- Ta cũng không biết, truyền thuyết có nói bọn họ bởi vì ăn hủ thi, bị thiên địa chế tài. Cho nên mới thay đổi thành như vậy. Thế nhưng cụ thể là cái gì đã không thể nào nghiên cứu được nữa! Người của Bố Da Tộc hung tàn thành tính, ở Tà Nguyệt Chí Tôn vực từng bị tiễu sát quy mô lớn. Cuối cùng bọn hắn không chịu không nổi nữa cho nên đến nơi này! Loại người như vậy tốt nhất không nên chọc, mặc dù thực lực bọn hắn chưa ra hình dáng gì. Thế nhưng tính lại thù dai vô cùng, bản tính lại hung tàn, không có ai muốn lui tới cùng bọn họ!
Phù Ám Triều nói.
- Ăn hủ thi? Thiên địa chế tài?
Nhiếp Vân lắc đầu nói.
Tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, yêu nhân tộc hắn là người quen thuộc nhất, là loài người ban đầu chiến đấu với Tu La vương bị lây nhiễm mà thành, không có bất kỳ quan hệ nào với hủ thi.
Bố Da Tộc này, chẳng lẽ cũng là do Tu La vương ban đầu làm ra hay sao?
- Xem ra chuyện này sau này cũng nên hỏi Nhiếp Đồng một chút.
Suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được nguyên nhân. Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là buông tha cho chuyện này.
- Nhiếp Vân, yêu nhân này đi tới Huệ Bảo các trước mặt kia, chúng ta có nên đi qua nhìn một chút hay không?
Dường như Lạc Khuynh Thành có cùng suy nghĩ như hắn vậy, cũng không cho là Bố Da Tộc đột nhiên xuất hiện. Nàng một mực quan sát, thấy đối phương tiến vào một tòa kiến trúc cho nên lại vội vàng nói.
- Huệ Bảo các?
Nhiếp Vân nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy ba chữ bên trên kiến trúc này.
- Huệ Bảo các là nơi tập trung bảo vật lớn nhất trong Vĩnh Dạ hoàng thành, ở tam giới cũng tương đối nổi danh. Nếu như muốn mua bảo vật, tới nơi này tuyệt đối là chỗ tốt nhất. Không bằng chúng ta đi qua nhìn một chút đi?
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Đi, qua đó!
Nhiếp Vân gật đầu một cái, mang mọi người đi tới Huệ Bảo các.
Không hổ là nơi tập trung bảo vật lớn nhất Vĩnh Dạ hoàng thành, bên trong dòng người tấp nập, bên trong đại sảnh có bày đầy các loại bảo vật, binh khí, lại có vô số người đang thưởng lãm.
- Hắn đã lên lầu!
Đi vào Huệ Bảo các, Lạc Khuynh Thành còn đang tìmyêu nh trong đám người thì đã nghe Nhiếp Vân nói.
Linh hồn của hắn đã phong tỏa yêu nhân này, vô luận đi tới bất kỳ nơi nào thì hắn vẫn có thể tìm được, cho dù trà trộn vào đám người cũng không thoát.
- Chúng ta nên đuổi theo hay là... Tùy tiện đi dạo một chút?
Lạc Khuynh Thành nhìn lên trên thang lầu một cái, quả nhiên nhìn thấy bóng lưng của yêu nhân kia vừa mới ngoặt qua một khúc cua, nàng mỉm cười, khẽ cười một tiếng.
- Giá trị vật phẩm trong tầng thứ nhất Huệ Bảo các là thấp nhất, càng đi lên cao thì giá trị càng cao, người Bố Da Tộc này đang trực tiếp đi lên. Chứng minh thân gia hắn không ít a!
Phù Ám Triều nói.
- Đi lên xem một chút đi, tầng này không có gì đáng giá nhìn cả!
Nhìn quanh một vòng, Nhiếp Vân phát hiện ra quả nhiên đúng như Phù Ám Triều nói, bảo vật ở tầng thứ nhất cấp bậc rất thấp, phần lớn đều dừng lại ở cấp bậc thần binh Hỗn Độn trung phẩm. Cho nên lúc này hắn gật đầu một cái, mang mọi người nhấc chân đi lên trên.
Binh khí trên lầu hai, vật phẩm tương đối cao cấp hơn một chút, bất quá cũng chỉ là cấp bậc thần binh Hỗn Độn thượng phẩm, nhìn một vòng, phát hiện ra yêu nhân kia cũng không có ở tầng này. Mọi người lại tiếp tục đi lên trên.
Người trong tầng thứ ba rất rõ ràng ít hơn rất nhiều, phòng lớn như thế chỉ có lẻ tẻ mấy người ở bên trong xem xét. Bảo vật bên trong cũng ít hơn rất nhiều, trên những cái quầy lưa thưa có bày mấy chục món vật phẩm.
Mặc dù số lượng ít đi, thế nhưng nhìn một cái cũng biết cấp bậc đã cao cấp hơn rất nhiều, đã đạt tới cấp bậc thần binh Hỗn Độn đỉnh phong.
Thần binh Hỗn Độn đỉnh phong, là bảo vật mà rất nhiều cường giả cấp bậc tông chủ cũng chưa chắc đã có được. Thế nhưng ở chỗ này lại trực tiếp bị cầm ra ngoài rao bán, Huệ Bảo các này quả thực đúng như lời Tiêu Diêu Tiên nói, cấp bậc quả nhiên không thấp.
Yên nhân kia dừng lại ở tầng này, đang cẩn thận quan sát một món bảo vật.
Nhiếp Vân nhìn một cái, đây chẳng qua chỉ là một món thần binh Hỗn Độn cấp bậc đỉnh phong, là một chiến phủ, không có chỗ đặc thù gì cho nên cũng nhanh chóng mất đi hứng thú.
- Huệ Bảo các này, muôn hình vạn trạng vật gì cũng có. Có lúc cũng có thể đào được bảo bối tốt. Kỳ thực, cái hồ lô rượu của ta chính là đào được ở chỗ này a!
Tiêu Diêu Tiên cười nói.
- Ồ? Vậy ta cũng phải nhìn kỹ một chút, nhìn xem có vận khí có thể tìm được một món bảo bối tốt hay không!
Hồ lô rượu của Tiêu Diêu Tiên giống như Phá Thần chu vậy, cũng là thần binh Hỗn Độn đỉnh phong, nhưng mà vô luận chất liệu hay là thủ pháp luyện chế, đều cao minh hơn bình thường một bậc. Chính vì vậy, món bảo vật này sợ rằng đã có thể ngang hàng với bán bộ thần binh Chúa Tể.
Loại bảo vật này vô cùng trân quý, cho dù là đối với tu vi như của bọn họ đã không coi vào đâu. Thế nhưng có thể tìm kiếm được ra trong một ít thần binh Hỗn Độn đỉnh phong bình thường thì cũng là một loại thú vui.
Lại nói, Nhiếp Vân không dùng được, thế nhưng có thể đưa cho đám người Lạc Khuynh Thành sử dụng, cấp bậc của các nàng quá thấp, cho dù đưa cho thần binh Chúa Tể thì cũng không dùng được, không cẩn thận lại bị chính binh khí của mình gây thương tích.
Chậm rãi đi lại dọc theo quầy, nhìn từng kiện binh khí bị phong ấn phía dưới, Nhiếp Vân âm thầm lắc đầu.
Những binh khí này còn không có cách nào so với Phá Thần chu của hắn chứ đừng nói là so với hồ lô rượu của Tiêu Diêu Tiên.
- Ồ?
Đang đi thì đột nhiên Nhiếp Vân sửng sốt một chút, hai chân ngừng lại.
Trong cái quầy phía trước có một cái đại ấn màu vàng cũ nát đang yên tĩnh nằm đó.
Phía trên, phía dưới, mặt bên đại ấn này đều có một chỗ lõm không lớn. Nhìn thì bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ chỗ đặc thù nào. Thậm chí còn có chút cũ nát, nếu không phải chất liệu có vẻ sắc bén và màu sắc thu hút, sợ rằng căn bản sẽ không được đặt ở đây.
- Đây dường như là một kiện binh khí có thiếu sót, cấp bậc chất liệu không thấp. Bất quá, những vật thiếu sót khác không tìm về được, như vậy cũng chỉ là phế vật!
Phù Ám Triều nói.
Binh khí rất cường đại cũng không phải là thống nhất toàn thân, mà là có vô số bộ phận tạo thành. Vô số bộ phận tạo thành toàn thân thống nhất, uy lực sẽ đại tăng. Thế nhưng một khi thiếu sót một bộ phận, uy lực sẽ trực tiếp bị phế bỏ, không còn có bất kỳ giá trị gì nữa.