Trước mắt chính là cường giả tuyệt thế nổi danh thời kỳ thượng cổ.
- Chẳng lẽ gia tộc các ngươi thật có biện pháp phục sinh hắn?
Đi dọc theo long thi một vòng, Nhiếp Vân cảm thấy có cảm giác hoang ỏổ tang thương, ý cảnh tuế nguyệt lắng đọng bạo phát, có thể làm cho người nhìn như xuyên qua vô số năm tháng lần nữa cảm nhận được thế giới năm đó.
Chết một thời gian ngắn có lẽ còn có thể phục sinh, chết thời gian dài như vậy làm sao phục sinh?
- Ta cũng không biết, có thể thử một chút!
Tiêu Nhiên do dự trả lời
- Đầu tiên phải mang di thể Hắc Long Thánh Tôn tiền bối về gia tộc... Nhiếp huynh, không bằng ngươi cùng đi theo ta đi, Tiêu gia và Đạm Thai gia tộc đều ở Cửu Trọng Thiên, vừa vặn có thể giúp ngươi tìm Lăng Nguyệt.
- Mang về nhà tộc?
Nhiếp Vân do dự một chút.
- Như vậy đi, ta muốn đợi tiểu Long tỉnh lại mới quyết định! Dù sao Hắc Long Thánh Tôn cũng là thuộc hạ lúc trước của nó, nó có quyền lên tiếng nhất.
Nơi này là tiểu Long bảo mình tới, Hắc Long Thánh Tôn cũng là thuộc hạ của nó lúc trước, chờ nó tỉnh lại rồi quyết định.
- Tốt! Nếu Long Hoàng có thể tự mình quyết định là tốt nhất!
Tiêu Nhiên gật gật đầu.
- Ttiểu Long thanh tỉnh không biết bao lâu, nơi này linh khí đầy đủ, không bằng chúng ta tu luyện ở đây đi, chờ hắn một thời gian ngắn!
Nhiếp Vân nói.
- Tốt!
Tiêu Nhiên đồng ý.
Đưa ra quyết định này, Nhiếp Vân cũng có ý định của mình, thứ nhất là vì chờ đợi tiểu Long, thứ hai, vừa vặn có thể thừa cơ niết bàn gia tăng thực lực của mình lên!
Nơi này vốn cũng rất an toàn, không có Hắc Long Lệnh, cho dù Vương Tiên cũng khó có thể vào được, hơn nữa có Tiêu Nhiên đang ở nơi này, hắn có thể an toàn niết bàn.
Nghĩ đến liền làm, Nhiếp Vân tìm nơi yên tĩnh sau đ, khoanh chân ngồi xuống, lúc này cầm thi thể Dã Vô Tu La ra, hắn vận chuyển pháp quyết vô danh thôn phệ thi thể.
Ầm ầm!
Thôn phệ thi thể Dã Vô Tu La, linh hồn của hắn chấn động một hồi, rốt cuộc hắn cũng dẫn động lực lượng niết bàn trong cơ thể.
Lực lượng cuồng bạo không ngừng xông vào trong kinh mạch và đan điền, thực lực không ngừng chấn động, không ngừng gia tăng.
- Khó trách có thể gia tăng thực lực nhiều như thế trong thời gian ngắn, tu luyện thật đủ cố gắng, đã năm ngày mà vẫn không nhúc nhích, ngay cả cơm cũng không ăn, rượu cũng không uống... Phần sức chịu đựng này không phải ta có thể sánh bằng.
Tiêu Nhiên nhìn Nhiếp Vân đang tu luyện cách đó không xa, hắn cười lắc đầu.
Nơi này là nơi bí ẩn nhất trong di tích Hắc Long, thời thời khắc khắc đều thừa nhận uy áp từ thi thể Hắc Long xâm nhập, đổi lại bất cứ kẻ nào cũng khó có thể tu luyện, ngay cả hắn cũng không kiên trì nổi một ngày, thiếu niên trước mặt có thể thừa nhận năm ngày mà không nhúc nhích, chỉ phần kiên trì này không phải người thường có thể sánh bằng.
- Không biết hắn tu luyện lần này có thể gia tăng bao nhiêu thực lực, chắc chắn sẽ không quá yếu...
Tiêu Nhiên cười một tiếng.
Người khác tu luyện thân thể sẽ phát ra lực lượng, từ đó cũng làm người ta đánh giá thực lực cao thấp, mà thiếu niên trước mặt tu luyện chẳng khác gì người chết, thậm chí hô hấp cũng yếu ớt, thật không biết hắn tu luyện công pháp gì mà có hiệu quả thần kỳ như thế..
Thời điểm Tiêu Nhiên kỳ quái, đột nhiên mặt đất run rẩy, một đạo khí tức bàng bạc tới cực điểm đột nhiên bao phủ đại điện giống như âm thanh thiên nhiên, âm thanh không ngừng hát vang.
- Hư ảo hội tụ, pháp tắc ngưng thực! Tinh thần hàng lâm, ta là Kim Tiên!
Ầm ầm!
Nhiếp Vân mở mắt ra.
Rốt cục trải qua thời gian năm ngày năm đêm, Nhiếp Vân cũng niết bàn lần thứ bảy thành công, thuận lợi đột phá!
Chẳng những phá tan cảnh giới La Tiên Cảnh, hắn còn một đường hát vang tiến vào cảnh giới Kim Tiên!
Nương theo thực lực càng cao, hiệu quả niết bàn có lẽ càng thấp, mà lần này hắn một lần vượt qua hai đại đẳng cấp, trong đó còn có bình chướng Kim Tiên, cho dù là Nhiếp Vân cũng không nghĩ tới.
Tuy không nghĩ tới nhưng cẩn thận cân nhắc hắn cũng không giật mình.
Không nói tích lũy trong khoảng thời gian ngày, lúc trước ngay cả cường giả Kim Tiên đỉnh phong cũng bị hắn dùng một quyền đánh chết, hiện tại chuẩn bị nhiều hư nghĩ pháp tắc, tinh thần tinh hạch như vậy, việc niết bàn cũng thuận lợi hơn không ít.
Hơn nữa thi thể một con Tu La Thánh Tiên và hơn mười đầu Tu La Kim Tiên cung cấp năng lượng, nếu không đột phá đến Kim Tiên thì hắn mới cảm thấy kỳ quái.
- Thời gian năm ngày... Dường như hơi ngắn.
Đứng dậy, cảm ứng thời gian một lúc.
Hiện tại đã niết bàn bảy lần, lần thứ nhất tốn hao thời gian mười ngày, lần thứ hai một tháng, lần thứ ba hai tháng, lần thứ tư một tháng, lần thứ năm mười ngày, lần thứ sáu bảy ngày, mà lần này là năm ngày!
Dường như sau khi bắt đầu lần thứ ba, niết bàn tiến hành quy luật đặc thu nào đó, thời gian tiêu hao cũng giảm bớt.
- Chỉ năm ngày đã tăng trưởng nhiều như thế, phải nhìn xem có thể tìm hiểu có đặc thù hay không, cũng thu nhỏ thời gian thật nhiều.
Nhớ tới lúc trước chiến đấu với Dã Vô Tu La mà nội tâm còn sợ hãi.
Nếu như thời gian niết bàn và thời gian đột phá chỉ diễn ra trong nháy mắt hoàn toàn có thể đánh chết đối thủ, mà không phải chạy khắp nơi suýt nữa bỏ mạng.
- Nếu Cửu Chuyển Niết Bàn Công là do người sáng tạo, ta thân là võ đạo sư mới có thể sửa đổi!
Trong đầu có suy nghĩ này, Nhiếp Vân quyết định tìm thời gian phù hợp hảo hảo nghiên cứu Cửu Chuyển Niết Bàn Công, cũng ưu hóa nó mạnh hơn trước.
Nếu công pháp này là người sáng tạo, hắn thân là võ đạo sư khẳng định có thể sửa đổi!
Đây không phải cuồng vọng, mà là tự tin, tự tin tới từ thiên phú võ đạo sư.
- Nhiếp huynh, thực lực ngươi...
Tiêu Nhiên đi tới, hắn há to miệng có thế nhét cả quả trứng gà vào, thật sự quá điên cuồng.
Dựa theo cái nhìn của hắn, cho dù Nhiếp Vân có thể tấn cấp, thời gian năm ngày đột phá từ La Tiên Cảnh lên Huyền Tiên đã xem như rất mạnh, kết quả lại đột phá Kim Tiên, loại tốc độ tấn cấp này làm hắn theo không kịp.
Cho dù là đệ tử hạch tâm thập đại gia tộc được quán đỉnh cũng không có tốc độ nhanh như thế.
Hắn còn là người hay không?
- Ah, trước khi bế quan khoảng cách đột phá còn kém một tia, vừa vặn đột phá!
Nhiếp Vân không tốt thể nói ra sự thần kỳ của Cửu Chuyển Niết Bàn Công nên thuận miệng giải thích.
- La Tiên đỉnh phong cách Kim Tiên chỉ một tia...
Tiêu Nhiên im lặng.