- Đây chẳng lẽ chính là Thanh Long hoàng? Người mạnh nhất Ma giới?
Thấy nó không nói, Nhiếp Vân không muốn hỏi nhiều, lại nói sang chuyện khác.
- Vâng, đây chính là Thanh Long hoàng!
Tiểu Long gật gật đầu.
Long tộc tổng cộng có năm chi nhánh, theo thứ tự là Kim Long, Hắc Long, Bạch Long, Hồng Long cùng Thanh Long!
Kim Long nhất tộc từ khi Ngũ trảo Long Hoàng vẫn lạc đã lụi bại, quyền lợi chính thức lúc này đã hoàn toàn bị Thanh Long khống chế.
- Chẳng lẽ Thanh Long hoàng có mâu thuẫn với Tiểu Long?
Xác nhận gia hỏa trên không trung chính là Thanh Long hoàng người mạnh nhất Ma giới, trong lòng Nhiếp Vân sinh ra suy nghĩ như vậy.
Căn cứ vào phỏng đoán trước đó, Tiểu Long rất có khả năng chính là Ngũ trảo Long Hoàng phục sinh. Đã như vậy, nhất định sẽ nhận bết Thanh Long hoàng song sót từ thời kỳ thượng cổ này, càng có khả năng giữa song phương còn có mâu thuẫn nào đó.
Bằng không, cũng không có khả năng nghe thấy tên Thanh Long Hoàng, nhìn thấy cái này ảo ảnh thì Tiểu Long đẫ kích động như vậy.
Ầm ầm!
Cũng không biết là Tiểu Long phát ra tinh thần chấn động hay là hiệu quả Ẩn Nấp sư của Nhiếp Vân căn bản dấu diếm được cao thủ cấp bậc Tiên Quân. Cái đầu rồng cực lớn trên không trung đột nhiên nhìn về phía phương hướng Nhiếp Vân ẩn thân, hai mắt như thiểm điện.
Vừa mới nhìn qua, trong không khí lập tức sinh ra áp lực dày đặc, dưới cỗ áp lực này Nhiếp Vân cũng cảm toàn thân trần trụi, bất luận bí mật gì đều hiện lên trước mắt người nọ, không còn chỗ che dấu.
Phù!
Ngay khi Nhiếp Vân cảm giác mình nhất định đã bị phát hiện thì trên thân Tiểu Long có một đạo quang mang bao phủ hắn vào bê trong. Áp lực trên người trong nháy mắt tiêu hết, lần nữa khôi phục cảm giác trước đó.
Đầu rồng trên không trung nhìn một hồi, dường như cũng không phát hiện ra được chỗ khả nghi nào, lúc này hắn mới xoay đầu lại, tiếp tục chằm chằm vào Kim Nhai vương tử phía dưới.
- Vương, ta hi vọng linh tuyền có thể tiếp tục diễn sinh linh dịch, tốt nhất là khiến cho Kim Thân Ma tộc chúng ta sinh ra đời càng nhiều cường giả nữa, có thể hiệu lực vì Long Hoàng!
Kim Nhai vương tử vội vàng cúi rạp người xuống mặt đất.
- Linh tuyền không còn sinh ra linh dịch nữa hả? Chuyện xảy ra từ khi nào?
Dường như Thanh Long hoàng không biết chuyện này, hắn sửng sốt một chút.
- Chừng hai năm trước, linh tuyền đột nhiên không thể sinh ra linh dịch nữa, trước đó trong tộc chúng ta còn có hàng tồn, vì vậy mới không dám quấy rầy Long Hoàng. Hiện tại đã sử dụng hết chỗ hàng tồn, khẩn cầu Long Hoàng ban cho lực lượng, trợ giúp linh tuyền tiếp tục diễn sinh linh dịch...
Kim Nhai vương tử vội nói.
- Không đến hai năm trước? Chẳng lẽ có người mở ra Ma chi thông đạo? Không có khả năng a.
Thanh Long hoàng trầm tư một chút, sau đó lập tức nói:
- Được rồi, hiện tại ta sẽ khiến cho linh tuyền sinh ra linh dịch lần nữa.
Ầm ầm!
Vừa mới nói xong, một cỗ lực lượng khổng lồ đã đem trọn hạp cốc bao phủ, mặt đất rung động lắc lư. Một lát sau, hư ảnh Long Hoàng ảm đạm đi không ít, hắn nói:
- Chỉ cần trung tâm đối với ta thì ta sẽ không bạc đãi thần dân của ta. Được rồi, linh tuyền đã có thể sinh ra linh dịch rồi đó!
Sưu!
Thanh âm chấm dứt, ngôi sao đầy trời tiêu tán. Cái đầu rồng cực lớn trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
- Ha ha, có thể sinh ra linh dịch rồi! Mau đứng lên!
Kim Nhai vương tử ở trên mặt đất lần nữa dập đầu mấy cái. Lúc này mới hưng phấn đứng dậy, bàn tay chộp một trảo, mang Mị Hân Nhi tới trước mặt.
- Đi! Đi linh tuyền!
Quay người lại. Kim Nhai vương tử nhanh chóng đi vào chỗ sâu trong đi đại điện.
- Linh tuyền? Linh dịch?
Nhiếp Vân có chút không rõ ràng cho lắm. Chỉ là đã tới đây thì cũng nên đến xem một chút. Hắn lập tức ngừng thở, chui theo phía sau.
Đi một hồi, một tấm bia đá màu đen ngăn lại trước mặt mọi người.
Tay phải Kim Nhai vương tử nhấn một cái trên tấm bia đá, mấy vị trưởng lão khác cũng đồng thời ấn xuống một cái, mặt đất phát ra tiếng nổ vang, tấm bia đá chậm rãi dịch chuyển.
Cạch!
Một không gian cổ quái cực lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Không gian này rất là kỳ quái, Tinh Hà đảo ngược. Vô số ngôi sao rậm rạp ở bên trong đó. Không có pháp tắc thời gian, không gian. Lại khiến cho người ta nhìn vào có chút mê muội.
- Cái này... Này sao lại giống như không gian Cửu Long kéo liễn như vậy chứ?
Nhìn cảnh vật chung quanh, Nhiếp Vân không khỏi sững sờ.
Không gian cổ quái trước mắt này rất là tương tự với không gian Cửu Long kéo liễn ban đầu hắn nhìn thấy ở Phàm giới. Cũng là hỗn loạn không chịu nổi, cổ quái không nói nên lời.
- Nhất định không phải chỉ có một cái, không gian Cửu Long kéo liễn ở phàm giới, mà thứ này ở Linh giới... Khác biệt thật sự quá lớn...
Lắc đầu, Nhiếp Vân dứt bỏ cảm giác cổ quái trong lòng, lại nhìn kỹ lại.
Nhìn kỹ một phen, quả thật lại khiến cho hắn nhìn ra được khác biệt, ở chỗ sâu trong tinh không có một cái linh tuyền hình đồng rồng chạy dài ra, không biết từ nơi nào, ở miệng rộng có một giọt linh dịch màu vàng chậm rãi hình thành.
- Thành rồi!
Nhìn thấy linh dịch này, hai mắt Kim Nhai vương tử sáng ngời. Đưa tay về phía trước, linh dịch lập tức chậm rãi bay tới, rơi xuống lòng bàn tay của hắn.
- Đi thôi!
Linh dịch đến tay, Kim Nhai vương tử cũng không ngừng lại mà mang theo mọi người lui về phía sau, lần nữa dùng tấm bia đá chặn trước cửa vào không gian.
- Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi, ta cần phải đi cho Vương phi phục dụng linh dịch!
Khoát khoát tay, lại bảo mấy vị trưởng lão rời đi, Kim Nhai vương tử nhìn về phía Mị Hân Nhi trước mắt, hai mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
- Vâng!
Mấy vị trưởng lão thấy vương tử nói như vậy, trong mắt đều hiện lên vẻ mập mờ, nhanh chóng quay người rời đi.
Bọn hắn vừa mới đi, trong gian phòng chỉ còn lại hai người Kim Nhai vương tử và Mị Hân Nhi.
Vươn tay chộp một cái, phá giải cấm chế áp chế trên người Mị Hân Nhi, Kim Nhai vương tử nở nụ cười, bất quá trên mặt cũng không còn là mập mờ, si mê, mà là một loại bình tĩnh tỉnh táo.
- Nói toàn bộ tin tức ngươi biết ra đi! Không nên ra vẻ ở trước mặt ta, chỉ cần nói ra tin tức khiến cho ta thoả mãn. Như vậy ta sẽ đem linh dịch ban cho ngươi!
- Vương tử nói chuyện gì vậy? Ta hâm mộ nhất là cường giả, sùng bái ngươi còn không kịp, sao dám ra vẻ trước mặt ngươi cơ chứ?
Mị Hân Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sắc mặt trở nên vũ mị vô cùng, nhẹ nhàng ôm lấy Kim Nhai vương tử, vừa cười vừa nói.