- Chết đi cho ta.
Nghe thấy lời nói mang tính vũ nhục như vậy, Liễu Mạc Yên đâu còn chịu được nữa, nàng rít gào một tiếng, năm ngón tay mở ra, chộp về phía Nhiếp Vân.
- Vị Trương Tiên đại nhân này, nữ nhân điên này ngang nhiên ra tay trước mặt Hắc Giáp hộ vệ đội các ngươi, không để ý tới quy củ của đấu giá hội, chẳng lẽ các ngươi không bắt nàng ta hay sao?
Dừng bước, tránh thoát một trảo của đối phương, Nhiếp Vân cất cao giọng nói.
- Ra tay? Sao ta không thấy? Ta chỉ thấy ngươi đùa giỡn Liễu Mạc Yên đại nhân, nàng tự vệ phản kháng, cho dù có chém giết ngươi cũng là đúng tội a.
Trương Tiên cười lạnh.
- Là như vậy sao? Vậy thì được rồi.
Thấy đối phương nói như vậy, Nhiếp Vân cũng không suy nghĩ gì nữa, chân đạp hai cái, liên tục tránh thoát hai lần công kích của đối phương, tay phải đột nhiên đưa về phía trước.
Ầm ầm.
Liễu Mạc Yên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một đạo ảo ảnh xuất hiện trước mặt nàng, tất cả công kích của nàng bị ảo ảnh phá hỏng triệt để, biến mất không thấy gì nữa.
Sưu.
Yết hầu tê rần, bị một bàn tay nắm lấy, ngay sau đó là cái cằm bị xiết chặt, bị bàn tay này mạnh mẽ nâng lên, bàn chân rời khỏi mặt đất.
- Ngươi...
Lúc này Liễu Mạc Yên mới nhìn rõ, người nắm cổ nàng chính là thiếu niên vừa rồi nàng đùa giỡn, là tiểu tử gọi là Nhiếp Vân kia.
Một chiêu phá vỡ công kích của nàng, cũng nắm lấy cổ nàng, chẳng phải nếu như hắn muốn giết nàng thì có thể đơn giản như giết một con gà a.
Hiểu rõ những chuyện này, Liễu Mạc Yên không còn hung hăng càn quấy như trước nữa, thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy.
- Chuyện này...
Không riêng gì nàng cảm thấy sợ hãi, không thể tưởng tượng nổi, mà Trương Tiên vốn còn muốn chế giễu, thấy một màn như vậy cái miệng há hốc, có thể nhét vừa một quả trứng gà chín, căn bản không tin tất cả mọi chuyện trước mắt đều là thật.
- Thả nàng ra.
Tiến elne phía trước một bước, đi tới trước mặt Nhiếp Vân, bàn tay Trương Tiên run lên, lấy ra một thanh trường kiếm rồi chỉ về phía Nhiếp Vân.
- Thả nàng sao? Không cần khẩn trương, vị Liễu Mạc Yên đại nhân này đột nhiên thích ở cùng ta, không có cách nào từ chối nàng, ta cũng không có biện pháp a...
Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
- Thích ở cùng một chỗ? Ta nhổ vào, ngươi tính là thứ gì? Mau buông ta ra...
Liễu Mạc Yên một chiêu đã bị đối phương nắm lấy cổ, mất mặt tới cực điểm, nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy càng tức giận không thôi, miệng quát lớn.
- Vậy sao? Xem ra là ta hiểu lầm, đã như vậy trước tiên ta giết ngươi rồi nói sau.
Khẽ cười một tiếng, bàn tay nắm lấy cổ họng nàng của Nhiếp Vân đột nhiên tăng lực.
Răng rắc.
Bởi vì khí lực quá lớn cho nên cổ họng nàng phát ra tiếng rẳng rắc liên tiếp.
- Ngươi.... Là hiểu lầm, là ta thích ở cùng với ngươi a.
cảm nhận sát ý từ trên tay đối phương truyền lại, Liễu Mạc Yên sợ hãi, thân thể mềm nhũn, vội vàng dùng một chút khí lực cuối cùng để hô lớn.
Nàng cũng từng trải qua sinh tử, từng gặp không ít loại người hung ác, rất nhiều gia hỏa hung danh hiển hách, khi gặp nàng bởi vì kiêng kỵ thân phận và bối cảnh của nàng cho nên cũng ngoài mạnh trong yếu, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra.
Thế nhưng tiểu tử trước mắt này nắm lấy cổ nàng, ánh mắt không có chút chấn động nào, giống như nắm một con gà, một con chó, không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Hình như nàng không mở miệng thì đối phương sẽ trực tiếp bóp chết nàng vậy.
Tại sao lại có kẻ hung ác như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn ta không biết đây là Khu Tu tháp? Tùy ý đánh chết một vị Khu Tu sư ngũ phẩm là tử tội trong tử tội hay sao?
- Nghe thấy chưa? Là vị Liễu Mạc Yên này ưa thích ở với ta nha. Nam nữ hoan ái ngươi tình ta nguyện.
Thấy Liễu Mạc Yên khuất phục, Nhiếp Vân cười cười, bàn tay còn lại vỗ vỗ bả vai Trương Tiên, vừa cười vừa nói.
- Sao vậy? Còn chưa tránh ra sao? Không phải Hắc Giáp hộ vệ đội cũng quản tới việc tình ái của người khác đó chứ?
- Ngươi..
Trường kiếm trong tay Trương Tiên run run, tùy thời muốn động thủ, nhưng mà nhìn thấy Liễu Mạc Yên trong tay Nhiếp Vân, sợ nàng ngộ thương cho nên cố nén giận.
- Trương Tiên đại nhân đã không có ý kiến gì thì chúng ta đi trước một bước, xuân tiêu một khắc trị giá thiên kim, ta cũng không ở đây tốn thời gian nữa...
Nhiếp Vân duỗi người, tay còn lại giữ chặt Hứa Hinh Thiến, nhấc chân đi ra ngoài.
Trương Tiên tức giận tới mức toàn thân run rẩy, hận không thể trực tiếp xông ra ngoài, giết chết tiểu tử này. Nhưng mà vừa mới nhìn thấy Liễu Mạc Yên trong tay đối phương, hắn lập tức bỏ đi suy nghĩ này trong đầu.
- Đi thôi.
Nắm lấy cổ Liễu Mạc Yên, Nhiếp Vân nhanh chóng đi về phía trước. Hắn và Hứa Hinh Thiến vừa mới ra khỏi đấu giá hội thì lập tức lên xe ngựa, đi thẳng về phía trước.
Ba người vừa mới rời khỏi giao dịch hội thì bên trong một căn phòng ở giao dịch hội có mấy người đi ra.
- Huyễn Vũ đại nhân, đây chính là kẻ mà Hứa Hinh Thiến kia tìm tới.
Thanh niên đi theo đám người Tiết Vũ thiếu gia, trước đó Nhiếp Vân và Hứa Hinh Thiến từng nhìn thấy ở tiểu viện lúc này thấp giọng nói.
- Ta biết rồi.
Thanh niên gọi là Huyễn Vũ đại nhân kia mặt không biểu tình, nhìn về phía ba người rời đi, hừ một tiếng.
- Sư huynh, chúng ta cứ để cho tiểu tử này bắt Liễu Mạc Yên sư muội đi hay sao?
Một thanh niên áo xám trong mắt tràn ngập sát khí nói.
- Không cho hắn đi thì chúng ta có thể làm gì cơ chứ?
Huyễn Vũ nhướng mày, tùy ý khoát tay.
- Thế nhưng... Cứ để cho hắn bắt người từ chỗ chúng ta đi, như vậy cũng quá mất mặt a.
Thanh niên áo xám nói.
- Đây đã không còn là vấn đề mặt mũi, vốn ta cho rằng dùng thủ đoạn của Liễu Mạc Yên sư muội, bức bách như vậy, Hứa Hinh Thiến nhất định sẽ không nhịn được ra tay. Như vậy chúng ta sẽ có cớ, làm cho nàng không tham dự tỷ thí được, ai ngờ lại xuất hiện một tiểu tử như vậy. Thú vị, thú vị. Xem ra thi đấu lần này so với lần trước còn thú vị hơn nhiều.
Trên mặt Huyễn Vũ cũng không có chút tức giận nào, ngược lại khóe miệng còn nhếch lên, vừa cười vừa nói.
- Thú vị hay sao?
Nghe thấy hắn nói vậy, thanh niên áo xám có chút nghi hoặc nói.
- Sư huynh, như vậy sao chúng ta không đi cứu sư muội?
- Cứu nàng? Tại sao phải cứu? Yên tâm đi, hắn không dám làm gì Liễu Mạc Yên sư muội đâu. Tiếu Đằng đạo nhân cạnh tranh với sư phụ ta thì cũng phải chú ý tới quy củ, sẽ không làm khó nàng. Đây là điểm mấu chốt. trở về thôi.
Huyễn Vũ quay người đi ra ngoài.