhân phản ứng nhanh liền lập tức kêu lên sợ hãi, muốn vọt về hướng kinh thành.
Thậm chí bọn họ cũng không quan tâm tới mấy xe hàng hóa của mình nữa...
Cùng lúc đó, trên cổng thành phía nam của kinh thành Đại Chu.
- Không tốt!
Một tướng lãnh thủ thành vào thời khắc này thấy rõ ràng đám mãnh thú đang từ ngoài hai mươi dặm lao về phía kinh thành, sắc mặt biến hóa kịch liệt, hầu như không do dự chút nào, lập tức ra lệnh lớn tiếng:
- Nhanh, mau đóng cửa thành lại!
Đồng thời vào lúc này, một khối lệnh bài truyền tấn bay nhanh ra đi:
- Bẩm báo nguyên soái. cửa nam có vô số mãnh thú đang lao tới, khoảng chừng bốn năm vạn, có lẽ đều có cấp độ Luyện Khí trở lên.... Thậm chí có cả cấp độ Võ Sư...
Vút!
Vút!
Vút!
Đồng thời vào khi vị tướng lãnh này báo tin, ba luồng kim quang liền lóe lên!
Quác quác!
Ba con Kim Nhãn Điêu xuất hiện!
Ba con Kim Nhãn Điêu này đều có thực lực Võ Tôn, bay lên tường thành nhanh như thiểm điện, móng vuốt sắc bén mở ra, chộp về phía tướng lãnh thủ thành cửa nam từ ba phương hướng.
- Không tốt!
Tướng lĩnh thủ thành này biến sắc, thân thể trùng xuống, lăn nhanh một vòng trên tường thành mới miễn cưỡng né tránh được công kích của ba con Kim Nhãn Điêu này.
Tướng thủ thành bên trong kinh thành Đại Chu cũng có cấp độ Đại Tông Sư, chẳng qua chỉ có mấy người thôi.
Tướng thủ thành cửa nam này thậm chí còn chưa đạt cấp độ Đại Tông Sư, chẳng qua mới chỉ là Võ Tôn đỉnh phong mà thôi. Hiện tại ba con Kim Nhãn Điêu cấp độ Võ Tôn này liên thủ công kích, tướng thủ thành cửa nam này cũng vô cùng chật vật.
Vút!
Vút!
Vút!
Vút!
Cùng lúc đó, ở xa xa có vài bóng đen đang thoăn thoắt lao tới, tốc độ nhanh hơn đại quân mãnh thú gấp mấy lần. Đại quân mãnh thú kia còn ở ngoài hai mươi dặm, mấy bóng đen này không ngờ đã tới dưới tường thành.
Rầm rầm!
Đến dưới tường thành, mấy bóng đen này liền lao rất nhanh, phát ra tiếng rầm rầm, vọt lên tường thành cao tới bảy tám trượng, hiển nhiên là muốn nhảy lên tường thành, công kích quân độ Đại Chu phía trên đó.
- Địch tập! Nhanh, kéo cung cài tên, phản kích!
Tướng lĩnh thủ cửa nam kia lăn liên tiếp bốn năm vòng, né tránh công kích của Kim Nhãn Điêu, thân thể nhảy vọt lên.
Xoảng!
Một tay hắn vung lên, rút thanh bảo kiếm bên hông ra.
Cùng lúc đó, tướng thủ thành cửa nam hô lớn một tiếng, ra lệnh cho quân sĩ, thị vệ bên cạnh phản kích.
Quanh tướng thủ thành cửa nam này có hai ba trăm quân sĩ, trong đó có mấy thị vệ thân cận của hắn đều có thực lực cấp Võ Sư. Không cần hắn ra lệnh, bọn họ đã sớm giương cung lớn, nhanh chóng lắp tên bắn Kim Nhãn Điêu vừa công kích tướng thủ thành cửa nam kia. Vút vút vài tiếng, mấy mũi tên đã nhanh chóng bay ra như thiểm điện.
Quác quác!
Thân thể mấy con Kim Nhãn Điêu lạng nhẹ một cái là đã né tránh hầu hết mũi tên rồi.
Rống rống! Rống rống!
Cùng lúc đó, trên tường tành truyền tới tiếng gào rú!
Mấy bóng đen nhảy lên kia tuy không trực tiếp vượt qua được tường thành cao bảy tám trượng nhưng ít nhất cũng nhảy cao hơn ba trượng.
Bốn móng vuốt của chúng bám lên tường thành. Toàn bộ những bóng đen này đều dính lên tường thành!
Mèo rừng! Dã báo!
Mấy bóng đen này rõ ràng đều là những mãnh thú am hiểm leo trèo, giống như ba còn Kim Nhãn Điêu kia, đều là mãnh thú cấp độ Võ Tôn!
Gào rút vài tiếng, mấy con mèo rừng, dã báo này cử động thân hình, lại liên tục nhảy mấy cái trên tường thành là vọt lên trên tường. Đám quân sĩ bình thường trên tường thành kia vừa lôi cung lớn ra, còn chưa kịp lắp tên ngắm đám mèo rừng, dã báo này thì chúng đã nhảy lên, vung móng vuốt sắc bén. Tiếng bịch bịch vang lên không ngớt. Phòng tuyến do đám quân sĩ này hình thành lập tức bị công phá.
Sau một khắc, ba con mèo rừng, dã báo hình thể dài chừng bảy tám xích gào rú một tiếng, tấn công tướng thủ thành cửa nam kia mãnh liệt.
Quác quác!
Kim Nhãn Điêu phía trên cũng đồng thời phát động công kích!
Bảy mãnh thú cấp độ Võ Tôn phát động công kích cùng một lúc!
Đám mãnh thú này phát tán ra uy thế mạnh mẽ vô cùng, chính là cường giả võ đạo cấp độ Đại Tông Sư đối mặt với công kích như vậy thì sợ cũng tuyệt đối không dám đối chiến.
Phốc phốc!
Tiếng động như xé lụa vang lên. Tướng thủ thành cửa nam này né tránh hết sức nhưng vẫn gặp phải công kích như cũ, một tầng giáp sắt trên người bị xé tan, ngực và sau lưng có thêm vài vệt máu.
- Trời muốn diệt ta...
Mắt thấy những mãnh thú cấp độ Võ Tôn này lại sắp tấn công tới, sắc mặt tướng thủ thành cửa nam đại biến, trong nội tâm lộ vẻ không cam lòng tới cùng cực...
Vút!
Vút!
Vút!
Vút!
Nhưng chính vào lúc một đám mãnh thú tấn công tới lần nữa, từ mặt đất, không trung vọt tới thì chợt một luồng sáng xanh lóe lên!
Sau một khắc, đám mãnh thú kia giống như bị sét đánh, thân thể cứng đờ, ngã rầm rầm xuống mặt đất, không nhúc nhích nữa!
Năm thanh phi kiếm màu xanh mang theo vết máu xuất hiện trên không trung trên đầu tướng thủ thành cửa nam.
Cùng lúc đó, thân hình một nam tử thanh niên cũng xuất hiện! truyện được lấy tại Đọc Truyện
Cửu cửu Đạo Hoàng kiếm, Dương Thạc!
Thoáng cái xuất hiện tại cửa nam kinh thành, chém giết mấy mãnh thú cấp độ Võ Tôn như thiểm diện, vẻ mặt Dương Thạc vô cùng khó coi.
Lần này hiển nhiên mấy mãnh thú đánh lén này không thành công được. Vì bảo vệ các thôn trang, đám người Dương Thạc và Thần Long, Dương Địch không thể chém giế số lượng mãnh thú nhiều lắm. Hiện tại còn trọn vẹn năm vạn mãnh thú tới kinh thành Đại Chu. Chuyện này tuy không dám nói là tai họa ngập đầu với kinh thành nhưng có đám mãnh thú này trợ trận, Đại Thần quân nếu muốn công phá kinh thành, độ khó rõ ràng sẽ nhỏ hơn rất nhiều rồi.
Két!
Khi Dương Thạc đang suy nghĩ tới chuyện này thì cửa nam của kinh thành két một tiếng rồi khép kín lại.
Không ít người bán hàng rong đều bị nhốt bên ngoài cửa thành, nhìn đám mãnh thú phía sau không ngừng tới gần. Đám người này kêu cha gọi mẹ, hai tay không ngừng đập lên cửa thành, muốn cửa thành mở ra một lần nữa để bọn họ tiến đến.
- Đa tạ Dương công tử cứu giúp!
Tướng thủ thành cửa nam kia chưa kịp hồi thần, cám ơn Dương Thạc trước một tiếng rồi cắn răng, lập tức ra lệnh.
- Cấm quân Đại Chu nghe lệnh. Dùng đá lớn gạch xanh, lấp kín cửa thành. Chớ để đám mãnh thú này đánh vào kinh thành nửa bước!
Rống rống! Rống rống!
Phía dưới có một ít mãnh thú tốc độ nhanh đã tới nơi!
Trong tiếng gào thét, những con mãnh thú dị thú này không ngừng thu hoạch tính mạng của những người buôn bán nhỏ tại cửa thành...
Chẳng qua là lúc này cửa nam kinh thành không mở ra được. Một khi cửa thành mở ra thì không cách nào cản nổi đám mãnh thú xâm lấn, chỉ sợ không chỉ những người buôn bán nhỏ này mất mạng mà cả vạn người dân vô tội ở kinh thành cũng liên lụy!
- Có thể cứu được bao nhiêu người này thì cứu đi!
Nhìn thoáng qua dưới thành, Dương Thạc hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên.
Phốc phốc!
Đạo Hoàng kiếm trong tay chém giết ba bốn con mãnh thú.
Xoẹt!
Hắn mở không gian trong Thập Phương Ca Sa ra, thu mấy dân chúng ngoài thành vào trong đó.
Mặc dù động tác của Dương Thạc rất mau lẹ nhưng đám mãnh thú quá nhiều, Dương Thạc cũng chỉ cứu được hơn ba mươi người bên trong trăm người dân ngoài thành mà thôi. Những người còn lại dĩ nhiên đã bị đám mãnh thú này tàn sát...
Vút!
Thân thể nhoáng lên, Dương Thạc trở lại trên tường thành, mở không gian trong Thập Phương Ca Sa ra, thả đám dân chúng đã thất kinh ra.
Đám mãnh thú phía dưới càng ngày càng nhiều, trong đó có không ít mèo rừng, dã báo, trực tiếp vọt lên, muốn tấn công lên tường thành. Cũng may là mãnh thú cấp độ Võ Tôn không có nhiều, quân Đại Chu có thể tổ chức phản kích được, bắt đầu nhanh chóng bắn tên xuống, ngăn cản đám mãnh thú dị thú này.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Chỉ sau một khắc, tiếng chiến xa tiến tới bỗng vang lên!
Một chiếc chiến xa màu xanh thật lớn tiến tới cửa nam kinh thành nhanh như điện.
Thiên Binh Chiến Xa! Trên xe có hai người, một là chủ nhân Thiên Binh Chiến Xa, Âu Dương Ngự, một người khác là Tổng soái tam quân binh mã kinh thành Đại Chu, Dương Thành.
- Dương Thạc? Ngươi trở về rồi sao? Bên này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều mãnh thú như vậy?
Dương Thành không nhiều lời với Dương Thạc, chẳng qua nhìn đại quân mãnh thú không ngừng vọt tới ở ngoài thành, sắc mặt bỗng nghiêm trọng hẳn.
- Là hai vị Võ Thánh của Nam Man nhất tộc sử dụng Thú Âm Linh Đang triệu hoán mãnh thú Đại Hành Sơn tới. Hai Võ Thánh Nam Man kia tuy đã bị ta chém giết nhưng ta lại không cản được đám mãnh thú này!
Dương Thạc thở dài, lắc đầu nói.
- Cường giả Võ Thánh Nam Man sao?
Dương Thành thầm kinh ngạc.
- Không thể ngờ nổi cao thủ Nam Man cũng ra tay rồi. Dương Thiên này quả nhiên không đơn giản...
Hai mắt Dương Thành hơi nheo lại:
- Hiện tại chỉ có thể dùng hết sức ngăn cản, chém giết đám mãnh thú này thôi. Chỉ sợ... Dương Tử Mặc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, muốn thừa cơ đánh lén kinh thành Đại Chu ta...
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Lục ca, giết đi!
Dương Thạc không nói nhảm nửa câu.
Xoẹt một tiếng!
Hắn mở không gian trong Thập Phương Ca Sa ra. Thần Long, Dương Địch, Tiểu Hỏa lại xuất hiện.
Nhất là Thần Long liền lao nhanh xuống cửa thành, thân thể lăn một vòng, khiến hai trăm con mãnh thú chết toi!
Vút! Vút!
Tại thời điểm này, phía đông kinh thành có hai thân ảnh màu đỏ và màu lục nhanh chóng bay tới.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Khí thế như cầu vồng, không ngờ là hai cường giả cấp độ Võ Thánh.
Tô Thanh Như! Tô Quân Ninh!
Hai vị cao thủ Võ Thánh Thiên Âm Môn này không ngờ đã ra tay!
Hai nữ tử này lao vọt tới cửa nam kinh thành, nhìn thoáng qua Dương Thạc và Dương Thành, nhất là dừng lại trên mặt Dương Thạc một lát, sau đó không nói một lời, cũng không công kích Dương Thạc mà ra tay mạnh mẽ, phát động Đại Thiên Âm chưởng, lắc lư Thiên Âm Linh Đang, công kcihs Thần Long.
- Con bà nó, hai mỹ nữ, bổn tọa tốt xấu gì cũng gọi Dương Địch của Thiên Âm Môn các ngươi là tiểu nãi nãi, các ngươi lại không nói tình cảm như vậy, tới công kích ta à?
Thần Long tuy mạnh nhưng cũng không dám chống lại Võ Thánh, lay động cái đuôi, nhanh chóng chạy thục mạng.
Vút!
Thân thể Dương Thạc nhoáng lên, nhanh chóng bay tới cạnh Thần Long, mở không gian Thập Phương Ca Sa ra, thu nó vào bên trong.
- Dương Thạc, ngươi dám dùng Thần Long!
Mà ngay một sau đó một khắc, hư không mở ra. Một nam tử mặc kim giáp xuất hiện!
Dương Tử Mặc!
- Dương Thạc, ta nói rồi. Ngươi dám dùng Thần Long, giết bao nhiêu binh mã của ta, ta tất nhiên sẽ giết gấp đôi con dân kinh thành Đại Chu!
Khuôn mặt bị kim giáp bao phủ của Dương Tử Mặc lộ vẻ dữ tợn:
- Đám mãnh thú này cũng là binh mã thủ hạ của ta. Ngươi dám giết chúng, ta quyết định lần này không phải đòi lại gấp đôi mà phải gấp mười lần. Ngươi giết bao nhiêu mãnh thú của ta, ta đánh hạ kinh thành xong sẽ giết con dân Đại Chu gấp mười!
Dương Tử Mặc điên cuồng kêu gào.
- Gấp mười sao?
Giờ phút này trên mặt Dương Thạc
- Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó!
Hầu như Dương Thạc vừa dứt lời, vút một tiếng, Dương Địch đột nhiên xuất hiện.
Trong tay nàng là một quả chuông nhỏ màu vàng nhạt lắc khẽ!