- Ở đằng kia!
Đôi mắt Tinh Dạ chúa tể sáng ngời:
- Đi!
Nói xong đôi cánh sau lưng mở ra, nó giống như bầu trời đêm bao phủ thiên hạ.
- Theo sau!
Thấy hắn xác nhận phương hướng, mọi người nhanh chóng theo sau.
Có Kim Thiềm la bàn dẫn đường cho nên có thể xác định phương hướng tiến lên, tốc độ mọi người như bay không đến một phút sau đã đi vào một thông đạo.
- Có lẽ lúc trước ngươi mất phương hướng tại đây.
Nhìn thấy Kim Thiềm mở mắt, nó ngoác miệng thè lưỡi chỉ về phía trước, Tinh Dạ chúa tể cười nói.
Có loại sinh vật thượng cổ dò xét truy tung này chỉ hướng, mọi việc đều thuận lợi.
- Đi vào xem một chút!
Đã xác định thông đạo, đám người Nhiếp Vân không nói nhảm và đi vào.
Thông đạo này giống thông đạo khác như đúc, âm u ẩm ướt, có chút rét lạnh, mọi người thực lực mạnh mẽ cho nên không quan tâm hoàn cảnh, lúc này tiến vào sâu hơn.
- Dường như chính là nơi này.
Càng đi sâu vào trong, đôi mắt Mạch Qua càng sáng, dường như trí nhớ lúc trước và hiện tại giao hòa với nhau.
- Xem ra Tinh Dạ chúa tể sử dụng Tinh Thần Kim Thiềm là đúng.
- Thứ này còn có giá trị hơn cả chúa tể thần binh.
Nhìn thấy Mạch Qua xác nhận, trong lòng mọi người thở ra một hơi, tất cả đều mỉm cười.
Nhiếp Vân tặc lưỡi truyền âm với đám người Phù Ám Triều, bảo bọn họ châẩn bị chiến đấu.
Bọn họ không thể ném bỏ đám người Tinh Dạ chúa tể, Cao Dương chúa tể, Thần Quân chúa tể, đến lúc A Da Nạp Chi Tinh xuất hiện sẽ có xung đột với nhau.
- Nếu ta nhớ không sai thì phía trước có địa quật.
Lại đi một hồi, đôi mắt Mạch Qua càng ngày càng sáng, địa hình dung hợp hoàn mỹ với trí nhớ của hắn:
- Chung quanh địa quật có đủ loại dược liệu, lúc đầu ta nóng lòng đi vào trong đó.
- Nếu ngươi nhận ra địa hình, vậy chúng ta tăng thêm tốc độ đi!
Trong thông đạo đều là bẫy rập, cường giả nửa bước chúa tể tiến vào trong đó chỉ sợ gặp không ít phiền toái, nhưng đám người Nhiếp Vân chính là chúa tể, chuyện này đơn giản không ít, trên đường đi không có gặp được quá nhiều nguy hiểm, chỉ chốc lát quả nhiên nhìn thấy địa vật to lớn xuất hiện, thông đạo đi tới cuối cùng.
Địa quật nằm sừng sững cách mặt đất không xa, chung quanh đen kịt như hắc ám vô tận.
- Nơi này không có linh dược nào cả.
Dừng lại, ánh mắt mọi người nhìn chung quanh, lúc này nhìn mặt đất không giống như Mạch Qua nói, nơi này không có chút linh dược nào cả.
- Không phải là không có linh dược, mà là bị hủy diệt.
Nhiếp Vân nhìn một chút và lên tiếng.
Trên mặt đất mặc dù không có một cây linh dược, lợi dụng thiên nhãn, hắn lại có thể nhìn thấy mặt đất phía dưới hư hao mất thảm thực vật rễ cây.
Nơi này có nhiều linh dược trân quý nhưng bị hủy diệt, rễ cây phía dưới sống vài vạn năm không thành vấn đề.
Thông qua những rễ cây linh dược thì hắn có thể đoán được trước kia nơi này có không ít linh dược, hơn nữa còn phi thường trân quý.
Ai hủy diệt linh dược? Tại sao phải hủy diệt?
Khó trách Mạch Qua có thể thông qua mùi linh dược tìm tới nơi đây, về sau không thể tìm được nữa, thì ra linh dược đã bị hủy diệt.
- Hủy diệt?
Đám người Thần Quân chúa tể nhìn mặt đất, nhìn kỹ một hồi cũng gật đầu.
- Đúng là như thế!
- Mọi người tìm xem, nhìn xem A Da Nạp Chi Tinh có ở nơi đây không.
Nhìn thấy Mạch Qua xác nhận nơi này là nơi hắn mấ tinh thạch, Phù Ám Triều cũng không nhiều lời, lúc này hắn và đám người Đoạn Diệc tìm kiếm.
Thông đạo đã đến cuối cùng, diện tích cũng không lớn, trên thực tế không cần tìm kiếm chỉ cần nhìn sơ qua là có thể dò xét tất cả.
- Không cần tìm, ta đã xem qua, không có ở đây!
Nhiếp Vân lặng lẽ dùng Tĩnh Tâm cảm ứng chung quanh, cũng không phát hiện bất cứ động tĩnh nào, dùng thiên nhãn quan sát mặt đất, trong vách tường cũng không có gì đặc thù.
Đã xác định tinh thạch không ở nơi này.
Không ở chỗ này? Nó ở nơi nào?
- Mạch Qua, ngươi xác nhận mất ở nơi này? Mất ở đâu?
Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Mạch Qua.
- Ngay chỗ này, lúc ấy ta tìm được linh dược, vừa tới trơớc mặt đã có bóng đen lao tới, ta chiến đấu với nó không phải đối thủ, thiếu chút nữa bị thứ này kéo vào trong động quật, A Da Nạp Chi Tinh cứu ta một mạng...
Mạch Qua nhớ lại và nói.
- Bóng đen? Động quật? Ngươi nói nơi này có sinh mạng?
Nhiếp Vân nhìn cuối thông đạo có hang đá đen kịt, thần sắc mặt ngưng trọng.
Hang đá đen kịt như không đáy, không biết đi thông địa phương nào, mặc dù là hắn cũng có cảm giác tim đập mạnh, sinh mạng bên trong có thực lực gì? Làm sao sống trong đó?
- Hẳn là thế!
Mạch Qua gật đầu.
Hô!
Nghe hắn nói như vậy, Nhiếp Vân lập tức sử dụng Phượng Hoàng chi dực bay lên động quật.
Địa quật không có gì đặc thù, phi thường bình thường, chung quanh đều là nham thạch màu đen cứng rắn mang theo khí tức âm hàn.
Phi hành trên động quật, Nhiếp Vân chậm rãi đảo một vòng và quan sát.
- Như thế nào? Có phát hiện hay không?
Tiêu Diêu Tiên nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy liền hỏi.
- Nơi này có sinh vật nhưng lại phi thường cường đại!
Nhiếp Vân nói.
- Ah?
Mọi người thấy hắn khẳng định như vậy, tất cả đều bay tới, lúc này nhìn theo ánh mắt của hắn và biến sắc.
Biên giới hang đá có một vết trảo thật sâu khắc lên đá, tuy trải qua vô số thời gian biến thiên đã nhìn không rõ nhưng mọi người có thể cảm nhận được lực lượng trong một trảo kia.
- Nham thạch màu đen nơi đây cực kỳ cứng rắn, sinh vật có thể lưu một trảo sâu như thế, xem ra thực lực của nó không kém gì nửa bước chúa tể đại tam trọng!
Đám người Tiêu Diêu Tiên xem hết, cũng phải gật đầu.
- Ân!
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy đoán.
Tuy không thể dùng nham thạch nơi đây luyện thành binh khí nhưng lại đặc biệt cứng rắn, mặc dù bọn họ là chúa tể cũng khó phá hư.
Tiện tay một trảo đã lưu dấu vết sâu như thế, nhiều năm qua vẫn không biến mất, từ đó thấy được sinh vật này đáng sợ.
Loại tính mạng này phối hợp với hoàn cảnh đặc thù của động quật, cho dù bọn họ thân là chúa tể, hơi không cẩn thận cũng có thể vẫn lạc tại đây.
- Nếu như A Da Nạp Chi Tinh thật sự mất ở nơi này, nhất định đã bị quái thú nuốt mất, nó đi đâu?
Đám người Phù Ám Triều nhìn sang Nhiếp Vân.
- Còn có thể làm sao? Nghĩ biện pháp dẫn quái thú ra sau đó tìm xem A Da Nạp Chi Tinh có trong cơ thể của nó hay không, nếu có thì chém giết, không có tìm biện pháp khác.
Nhiếp Vân nói.
A Da Nạp Chi Tinh là thứ bọn họ phải có, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng phải tiến lên.