Vô Tận Đan Điền

Chương 1468: Đại chiến Tu La Huyền Tiên cảnh (1)




Răng rắc! Răng rắc!

Trong lúc suy nghĩ, hai tuyệt chiêu Kim Diễm chỉ, Thất Sát đồng thời đánh vào trên người Trấn Huyền Tu La, bị hắn mở miệng nuốt trọn.

- Tuy rằng giống, nhưng dường như không phải là công pháp của Vô Địch Tiên Quân, toàn bộ truyền nhân hậu đại của Vô Địch Tiên Quân không có thiên phú đặc thù. Bởi vì bọn hắn muốn bằng vào lực lượng của mình ngưng tụ đan điền vô địch, vô địch thiên hạ. Trên người của ngươi chí ít có mấy chục thiên phú loại đặc thù, như vậy cũng không phải là người của bọn hắn, đã như vậy thì chết đi cho ta!

Trấn Huyền Tu La vung quỷ trảo lên, Thiên Địa sôi trào, nhật nguyệt không còn không ánh sáng, Tu La sát khí hình thành lực lượng, tạo thành một vòng xoáy, tựa như lôi đình cửu châu, hồi xuân đại địa, không thể ngăn cản, không thể tránh né.

- Tốt!

Đối mặt với công kích của đối phương, Nhiếp Vân lơ lửng không trung, đột nhiên xông lên về phía trước, hai tay khép lại, tạo thành một vòng tròn, đồng thời ngửa mặt lên trời thét dài, lực lượng ngập trời.

Ầm ầm!

Tu La sát khí đầy trời như tìm được điểm tới, điên cuồng trùng kích vào trong cơ thể hắn, bị hắn thôn phệ.

- Thôn phệ nguyên khí, ngươi là nguyên khí sư?

Trấn Huyền Tu La sững sờ, hai mắt lập tức tỏa sáng, khó có thể ngăn chặn sát ý trần trụi trong lòng.

Thứ mà Nhiếp Vân đang thi triển chính là thiên phú Nguyên khí sư.

Thiên phú Nguyên khí sư bài danh thứ chín, sau khi tới Linh giới, vì phòng ngừa bị người ta phát hiện cho nên Nhiếp Vân không dám thi triển. Lúc này tình cảnh nguy cấp cho nên hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp thi triển ra, tuy rằng động tác rất mịt mờ, thoạt nhìn giống như công pháp nào đó, nhưng mà không giấu diếm được đầu Tu la trước mắt này, bị hắn nhận ra được.

Nếu như nói thiên phú đặc thù tương ứng với một vạn đại đạo, do đại đạo diễn hóa mà thành. Như vậy Tu La chính là từ hủy diệt đại đạo mà tới, sinh mệnh đặc thù, hỗn loạn càn khôn, điên đảo âm dương, thích nhất thôn phệ siêu cấp cường giả có được thiên phú đặc thù.

Nguyên khí sư, siêu cấp thiên phú bái danh thứ chín, đối với Tu La mà nói, tuyệt đối là vật đại bổ. Cho nên ngay khi nhận ra Nhiếp Vân là tu luyện giả loại thiên phú này, sát cơ trong mắt hắn càng ngày càng mạnh.

Phù!

Nhiếp Vân thi triển thiên phú Nguyên khí sư thôn phệ sạch sẽ công kích ngập trời, áp lực toàn thân yếu bớt, hắn mở mắt, nhìn thấy sát cơ trong mắt Trấn Huyền Tu La, hai mắt nheo lại.

Trấn Huyền Tu La muốn giết hắn, hắn cũng muốn giết người này. Nếu như có thể đánh chết rồi thôn phệ, chỉ sợ hắn có thể lập tức đột phá Thiên Tiên cảnh giới, trùng kích La Tiên cảnh. Thậm chí nếu như chuẩn bị tốt còn có thể trực tiếp trùng kích Niết Bàn lần thứ bảy, đạt tới cảnh giới rất cao.

Người khác điên cuồng tấn cấp như vậy thì lực lượngsẽ phù phiếm, làm cho sau này muốn tấn cấp càng ngày càng khó khăn. Nhưng mà hắn thì khác, thân là Võ đạo sư, nếu như ngay cả loại tai họa ngầm này còn không trừ hết được, như vậy cũng không xứng là thiên phú đặc thù xếp trong top mười.

- Tên này có thực lực Huyền Tiên cảnh, cho dù chỉ là sơ kỳ, nhưng mà sức chiến đấu tuyệt đối có thể so với cường giả đỉnh phong, giao đấu sinh tử với hắn nhất định ta sẽ phải chết, phải nghĩ ra được một biện pháp...

Tuy rằng tâm trí Nhiếp Vân đặt vào đột phá, nhưng mà ở sâu trong lòng vẫn phân ra một tia cảm giác, hắn biết bằng vào thực lực bây giờ của mình thật sự không phải đối thủ của tên Tu la trước mắt này.

Thực lực hai người thực sự hơn kém quá lớn, nếu tính sức chiến đấu đơn thuần mà nói... trọn vẹn kém hai cấp bậc lớn, loại chênh lệch này không đơn thuần dùng vũ dũng là có thể giải quyết được.

Chiến đấu, không riêng gì bằng vào khí lực mà còn phải muốn động não.

- Ồ? Tiểu tử ngươi không chạy? Hắc hắc, không phải ngươi vừa đột phá hay sao? Không bằng dẫn tai họa về chỗ khác a...

Ngay khi Nhiếp Vân đang trầm tư, đột nhiên trong lúc Thiên nhãn lập loè đã thấy một bóng người lén lên, chính là Huyễn Vũ vừa rồi mới đào tẩu.

Lúc này Huyễn Vũ đang trốn đằng sau một mô đất mất trăm thước, đang lặng lẽ nhìn hắn chiến đấu với Trấn Huyền Tu La, dường như định ngư ông đắc lợi, đục nước béo cò.

Lần này tới đây, mục đích là vì đánh chết Tu La thu hoạch điểm tích lũy, hiện tại đội ngũ của hắn trừ một mình hắn ra đã tử vong toàn bộ, muốn chiến thắng thì cũng chỉ có thể nhân cơ hội này mà thôi

Từ điểm này có thể thấy được tiểu tử này không hề giống biểu hiện không sao chịu nổi vừa rồi, lòng dạ rất thâm sâu.

Bất quá, cho dù người này nằm mơ cũng không đoán không được, tuy nhiên che dấu vô cùng tốt, nhưng mà Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên nhãn, chỉ cần liếc mắt là có thể dò xét ra hành tung và phương vị cụ thể của hắn.

- Trong sáu loại thiên phú bài danh trong top một trăm của Huyễn Vũ còn có một Ám Sát sư. Ám Sát sư giỏi về che dấu, hắn ta dám trốn tránh ở chỗ này, không có trốn đi, chỉ sợ bản thân đang dựa vào thứ này, thậm chí còn muốn đánh lén ta...

Nhìn thấy vị trí cụ thể của đối phương, Nhiếp Vân hiểu ra.

Sáu loại thiên phú đặc thù của Huyễn Vũ là Duệ Kim sư, Ảo Cảnh sư, Hàn Băng sư, Ám Sát sư, Đại Lực sư, Phòng Ngự sư!

Ám Sát sư am hiểu ám sát, che dấu, trốn ở chỗ tối rồi cho người ta một kích tất sát. Hắn ta đã tự tin không trốn đi như vậy, nhất định là muốn dựa vào thiên phú này, hoặc là giết chết mình, hoặc là muốn giết chết đầu Tu La này.

Đương nhiên, trong mắt hắn Nhiếp Vân nhất định phải chết, cho nên suy nghĩ muốn đánh lén đầu Tu La nghĩ này nhiều hơn.

- Trấn Huyền Tu La đúng không! Ngươi đoán không sai, ta đích thật là Nguyên khí sư! Kẻ có được thiên phú đặc thù bài danh top mười, mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử, ta cũng như vậy. Tuy rằng bây giờ thực lực bây giờ kém ngươi rất xa, nhưng mà có một bộ võ kỹ, cường đại đến cực điểm, nếu như ngươi có thể tiếp được, như vậy muốn chém muốn giết tùy ngươi định đoạt!

Chuyện nhìn thấy Huyễn Vũ ẩn nấp chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong đầu Nhiếp Vân đã nghĩ rađối sách, hắn đứng lơ lửng trên không trung, cao giọng mở miệng nói.

- Để cho ngươi thời gian thi triển vũ kỹ mạnh nhất? Khặc khặc, Tu La chúngta không có ngu xuẩn như vậy, sẽ không cho người khác cơ hội!

Trấn Huyền Tu La như nghe thấy chuyện nực cườin hất trên thế gian, trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo, bàn tay quỷ mở ra, phát ra tiếng vang xì xì, vươn tay chộp về phía Nhiếp Vân.