- Đánh chết Thương Khung Thạch Viên có thực lực Tiên Thể cảnh trung kỳ? Quả thật anh hùng xuất thiếu niên!
Ngụy gia lão tổ sững sờ một chút, cảm khái một câu, lực chú ý lần nữa tập trung ở trên người cháu trai Ngụy Minh.
- Minh nhi, trên đường phải nghe Ngụy Tuấn thúc thúc nói, ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tình!
Tuy hắn cảm thấy Nhiếp Vân chỉ là Tiên Lực cảnh sơ kỳ đánh chết yêu thú Tiên Thể cảnh trung kỳ có chút kỳ quái, nhưng cũng không thèm để ý, người Linh giới thủ đoạn rất nhiều, đánh lén mà nói cũng không phải chuyện khó, những cái này ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều là thủ đoạn nhỏ, Tiên cấp đệ nhị trọng Tiên Thể cảnh cùng đệ tam trọng Chân Tiên cảnh cách hào rộng rất lớn, không phải những thủ đoạn này có thể vượt qua.
Trương gia có được một vị lão tổ Chân Tiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, so với hắn Chân Tiên sơ kỳ còn cao hơn một đẳng cấp nhỏ, tăng thêm bản thân bị thương, đã không có lực chống cự, diệt môn sắp tới.
- Gia gia...
Vành mắt Ngụy Minh đỏ lên.
Chứng kiến xa nhau, diệt môn sắp tới, sắc mặt tất cả mọi người ảm đạm xuống.
- Ngụy Tuấn, ngươi không phải tìm dược liệu sao? Đã trở về, chữa thương cho vị tiền bối này không được sao?
Ngay thời điểm toàn bộ cung điện bị hào khí bi ai bao phủ, đột nhiên trong đám người vang lên một thanh âm nghi hoặc, đúng là Nhiếp Vân.
Bọn người Ngụy Tuấn tốn sức thiên tân vạn khổ đi Loạn Kim Sơn thu thập dược liệu, mục đích đúng là vì trị thương cho vị lão tổ này, hiện tại đã có dược liệu, vì cái gì không trị liệu, ngược lại phải chạy trốn?
- Trị liệu?
Mọi người nhìn Nhiếp Vân, trên mặt đều lộ ra vẻ cổ quái, thấy hắn thật sự không phải cố tình nói như vậy, Ngụy Tuấn mới lúng túng nói:
- Lão tổ bị Tu La sát khí xâm nhập trong cơ thể, không cách nào loại trừ... Phải mượn nhờ dược liệu cùng Khu Tu sư mới có thể chữa tốt, bây giờ Lâm Cường tiền bối bị buộc ly khai, thật sự không có cách nào...
- Ah!
Nhiếp Vân mới tới Linh giới vài ngày, đối với mấy chuyện này hiểu không nhiều lắm, nghe vị lão tổ này lại là bị Tu La sát khí xâm lấn, nhịn không được mở ra Thiên Nhãn nhìn sang.
Quả nhiên, ở dưới Thiên Nhãn chiếu rọi, trong cơ thể hắn có một cổ khí lưu quỷ dị đi loạn bốn phía, mang theo sát cơ hung hãn, phá hư tế bào nội tạng.
Cổ sát khí này có thể giấu ở trong Tiên lực, trừ khi Khu Tu sư, người bình thường không cách nào thanh trừ.
- Ai, Ngụy Tuấn, các ngươi nhanh đi mau! Hiện tại Trương gia tạm thời thối lui, là vì Lâm Cường thề sống chết bảo hộ, một khi vị Khu Tu sư Ngân Vân kia khống chế được Lâm Cường, nhất định sẽ quay đầu nhỏ cỏ tận gốc, đến lúc đó cho dù muốn đi cũng khó khăn!
Ngụy gia lão tổ thở dài một tiếng nói.
- Ha ha, muốn đi? Ngụy lão thất phu, ngươi nghĩ rằng chúng ta động thủ không đuổi tận giết tuyệt, còn sẽ lưu lại hậu hoạn?
Đột nhiên, ngoài điện vang lên một tiếng cười lạnh bén nhọn, lập tức có một đám người đi nhanh tới.
Đi đầu là một lão giả khuôn mặt gầy cao, hai mắt giống như kên kên nhìn về phía mọi người, tựa như nhìn một đám người chết.
Bên cạnh hắn chính là một trung niên nhân râu dài, bận trường bào màu xám, trên trán có một đường vân màu bạc lòe lòe sáng lên, vô luận đi đến chỗ nào cũng cho thấy hương vị tài trí hơn người.
- Vị này chính là Khu Tu sư nhất phẩm Ngân Vân...
Chứng kiến trong đường vân mang theo một ti khí tức thiên phú đặc thù, Nhiếp Vân biết rõ người trung niên này chính là Khu Tu sư nhất phẩm Ngân Vân.
- Lâm Cường đâu? Các ngươi đã làm gì hắn?
Ngụy gia lão tổ nghĩ đến bọn hắn sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy, nhìn quanh một vòng, đột nhiên hỏi.
- Lâm Cường, ha ha, hắn đã bị ta đưa đi, còn muốn trông cậy vào hắn? Nằm mơ!
Khu Tu sư Ngân Vân cười rộ lên.
- Đưa đi? Ngươi...
Nghe nói như thế, sắc mặt Ngụy gia lão tổ đỏ lên.
Người khác nghe không hiểu ý tứ cất bước, nhưng hắn kinh nghiệm sa trường lại biết rất rõ ràng, chỉ sợ Lâm Cường đã bị độc thủ rồi.
Người bình thường không dám động thủ với Khu Tu sư, bởi vì liên lụy điều lệ bảo hộ của Khu Tu tháp, nhưng Khu Tu sư đánh chết Khu Tu sư lại bất đồng, cấp bậc càng cao quyền hạn càng lớn, mặc dù giết cấp bậc thấp, chỉ cho là ân oán cá nhân, không có người nói cái gì.
- Không có Khu Tu sư, Ngụy gia các ngươi cái gì cũng không phải, lập tức quỳ xuống cho ta, ta tâm tình tốt mà nói, có thể tha các ngươi không chết, nếu không, các ngươi nên biết đắc tội Khu Tu sư sẽ như thế nào, cho dù diệt môn bọn ngươi, cũng không có người dám thay các ngươi nói chuyện!
Không để ý tới Ngụy gia lão tổ Ngụy Dã nổi giận, trung niên nhân cười lạnh một tiếng, đi về phía trước một bước, Ngân Vân trên trán không ngừng lập loè.
Khu Tu sư địa vị tôn sùng, đắc tội loại người này, tương đương đối nghịch Khu Tu tháp, mặc dù bị diệt môn cũng không ai dám nói chuyện.
- Đáng giận...
Nghe được để cho mọi người quỳ xuống, thanh niên Ngụy Minh tức giận đến toàn thân phát run.
Thực lực của Khu Tu sư này chỉ là Tiên Lực cảnh, không cao bao nhiêu, nhưng sức chiến đấu chính thức, khẳng định ngay cả hắn cũng không bằng, thực lực cấp thấp như thế, liền muốn một câu để cho bọn hắn quỳ xuống, vũ nhục thật sự quá lớn.
- Minh nhi đừng xúc động, đây là hắn cố ý, Ngụy gia chúng ta bất kể nói thế nào cũng là đại gia tộc, quang minh chính đại diệt tộc chúng ta, tuy lá gan Trương gia lớn cũng sợ nghị luận, nhưng một khi đắc tội Khu Tu sư lại bất đồng! Nhịn không được ra tay, gia tộc chúng ta nhất định sẽ lập tức lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục...
Thấy bộ dạng của Ngụy Minh, Ngụy gia lão tổ vội vàng quát.
Sở dĩ Trương gia dám động thủ với Ngụy gia, cũng là bởi vì có được Khu Tu sư Ngân Vân, cái này rất giống khởi nghĩa có được một vị hoàng tử, chiếm cứ đại nghĩa, một khi Ngụy gia dám động thủ với Khu Tu sư này, tuyệt đối sẽ bị phán tử hình, không ai dám vi phạm.
- Làm sao, còn muốn ta động thủ? Có bản lĩnh đến a? Nếu như không muốn Ngụy gia tử vong toàn bộ, chó gà không tha, liền động thủ với ta!
Chứng kiến bộ dáng của Ngụy Minh, trung niên nhân cười ha ha, đi tới trước mặt Ngụy Minh.
- Ngươi...
Ngụy Minh mặt tím tím xanh xanh, nắm đấm niết chặt, nhưng không dám nhúc nhích.
BA~!
Trung niên nhân quất vào trên mặt Ngụy Minh một tát.
- Không biết sống chết, nếu như không có Khu Tu sư chúng ta bảo hộ Linh giới, các ngươi có tư cách gì sống sót? Còn không quỳ xuống cho ta?
- Ngươi...