- Ha ha, thành công, đi!
Không nghĩ tới một lần đã thành công dễ dàng như thế, nội tâm Nhiếp Vân vui mừng không nhỏ, thân thể khẽ động định rời đi, đột nhiên nội tâm sinh ra ý cảnh giác, lúc này hắn lập tức lui về phía sau.
Ầm ầm!
Một đạo quang mang bắn thẳng vào vị trí hắn vừa đứng, quang mang đánh trúng ngọn núi đã làm ngọn núi sập xuống.
- Buông Hàn Băng kiếm ra, ta tha cho ngươi một mạng!
Ngay sau đó tiếng nổ mạnh vang lên, một âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng không gian.
- Cái gì?
Vội vàng quay người nhìn lại, hắn nhìn thấy một con đại xà lơ lửng trên không trung, trong cơ thể sinh ra khí tức và lực lượng hùng hậu.
- Thần thú cấp bậc Tiên Quân? Thật sự có thứ này?
Nhiếp Vân biến sắc.
Gia hỏa trước mắt tuyệt đối có cấp bậc Tiên Quân, nó còn chưa động nhưng toàn thân sinh ra hàn băng đáng sợ, mây mù, rét lạnh tuyệt đối có thể đông cứng tiên khí tuyệt phẩm thành băng đá.
- Muốn ta buông Hàn Băng kiếm, như vậy phải xem ngươi có thực lực này không đã.
Nội tâm rung động nhưng hắn không có sợ hãi, Nhiếp Vân thở ra một hơi, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, hắn khẽ đảo tay, tay trái cầm Tháp Chủ Ấn, tay phải Bắc Đẩu kiếm.
Nơi này không có người Khu Tu Tháp, hắn cũng không có gì phải cố kỵ.
- Muốn chết!
Đại xà thấy gia hỏa trước mắt dám mạo phạm uy nghiêm của nó, đôi mắt to như đèn lồng mở to, nó há miệng phun ra một đạo hàn quang.
Hàn quang bay trong không trung, trong nháy con mắt biến thành một thanh trường kiếm bắn ra hàn khí đáng sợ, hàn khí sinh ra ngăn cách với không gian ập tới, nó muốn vây khốn Nhiếp Vân tại đây.
- Tháp Chủ Ấn ngăn cản!
Nhiếp Vân biết rõ một khi bị vây sẽ khó mà thoát đi, hắn lật tay trái ném Tháp Chủ Ấn qua, đồng thời tay phải điểm về phía trước, hắn vận dụng Nhất Kiếm Phá Trần!
Hào quang bắn ra bốn phía, hai đại bảo vật tuyệt thế mang theo lực lượng cực kỳ cường đại tấn công phía trước, không khí như nổ tung, khí lưu hỗn độn chung quanh bị quấy nhiễu phát ra từng âm thanh xì xì, xèo xèo...
Cái đuôi của đại xà như cây roi đánh thẳng về phía trước, lực lượng cường như đại chùy đánh tới, cái đuôi đánh vào Tháp Chủ Ấn, Bắc Đẩu kiếm.
Ầm!
Va chạm rất mạnh, cánh tay Nhiếp Vân tê rần suýt nữa không thể cầm được bảo vật.
Lực phòng ngự thân thể của gia hỏa này rất mạnh, cường giả Tiên Quân bình thường không thể ngăn cản một kiếm của hắn, bảo kiếm chém vào cái đuôi của nó cũng không lưu lại chút dấu ngấn màu trắng nào.
Đó là còn chưa nói lực phản chấn dội ngược làm ngực của hắn khó chịu, hắn suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Khó trách Tư Dương trưởng lão cảnh giác như vậy, vừa tiến vào đã lo lắng nơi này có hỗn độn thần thù, nằm mộng cũng không ngờ sức chiến đấu của thứ này cường đại như thế.
- Tránh!
Nhiếp Vân biết rõ ngạnh kháng với đối phương là ngu xuẩn, cho dù trọng thương cũng chưa chắc đánh thắng, dù sao hắn đã tuh Hàn Băng kiếm vào trong tay, lúc này hắn muốn rời đi.
Hắn mở Phượng Hoàng chi dực sau đó hóa thành hào quang bay thẳng ra bên ngoài.
- Trốn chỗ nào!
Đại xà gào thét liên tục, nó há miệng phun ra một đạo năng lượng phong bạo bao quát chung quanh, lúc này bông tuyết cực lớn xuất hiện, nó giống như là đồ vật của thế giới khác, còn chưa tới trước mặt đã tỏa ra băng hàn thấu xương, không sinh ra chút phản kháng nào.
- Đây là cái gì!
Nhiếp Vân đã cảm thấy gió lạnh thổi qua, thân thể căng cứng, hắn muốn rời khỏi nhưng phát hiện mình bị đông lại, hắn vận chuyển tiên lực trong người mất linh.
- Diễm hỏa cháy...
Diễm hỏa đan điền thiêu đốt, toàn thân của hắn bị hỏa diễm màu đen bao phủ.
Răng rắc!
Răng rắc!
Không hổ là thiên phú xếp hạng hai mươi lăm, hỏa diễm nóng rực thiêu đốt hàn băng, băng trên người hắn đang chậm rãi hòa tan.
Vừa mới hòa tan đại xà đã tới trước mặt, nó vung đuôi tấn công hắn.
Lần này Nhiếp Vân không có vận khí tốt đào tẩu cho nên thân thể bị đánh nát.
Hô!
Bất tử chi thân khôi phục lại, hắn thở hổn hển.
- Ngươi không cho ta đi, hôm nay ta giết ngươi lấy tinh hạch.
Một chiêu bị thương, nội tâm Nhiếp Vân đã sinh ra hung tàn, đôi mắt mở to đầy sát khí.
Xem tình huống bây giờ muốn chạy trốn là ít có khả năng, nếu như vậy còn không bằng chiến đấu, nghĩ biện pháp đánh chết đại xà.
Bắc Đẩu kiếm chấn động, phát ra âm thanh ông ông, tay phải Nhiếp Vân vẽ một vòng tròn sau đó kiếm quang xuất hiện.
Chiêu mạnh nhất trong Liên Nguyệt kiếm pháp, Nhất Kiếm Tru Thiên!
Ngon tay trái điểm về phía trước sinh ra âm thanh ầm ầm, Tháp Chủ Ấn đánh tới.
Cùng là Liên Nguyệt kiếm pháp, Tháp Chủ Ấn nhưng uy lực mạnh hơn vừa rồi vài lần, kiếm khí như cầu vồng, tháp ấn giống như núi, hai chủng lực lượng giao thoa hoàn mỹ với nhau, bên trong mang theo tinh túy võ đạo, chúng tỏa ra hào quang bảy màu làm người ta cảm thấy chói mắt.
Hai chiêu này nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế hắn thi triển ra thiên phú thiên thủ sư và thiên phú võ đạo sư kết hợp thiên phú thiên nhãn sư, đại lực sư, rất nhiều thiên phú điệp gia, khí, lực, thần giao hòa hoàn mỹ, hai chiêu công kích dung hợp khác nhau nhưng lực công kích khác như trời và đất.
- Đáng giận!
Đại xà cũng nhìn ra chiêu này có khác biệt, nó gào to sau đó lao thẳng về phía trước.
Lần này cái đuôi của nó mang theo lực lượng sắc bén giống như cắt nát trời đất.
Oanh!
Nhất Kiếm Tru Thiên kết hợp Tháp Chủ Ấn đánh thẳng vào đuôi rắn.
Thân thể đại xà quay vài vòng trên không trung, Nhiếp Vân bị phản chấn, hắn cảm thấy ngực của mình khó chịu.
- Thứ này giống như bất tử... Ta căn bản không phải đối thủ của nó.
Nhìn thấy đối phương chỉ quay vài vòng nhưng không tử vong, sắc mặt Nhiếp Vân khó coi.
Vừa rồi sử dụng rất nhiều thiên phú cùng một lúc, xem như phát huy sức chiến đấu bản thân đạt tới mức hoàn mỹ nhưng không thể đánh chết đối phương, chỉ đánh nó quay vòng mà thôi, xem ra muốn đánh chết đại xà, bằng vào thực lực hiện tại ít có khả năng.
- Ngươi dám làm tổn thương ta, ta muốn ngươi chết...
Đại xà quay vài vòng trên không trung, ánh mắt của nó bắn ra hào quang hung ác, dường như uy nghiêm bị khiêu khích, nó gia tăng lực lượng lớn hơn rước.
Ầm ầm!
Nó vừa hét vang sau đó mang theo hàn băng đáng sợ lao thẳng về phía trước, cái đuôi thô to của nó đánh tới, lực lượng quét qua, không gian bị xé rách như tờ giấy mỏng.
- Làm sao bây giờ...
Nhìn thấy lực lượng chiêu này mạnh hơn trước gấp đôi, nội tâm Nhiếp Vân mát một nửa, Phượng Hoàng chi dực không ngừng múa, lúc này hắn bay đi tâật xa.