Vô Tận Thần Công

Chương 118: Hành trình Yến Sơn, một đường nghiền ép!




- Xông lên! Xông lên! Xông lên!

Những võ giả phía trước kia, vẻ mặt Già La Minh và Trình Tử Dương vốn đã đầy địch ý nhìn chằm chằm Dương Thạc. Giờ phút này khi tiếng kèn vang lên, Vũ Cử Đại Chu bắt đầu, hai người này cũng bất chấp thứ khác, mạnh mẽ thúc giục ngựa, Hắc Hổ dưới thân, nhanh chóng lao về phía Yến Sơn. Hiển nhiên bọn hắn cũng không cam lòng bị rớt lại phía sau, muốn một lần dẫn đầu trong Vũ Cử này.

- Xông lên!

Chỉ có điều Dương Thạc nhanh hơn bọn hắn! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Đứng đằng trước tất cả võ giả, Dương Thạc mạnh mẽ thúc giục Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới thân. Hắn nhảy lên một cái giống như tên dời dây cung vậy, uỳnh một tiếng nhảy lên bay ra ngoài, trong chớp mắt đã tiến vào trong Yến Sơn.

Yến Sơn chính là một mảnh núi rừng rậm rạp. Bốn chân Hỏa La Phiên Sơn Thú di chuyển bịch bịch giống như đi trên đất bằng vậy. Hầu như chỉ một lát, nó đã nhảy lên sườn núi của một đỉnh núi nhỏ. Già La Minh, Trình Tử Dương đều bị Dương Thạc cách xa đằng sau, muốn đuổi theo nhưng lực chưa đủ.

- Không tốt!

- Dưới thân Dương Thạc chính là Hỏa La Phiên Sơn Thú, là tọa kỵ của công chúa Hỏa La Quốc!

Nhìn thấy Dương Thạc vượt xa lên dẫn đầu, Già La Minh và Trình Tử Dương đều biến sắc.

- Hỏa La Phiên Sơn Thú này chính là tạp giao giữa Tây Vực Bạch Hổ và Xích Vân Mã, di chuyển trong Tây Vực Đại Tuyết Sơn cũng như giẫm trên đất bằng. Đây chỉ là Yến Sơn, căn bản như dạo chơi thôi!

Già La Minh và Trình Tử Dương có kiến thức cực lớn, trong chốc lát đã nhận ra Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới chân Dương Thạc.

Ở trong Đại Tuyết Sơn Tây Vực, Hỏa La Phiên Sơn Thú vẫn có thể qua lại tự nhiên giống như giẫm trên đất bằng.

Tây Vực Hỏa La Quốc cũng không chỉ có một mảnh đại thảo nguyên, cũng có núi, nổi tiếng nhất chính là Đại Tuyết Sơn, nổi danh cùng Thiên Vân Sơn của Đại Chu. Thiên Vân Sơn là đệ tứ danh sơn Đại Chu, hùng vĩ hơn Yến Sơn không ít. Đại Tuyết Sơn ở Hỏa La Quốc có thể nổi danh cùng Thiên Vân Sơn, tự nhiên cũng là một ngọn danh sơn hùng vĩ. Hỏa La Phiên Sơn Thú có thể dễ dàng lướt qua Đại Tuyết Sơn, muốn đi qua Yến Sơn này gần như là đơn giản đến cực điểm.

Hắc Hổ Thú dưới thân Già La Minh căn bản không thể đuổi kịp!

- Hừ, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Hắn đi nhanh thì sao chứ? Võ giả đằng sau sẽ nghĩ cách quấy nhiễu hắn. Hơn nữa trong Yến Sơn này có đông đảo mãnh thú. Hắn là người đầu tiên lên núi, sẽ là người đầu tiên gặp phải mãnh thú. Thừa dịp hắn chém giết đám mãnh thú kia, chúng ta liền ra tay chém giết!

Trình Tử Dương hừ lạnh một tiếng, lên tiếng nói.

Nga Hoàng Độc Giác Câu của hắn có huyết thống Tây Vực Độc Giác Thú. Độc Giác Thú cũng là bá chủ núi rừng, thích ở trong rừng trong ốc đảo Tây Vực. Hiện tại xem ra tốc độ của Nga Hoàng Độc Giác Câu cũng không kém Hắc Hổ Thú của Già La Minh.

Vút!! Vút!!

Trình Tử Dương vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng mũi tên nhọn xé gió vang lên từ phía sau.

Là hai gã võ giả cưỡi tuấn mã đang kéo cung cài tên, bắn về phía Dương Thạc dẫn đầu, gần như sắp trèo lên đỉnh sườn núi cao nhất!

- Có người bắn lén sau lưng?

Dương Thạc vừa mới trèo lên đỉnh liền nghe thấy tiếng mũi tên nhọn xé gió vang lên sau đầu, lông mày nhanh chóng nhăn lại.

Bị hai mũi tên nhọn bắn tới, Dương Thạc nhịn không được mà dựng tóc gáy lên, cảm ứng được nguy hiểm mãnh liệt. Hiển nhiên võ giả bắn hai mũi tên phía sau cũng không phải kẻ tầm thường, ít nhất cũng là cao thủ Luyện Khí trung giai.

Dưới hai mươi tuổi đã đạt tới Luyện Khí trung giai, đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Chu thì cũng là thiên tài khó có được. Thứ tử Trấn Quốc Công Dương Tử Hi, công chúa Hỏa La Quốc Đại Lâm Nhi cũng chỉ là Luyện Khí trung giai mà thôi. Võ giả như vậy sẽ có cơ hội lớn vượt qua Vũ Cử, trở thành một trong sáu mươi bốn tên Võ Tiến Sĩ. Toàn bộ bọn hắn đều là hạng người tâm cao khí ngạo, mắt thấy bị Dương Thạc vượt lên đầu, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Tránh thôi!

Dương Thạc theo bản năng muốn nghiêng người tránh né mũi tên này.

Vút vút vút!

Đúng lúc này, Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới thân Dương Thạc cũng cảm ứng được nguy hiểm, bốn trảo nhún một cái trên mặt đất rồi nhảy mạnh lên, đã nhảy ra xa bốn năm trượng.

Nháy một cái, hai mũi tên phía sau lập tức lệch hướng, phập phập hai tiếng liền bắn vào hai cây đại thụ.

Lần nhảy này, Dương Thạc và Hỏa La Phiên Sơn Thú cũng bay ra một sườn núi.

Rống rống! Rống rống!

Hai con mãnh hổ lớn bằng con nghé con dưới sườn núi nhìn thấy Dương Thạc và Hỏa La Phiên Sơn Thú đến đều gào rú một tiếng, mãnh liệt đánh tới phía Dương Thạc.

Tê tê tê hí! Tê tê tê hí!

Hỏa La Phiên Sơn Thú mở rộng miệng ra, trong lỗ mũi liên tiếp tuôn ra mấy tiếng rít.

Hai con mãnh hổ ngẩn ngơ, vô thức lùi lại mấy bước, không dám tiến lên!

- Tốt! Hỏa La Phiên Sơn Thú có huyết mạch Tây Vực Bạch Hổ, trên người mang theo khí thế Bạch Hổ, mãnh thú dưới cấp bậc Luyện Khí đều bị nó uy hiếp không dám tiến lên. Do đó, mấy con mãnh hổ này sẽ không dám ngăn cản ta, chỉ biết ngăn cản những võ giả khác. Già La Minh, Trình Tử Dương, xem bọn ngươi sẽ đuổi theo ta thế nào. Ngoan ngoãn đi theo sau ta ăn bụi đất đi!

Khóe miệng Dương Thạc hiện lên một tia cười lạnh.

- Già La Minh và Trình Tử Dương muốn ngầm mưu quỷ kế trong Yến Sơn? Nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội này!

- Chặn đánh giết ta sao? Đến đến lúc Vũ Cử kết thúc lại khiêu chiến ta? Đến lúc đó có thể đánh chết các ngươi trước mặt mọi người, cũng có thể áp chế nhuệ khí võ đạo của Ni La Quốc các ngươi!

Dương Thạc thầm nghĩ, tiếp tục thúc ngựa tiến lên.

Mãnh thú Yến Sơn trên đường nhìn thấy Dương Thạc và Hỏa La Phiên Sơn Thú tiến đến đều liên tục né tránh, nhường ra một con đường. Rồi sau đó Già La Minh và Trình Tử Dương tiến đến gặp phải trở ngại. Mặc dù có thể một đao chém giết những mãnh thú kia nhưng bọn hắn vẫn chậm trễ. Vừa mới bay qua hai đỉnh núi, Dương Thạc phía trước đã không thấy tung tích tăm hơi đâu.

- Hừ, không thể tưởng tượng được! Công chúa Hỏa La Quốc lại chặn ngang một chân, đưa Hỏa La Phiên Sơn Thú cho hắn khiến chúng ta không có cơ hội động thủ. Vừa vặn hắn được giải nhất Vũ Cử, Già La huynh có thể khiêu chiến hắn, công khai chém giết hắn. Đi thôi, hắn có thể sẽ đoạt giải nhất Vũ Cử, chúng ta cũng không thể quá chậm trễ được!

Trình Tử Dương hừ lạnh một tiếng, lên tiếng nói.

Khẹc khẹc!

Dương Thạc phía trước đã tiến lên hơn trăm dặm, trong núi rừng liền truyền đến tiếng kêu to vang của một loại thú.

Sau một khắc, đã thấy mấy Viên Hầu lông xám hình thể to lớn, khí huyết cường hãn nhảy từ trên cây xuống, mãnh liệt đánh tới Dương Thạc trên người Hỏa La Phiên Sơn Thú.

Mỗi con Viên Hầu này đều cao bảy tám xích, khí huyết nồng đậm, là mãnh thú Luyện Khí trung giai, cũng không úy kỵ Hỏa La Phiên Sơn Thú. Lần này đánh mạnh xuống, ngay cả Dương Thạc cũng đều cảm thấy áp lực lớn lao

- Muốn chết!

Quát lạnh một tiếng, Huyền Ưng Đoạn Trảo chợt xuất hiện trong tay Dương Thạc.

Uỳnh!

Một trảo lăng không, Dương Thạc dĩ nhiên đã cầm chặt một con Viên Hầu lớn, mạnh mẽ bóp nát. Phịch một tiếng, Viên Hầu này đã nổ tung thành một đống huyết nhục!

Nhẹ nhàng vung Huyền Ưng Đoạn Trảo lên, xoẹt xoẹt vài tiếng, Huyền Ưng Đoạn Trảo có thể so với Thần binh cấp ba, dĩ nhiên đã chém ba con Viên Hầu khác thành hai ba đoạn!

Khẹc khẹch!

Viên Hầu Luyện Khí cao giai kia giận dữ hét lên một tiếng, lao tới trước mặt Dương Thạc.

- Chết đi!

Huyền Ưng Đoạn Trảo trong tay Dương Thạc mở ra, đánh ra một trảo chính diện. Cả thân thể Viên Hầu này đều bị Dương Thạc nắm trong lòng bàn tay, hung hăng bóp nát. Tiếng răng rắc vang lên, Viên Hầu Luyện Khí cao giai này liền đứt gãy xương cốt. Ngực bụng, nội tạng đều vỡ vụn ra, miệng mũi thất khiếu đều chảy máu tươi ròng ròng. Viên Hầu Luyện Khí cao giai lại không phải là đối thủ của Dương Thạc!

Vũ Cử Đại Chu, hành trình Yến Sơn hoàn toàn bị Dương Thạc nghiền nát mà tiến lên!