Vô Tận Đan Điền

Chương 1499: Dã Không Tu La (1)




Ông!

Dung hợp chi khí va chạm với ngọc thạch, một đạo quang mang lập tức sáng lên, quang mang lập tức liên tiếp lập loè, vừa vặn là sáu đạo.

- Sáu loại màu sắc, hơn nữa quang mang thịnh như vậy chứng minh đã đạt tới cấp bậc Lục phẩm bán bộ Kim Vân Khu Tu sư, lợi hại!

Nhìn thấy ngọc thạch lập loè quang mang, tất cả mọi người giật mình, đồng thời vô cùng kinh ngạc

Bán bộ Kim Vân và Ngân vân bình thường vẫn có chênh lệch rất lớn.

- Bây giờ ngươi có tư cách khảo hạch Khu Tu Sư Lục phẩm. Bất quá, vẫn không thể giao cho ngươi huy chương được. Phải tiến hành khảo hạch Tu La sát khí, hoàn toàn thông qua thì mới có thể trao huy chương mới.

Điêu Tuyền mở miệng nói.

- Khảo hạch Tu La sát khí đánh giá ý chí tín niệm của một Khu Tu sư. Rất nhiều người rõ ràng có được thực lực Khu Tu sư, thế nhưng khi nhìn thấy Tu La lại sợ đầu sợ đuôi, không thể phát huy thực lực của bản thân ra được!

Điêu Tuyền ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân rồi nói:

- Bây giờ ngươi chỉ có thực lực La Tiên cảnh, chỉ sợ khó mà thông qua được! Tùy tiện đi tới đó chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng!

- Nguy hiểm tính mạng? Là dạng khảo hạch gì vậy?

Nhiếp Vân hỏi.

- Khảo hạch cũng không khó, một lát ữna ta sẽ dùng đại thủ pháp chuyển dời ngươi tới một chỗ. Ở nơi đó có một Tu La Kim Tiên cảnh, chỉ cần ngươi có thể dưới khí tức áp bách của hắn tiến lên được năm mươi trượng là coi như vượt qua kiểm tra!

Điêu Tuyền thấy vẻ mặt thiếu niên này kiên định, không bị lời nói của mình làm dao động, hắn thoả mãn gật đầu nói.

- Tu La Kim Tiên cảnh? Còn sống?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Đúng vậy, đương nhiên là còn sống, hơn nữa thực lực bản thân không có chút tổn thương nào. Nếu như không phải là có trận pháp của Khu Tu tháp áp chế, ngay cả ta, cũng không phải là đối thủ của hắn!

Trong mắt Điêu Tuyền hiện lên vẻ kiêng kị, sau đó ngữ khí của hắn có chút thận trọng:

- Tuổi của ngươi không lớn, có lẽ thời gian dung hợp đan điền không dài, không bằng tu luyện thêm một ít thời gian nữa. Đợi khi đạt tới Huyền Tiên cảnh lại tới thử xem. Bằng không, cho dù ngươi có được bảy loại thiên phú dung hợp, đối mặt với Tu La Kim Tiên cảnh, chỉ sợ vẫn như trước, không có cách nào ngăn cản được nó. Chỉ cần hơi chút không cẩn thận thì sẽ thân tử đạo tiêu!

- Đúng vậy a, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, Tu La Kim Tiên cảnh, ý niệm có thể hình thành phong bạo, tuy rằng bị vây khốn. Nhưng mà nhất cử nhất động vẫn như trước, có uy thế lớn lao, không có thực lực Huyền Tiên cảnh. Đừng nói là năm mươi trượng, cho dù đi được mười trượng cũng đã cũng không tệ rồi!

Điêu Tuyền nói xong, một lão giả khác cũng lên tiếng khuyên can.

- Thiên phú của ngươi mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn có thể tu luyện ở chỗ này, chỉ cần trong vòng mười năm đạt tới Huyền Tiên cảnh, lại lần nữa khảo hạch, như vậy sẽ chắc chắn hơn. Thời gian mười năm trở thành Khu Tu sư Lục phẩm, đây cũng đã là một đoạn giai thoại rồi!

Lại một lão giả khác nói.

Ánh mắt mấy ngời này bình thản, mang theo vẻ quan tâm, dường như nhìn thấy Nhiếp Vân tuổi còn trẻ mà đã có được loại thực lực này cho nên trong lòng có chút yêu tài, sợ hắn xuất hiện nguy hiểm.

- Đa tạ chư vị nâng đỡ, ta vẫn muốn thử một lần xem sao!

Ngắt lời mọi người, thân thể Nhiếp Vân đứng thẳng.

Đợi thêm mười năm nữa? Nói đùa gì vậy!

Từ một người bình thường không có chút tu vi cho tới hiện tại hắn còn chưa tu luyện được ba năm, sau mười năm, chỉ sợ Tiên Quân hắn cũng có thể tiện tay bóp chết. Như vậy khảo hạch Khu Tu sư Lục phẩm có tác dụng cái rắm a?

- Ài, ngươi đã kiên trì như vậy. Vậy thì bây giờ ta sẽ mở ra Truyền Tống Trận, Tu La Kim Tiên cảnh đáng sợ tới cực điểm, tốt nhất ngươi nên lập tức vận chuyển dung hợp chi khí ngăn cản. Một lát nữa nếu như gặp nguy hiểm thì lập tức la lên, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra!

Thấy không khuyên bảo được Nhiếp Vân, Điêu Tuyền nói.

- Được!

Nhiếp Vân gật đầu, hắn chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, không gian di chuyển, trong nháy mắt bản thân đã đi vào một không gian tràn ngập Tu La sát khí.

Sát khí nơi này giống như thực chất, sền sệt tới mức đáng sợ. Vừa mới đứng vững thì đã cảm thấy trong cơ thể có một cỗ sát ý bành trướng, dường như tùy thời có thể khiến cho người ta rơi vào cảnh sát nhân cuồng ma, không có cách nào tự kềm chế được.

- Thật là lợi hại!

Trong đầu hiện lên một đạo kiếm quang, chém giết cỗ ý niệm này, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trong không gian phía trước có vô số khóa sắt bao phủ một đầu Tu La cực lớn, phù văn ngập trời giống giọt rơi xuống, bao phủ hắn vào bên trong.

Đầu Tu La này cao chừng bảy tám trượng, hai mắt đỏ tươi tới đáng sợ. Chỉ cần nhìn một cái đã khiến cho người ta cảm thấy lập tức rơi vào trầm luân, sinh mệnh không còn nằm trong không chế của chính mình. Nếu như chỉ tính riêng thực lực mà nói, đầu Tu La này còn hơn xa Trấn Huyền Tu La trước đó hắn đã từng gặp.

- Không hổ là Khu Tu tháp... thủ bút rất lớn!

Người bình thường đột nhiên nhìn thấy loại tình cảnh này chỉ sợ đã sớm không chịu nổi, ngay lập tức rơi vào hôn mê. Thế nhưng Nhiếp Vân lại không thèm để ý, ngược lại trong lòng còn âm thầm cảm thán.

Chỉ sợ cũng chỉ có loại thế lực chuyên môn đối phó với Tu La như Khu Tu tháp mới dám nuôi dưỡng Tu La, dùng để khảo hạch hậu nhân như thế này mà thôi.

Đây chính là một đầu Tu La Kim Tiên cảnh, một khi hoàn toàn bộc phát sức chiến đấu, cho dù phạm vi Quỷ Hải Thành có lớn hơn gấp đôi, chỉ sợ cũng có thể bị một quyền đánh nát. Giữ lại loại vật này đem loại vật này, nếu như không có mười phần nắm chắc thì ai dám làm cơ chứ?

- Chỉ cần đi vào vòng tròn, đi về phía trước năm mươi bước là vượt qua kiểm tra, đừng nhìn vào ánh mắt của hắn!

Thấy Nhiếp Vân vừa tiến vào bên trong đã rơi vào trầm tư, vẫn không nhúc nhích, Điêu Tuyền vội vàng hô.

Nhiếp Vân cũng không trả lời hắn. Bất quá hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc cảm khái, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đầu Tu La trước mắt, lại nhấc chân đi thẳng về phía trước.

Phía trước là một vòng tròn cực lớn, đầu Tu La này ở ngay trong vòng tròn.

Vừa tiến vào vòng tròn, lập tức cảm nhận được sự khác biệt.

Sát khí trong này càng cường đại hơn, còn lẫn lộn một cỗ lực lượng khiến cho người ta không tự chủ được mà thần phục. Mỗi khi tiến về phía trước một bước, linh hồn dường như cũng bị kim đâm, thừa nhận dày vò.