Ông!
Một viên cầu lớn bằng lòng bài tay từ trong lòng bàn tay của hắn bắn ra, phát thanh âm bén nhọn, nghênh hướng công kích mà chung Tu La liên hợp đánh ra.
Nguyên Khí Đạn!
Biết rõ bản thân và đám Tu La này nhất định sẽ có một hồi ác chiến, cho nên vừa rồi trên đường đến đây hắn đã bắt đầu áp súc, đến lúc này vừa vặn hoàn thành áp súc.
- Thu!
Ném Nguyên Khí Đạn ra, đồng thời tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, nắm lấy thi thể Cửu Chiết bị hắn đánh chết, nhanh chóng bay lên bầu trời.
Ầm ầm!
Nguyên Khí Đạn áp súc mười thành lực lượng va chạm với công kích của rất nhiều Tu La, tựa như bom nguyên tử bạo tạc, tiếng ầm ầm vang vọng, những đám mây hình nấm xuất hiện trên bầu trời, lập tức san bằng những mô đất trong phương viên hơn mười dặm trong sơn mạch thành bình địa.
- Thôn phệ!
Thấy uy lực bạo tạc nổ tung của Nguyên Khí Đạn cường đại như vậy, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi, thân thể trên không trung, trực tiếp chộp tới thi thể Cửu Chiết, pháp quyết vô danh vận chuyển bắt đầu thôn phệ.
Tuy rằng mới vừa rồi Cửu Chiết bị một quyền của hắn đánh chết, nhưng mà ở đây là thế giới Tu La, Tu La cơ hồ có được Bất Tử Chi Thân, chỉ cần cho hắn thời gian thì hoàn toàn có thể khôi phục. Cho nên, Nhiếp Vân không dám dừng lại mà trực tiếp ra tay độc ác.
Chi chi chi!
Tuy rằng Cửu Chiết không có tấn cấp thành công, nhưng mà thực lực vẫn là La Tiên cảnh sơ kỳ, vẫn là thứ đại bổ, dưới pháp quyết vô danh thôn phệ, một cỗ lực lượng điên cuồng rót vào trong cơ thể hắn, khiến cho lực lượng của Nhiếp Vân điên cuồng bạo tăng.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Trong nháy mắt hắn đã đột phá gông cùm Thiên Tiên cảnh trung kỳ, đạt đến trung kỳ đỉnh phong.
Thế nhưng vẫn như trước, không có dừng lại, lực lượng tiếp tục tăng vọt.
Thiên Tiên cảnh hậu kỳ!
Thiên Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong!
Rốt cục, thực lực của Nhiếp Vân dừng lại ở Thiên Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, miệng thở một hơi như mũi tên, cao thấp toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức ngưng tụ mà bưu hãn.
- Ồ? Võ đạo, Thiên nhãn, Kiếm đạo, ba đại thiên phú này không ngờ lại có xu thế dung hợp với Diễm hỏa, Lôi Điện...
Thực lực tăng vọt, Nhiếp Vân đột nhiên phát hiện ra sau khi thôn phệ Cửu Chiết lại khiến cho thiên phú Võ đạo, Thiên nhãn, Kiếm đạo, cùng Diễm hỏa, Lôi Điện lại có một tia xu thế dung hợp.
Vốn Võ đạo, Thiên nhãn, Kiếm đạo là tồn tại dung hợp một mình, Diễm hỏa, Lôi Điện cũng dung hợp một mình, mà bây giờ cái hai loại dung hợp một mình này lại có một tia cơ hội dung hợp, xem ra nếu như tìm được kỳ ngộ, nhất định có thể thuận lợi dung hợp.
Năm loại thiên phú này đều xếp hạng trong top ba mươi, nếu như có thể dung hợp, tương đương khiến cho hắn tấn cấp thành Tứ phẩm Thiên Vân Khu Tu sư, loại thực lực và địa vị này, cho dù là Kim Vân Khu Tu sư Ngũ phẩm cùng so sánh cũng có chút không bằng.
- La Tiên cảnh đỉnh phong mới tiến hành Niết Bàn lần thứ bảy?
Thực lực đạt tới Thiên Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Nhiếp Vân cũng thuận lợi cảm ứng được thời gian Niết Bàn kế tiếp.
La Tiên cảnh đỉnh phong!
- Được rồi, hiện tại cũng nên tính toán với tên đầu trọc, Liễu Mạc Yên kia!
Tỉnh lại từ trong vui sướng khi tấn, Nhiếp Vân đột nhiên cười hắc hắc, trong mắt bắn ra một đạo sát cơ.
Vừa rồi bất hòa, hắn không tính sổ với tên đầu trọc, Liễu Mạc Yên kia cũng không phải là sợ bọn họ, mà là tạm lánh phong mang. Bây giờ thực lực tăng nhanh, thời gian cũng không còn nhiều lắm, cũng là lúc nên xuất thủ.
Dù sao trước khi đến đây vị trưởng lão phụ trách khảo hạch kia đã nói, chết cũng vô ích, hai người kia đã động tay động chân, nhất định là cùng một giuộc, vẫn nên giải quyết sớm thì hơn.
- Vẫn không nên nói với Hứa Hinh Thiến, một mình ra tay a!
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân cũng không có ý định mang theo Hứa Hinh Thiến.
Tuy rằng không biết tên đầu trọc kia có bối cảnh gì, nhưng mà Liễu Mạc Yên là đệ tử của Tô Dương, người phụ trách phân bộ Khu Tu tháp Quận Tân thành, hơn nữa ngay cả khôi lỗi Cự Thú kim giáp cũng đưa cho nàng, điều này đã nói rõ đối phương sủng nịch nàng có thừa, một khi giết nàng, đương nhiên càng ít người biết thì càng tốt.
Làm như vậy cũng không phải là hắn không tin Hứa Hinh Thiến, mà là loại chuyện như này kín đáo mới là vương đạo, trước khi không đủ thực lực thì không cần phải ngạnh kháng với đối phương.
Phượng Hoàng chi dực khẽ vung vẩy, xẹt qua trên không trung, nhanh chóng bay vút về phía trước.
Trước đó khi ăn cắp Hhu tu hành cung tráo hắn từng để lại Truy tung chi khí trên người Liễu Mạc, bằng vào cảm ứng, rất nhanh đã phát hiện ra phương vị của hai người.
Lúc này Liễu Mạc Yên và tên đầu trọc kia cũng không tiêu sái như trong suy nghĩ của hắn mà đang bị một đám Tu La vây quanh vào bên trong, chiến đấu hừng hực khí thế.
- Đáng giận! Nếu không phải Nhiếp Vân kia có được Khu tu hành cung tráo thì chung ta ở đây thông suốt không trở ngại, sao lại bị những vật này dây dưa cơ chứ? Nhiếp Vân, ta nhất định phải giết ngươi, làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Một mặt chiến đấu, Liễu Mạc Yên lại điên cuồng kêu to, hai mắt đỏ thẫm, giống như kẻ điên vậy.
Nếu như Khu tu hành cung tráo không bị trộm đi, lúc này sao nàng lại rơi vào tình huống bị động như vậy cơ chứ? Bị một đám Tu La vây giết!
Phanh Phanh Phanh Phanh!
Khôi lỗi Cự Thú kim giáp đánh lui hai gã Tu La, bảo hộ trước người Liễu Mạc Yên đang ở giữa.
- Muốn giết ta? Ngươi không có cơ hội đó đâu!
Ngay khi Liễu Mạc Yên đang điên cuồng gào rú thì đột nhiên có một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, Nhiếp Vân từ không trung phi xuống dưới.
- Ngươi biết bay?
Hai người đầu trọc, Liễu Mạc Yên đồng thời hoảng sợ.
- Không có đạt tới cảnh giới Kim Tiên, không có khả năng phi hành, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì giả thần giả quỷ, thì hôm nay đều phải chết cho ta!
Sauk hi chấn kinh, ở sâu trong đôi mắt của tên đầu trọc hiện lên vẻ âm tàn, miệng quát lạnh một tiếng, chân đạp mạnh vào mặt đất, thân lập tức như đạn pháo lao lên.
Người còn chưa tới trước mặt, thì lực lượng cuồng bạo đã áp súc không khí tạo thành tiếng vang vọng, dường như cho cả không gian bắt đầu vặn vẹo.
Đầu trọc này là cường giả La Tiên cảnh sơ kỳ, phối hợp với rất nhiều thiên phú, có được sức chiến đấu có thể so với La Tiên cảnh trung kỳ đỉnh phong, vừa ra tay đã cho thấy sự bất phàm.
- Cút ngay!
Thấy hắn vọt tới, Nhiếp Vân cũng lười động, chỉ quát nhẹ một tiếng.
Phanh!