- Hồng Hà ảo cảnh...
Nhiếp Vân cũng không đoái hoài tới hỏi thăm Hỗn Độn Vương, mà nhìn Hồng Hà trước mắt.
Trước hắn không thèm để ý chút nào, bây giờ thấy Hỗn Độn Vương tấn thăng, không nhịn được có chút động lòng.
Hắn lên cấp tốc độ mặc dù không chậm. Nhưng nếu như có thể đạt tới Hoàng cảnh, bây giờ tất cả cục diện khó xử cũng sẽ biến mất. Bất cứ chuyện gì cũng không đến nổi bị động như vậy.
- Đúng rồi, mới vừa rồi những pho tượng kia ngươi là nhìn ra cái gì mới lên cấp?
Nhìn một hồi, phát hiện giống như trước, không có chút đầu mối nào, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là buông tha, quay đầu nhìn về phía Hỗn Độn Vương.
Vừa nhìn, cảm giác bị thất bại lần nữa sinh ra.
Chỉ thấy Hỗn Độn Vương chẳng biết lúc nào đã khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, lực lượng trong cơ thể sôi trào, cả người tinh khí thần không ngừng lên cao, vừa mới đột phá Vương cảnh hậu kỳ, lần nữa đạt tới cực hạn, tùy thời sẽ đột phá.
- Không phải đâu...
Nhiếp Vân lông mày mặt nhăn thành ngật đáp.
Hắn cũng không bởi vì Hỗn Độn Vương lên cấp mà ghen ghét, chẳng qua cảm thấy mình cái gì cũng nhìn không ra, đối phương lại liên tiếp thăng cấp... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ thiên phú của mình thật kém như vậy?
Ầm!
Thời điểm trong lòng tràn đầy cảm giác bị thất bại, Hỗn Độn Vương đã hoàn thành đột phá, lần nữa cũng thăng hai cấp, giống như hắn, đạt tới Vương cảnh viên mãn.
Người khác từ Vương cảnh sơ kỳ đạt tới Vương cảnh viên mãn cần ít nhất mười mấy năm khổ tu, mà hắn... mấy giờ liền hoàn thành, nói ra thật sẽ để cho người ta không thể tin được.
- Người này nhất định là nhìn ra cái gì, lần này không thể để cho hắn chạy...
- Mấy ải này nhất định có điểm chung, nếu không sao có thể mới tới liền nhìn ra, thậm chí lên cấp!
- Đúng vậy, lần này nhất định phải để cho hắn nói ra, tốn hao lớn hơn nữa cũng sẽ không tiếc...
Hắn đột phá gây ra động tĩnh, lần nữa hấp dẫn không ít người, từng cái nhìn tới, tràn đầy hâm mộ.
Những người khác giống như Nhiếp Vân, cái gì cũng nhìn không ra, mà người trước mắt này, liên tiếp đột phá, người ngu đi nữa cũng biết hắn khẳng định tìm được bí mật gì, một khi biết được bí mật này liền bế quan tu luyện.
- Hỗn Độn Vương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thấy mọi người mắt lom lom, tùy thời sẽ nhào lên, Nhiếp Vân cũng có chút bất đắc dĩ, vội vàng truyền âm.
Lúc này Hỗn Độn Vương vừa mới lên cấp xong, phun ra một ngụm trọc khí, giống như một đạo bạch ngân, lan tràn ra xa xa, nghe được hắn truyền âm, củng cố tu vi một chút, cũng không trả lời, bàn tay duỗi tới.
Nhiếp Vân cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, một vật rơi vào lòng bàn tay.
Là một ngọc phù, phía trên khắc một truyền tống trận loại nhỏ, trong đó có một đạo năng lượng hùng hậu sôi trào không ngừng quán thâu tới.
- Đây là cái gì?
Nhiếp Vân nháy mắt.
Hắn hỏi đối phương làm sao lĩnh ngộ Hồng Hà ảo ảnh, cho cái này là ý gì?
- Thật ra thì không phải ta lĩnh ngộ cái gì, mà là ngọc phù này truyền tới năng lượng, ta hấp thu năng lượng, liền trực tiếp đột phá...
Thấy dáng vẻ của hắn mê hoặc, Hỗn Độn Vương cười khổ nói.
- Truyền năng lượng?
Nhiếp Vân không nghĩ tới sẽ là đáp án này, sắc mặt cổ quái, hấp thu lực lượng trong ngọc phù, quả nhiên cảm thấy cực kỳ mênh mông.
Chỉ bất quá, cấp bậc của những năng lượng này chỉ đạt tới Vương cảnh viên mãn, hơn nữa tựa hồ mang một loại ý cảnh hỗn nguyên, tu vi như hắn không cách nào hấp thu, phảng phất là cố ý chuẩn bị cho đối phương, người khác không cách nào sử dụng.
- Cổ năng lượng này là... Người nào truyền tới? Để cho ngươi lên cấp, chẳng lẽ đối phương lĩnh ngộ cái gì?
Nếu là truyền, tự nhiên có ngọn nguồn, có khi có thể từ bên kia nhìn ra chút gì, nghĩ tới đây, Nhiếp Vân không nhịn được hỏi.
- Là Thiên Vị vương giả, Đạm Đài Lăng Nguyệt!
Hỗn Độn Vương không chút do dự trả lời.
- Lăng Nguyệt?
Sắc mặt của Nhiếp Vân vui mừng.
Có thể truyền năng lượng tới, chứng minh Đạm Đài Lăng Nguyệt nhất định là lĩnh ngộ cái gì, có thể để cho Hỗn Độn Vương nhanh chóng lên cấp, sợ rằng tốc độ tấn thăng của nàng chỉ mau chứ không chậm!
- Vâng!
Biết Đạm Đài Lăng Nguyệt cùng vị trước mắt này là quan hệ tình nhân, Hỗn Độn Vương gật đầu.
- Nàng ở đâu?
Tới Hoàn Vũ Thần giới mục đích là vì tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt, bây giờ đang ở phụ cận, Nhiếp Vân khó có thể che giấu kích động trong lòng.
- Chúng ta tiến vào nơi này rất sợ bị người phát hiện, liền tách ra, bất quá nên cách đây không xa, ta dẫn ngươi qua!
Thấy bộ dáng của hắn, Hỗn Độn Vương nở nụ cười.
Nhiếp Vân luôn lấy trầm ổn bình tĩnh xưng danh, ở Hỗn Độn hải dương nhấc lên sóng gió kinh hoàng, thậm chí ban đầu thời điểm đối mặt tam đại vương giả bọn hắn, cũng không nhíu mày chút nào, bây giờ lại khẩn trương, giống như thanh niên vừa biết yêu, để cho hắn không tự chủ được lắc đầu.
Ầm!
Có Hồng Tường công tử trấn giữ, tìm hai người phiền toái cũng không nhiều, vẹt ra dòng người đang muốn tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt, mặt đất lần nữa đung đưa, Hồng Hà đột nhiên sôi trào.
- Sẽ không phải lại có người lĩnh ngộ hàm nghĩa của Hồng Hà, thông qua cửa ải chứ!
- Thật hay giả? Hồng Hà ảo ảnh này, ta cái gì cũng nhìn không ra, đả kích người như vậy không tốt lắm đâu? Rốt cuộc là người nào? Ngươi đi ra, ta bảo đảm không đánh chết ngươi...
- Người bố trí những cửa ải này, là thân thích nhà hắn sao, nhanh như vậy liền lĩnh ngộ?
- Đại ca, van cầu ngươi chậm một chút, ăn thịt xong cũng nên cho chúng ta uống chút canh a...
Cảm thụ mặt đất đột nhiên xuất hiện chấn động, tất cả mọi người điên rồi.
Tốc độ hai ải trước còn chậm một chút, mọi người còn có thời gian suy tư, bây giờ đến nơi này mới bao lâu liền xuất hiện biết cố. Ngươi là tới chơi chúng ta sao?
Tiếp tục như vậy, chúng ta sợ rằng thật thành khán giả a...
- Không phải vượt qua kiểm tra. Mà là... Mau nhìn, Hồng Hà ảo ảnh thay đổi!
Mọi người đang như đưa đám, không biết người nào hô lên.
Nghe được tiếng kêu, Nhiếp Vân cùng Hỗn Độn Vương cũng dừng bước, đồng loạt nhìn sang Hồng Hà ảo ảnh.
Trường hà trước mắt đỏ tươi như máu cuồn cuộn, chậm rãi co rúc lại, càng ngày càng nhỏ, biến thành một giọt huyết dịch.
Bên ngoài huyết dịch nhìn là màu vàng, nhưng sau màu vàng lại đỏ tươi ướt át, tựa như Hồng Hà chảy xuôi ở trong đó.
- Là Hồng Hà Linh Huyết!
Trong đám người không biết người nào hô lên.
Không cần kêu, tất cả mọi người cũng đoán được đây rốt cuộc là gì, từng cái ánh mắt hưng phấn khó có thể tự ức chế.