Vô Tận Chém Giết

Chương 8: Bắt đầu mạt thế




Chiều ngày hai mươi mốt, đáng lý ra Diệp Nhiên phải đến nhà Doãn Mạt nhưng hiện tại vẫn chưa thấy cô ấy gọi điện, Doãn Mạt cảm thấy rất lo lắng. Trong thời gian chuẩn bị thì Doãn Văn được sự giúp đỡ của nước suối trong không gian cũng thức tỉnh dị năng hệ Mộc. Dị năng của Doãn Văn là có thể kích thích cây cối phát triển, nên thực sự rất có lợi trong mạt thế, hiện tại dị năng của anh cũng đạt được cấp một trung cấp. Ba mẹ Doãn lại không thể kích phát được dị năng mặc dù đã được Doãn Mạt bí mật bổ sung nước suối vào thức ăn. Có thể là thể trạng của họ không thích hợp nhưng dù sao có được sự bổ trợ của nước suối, thì sẽ không đến nỗi biến thành xác sống ngay khi mạt thế đến.

Doãn Mạt gọi điện cho Diệp Nhiên lần thứ mười thì cuối cùng cô cũng nghe máy!

-     Tiểu Nhiên, sao cậu không đến nhà mình? 

Diệp Nhiên giọng điệu có chút gấp gáp, nói chuyện với Doãn Mạt tiếng có tiếng không

-     Mạt Mạt, hiện mình đang ở trường, chiều hôm nay có một số bạn học bị ngất, vẫn chưa tỉnh lại, Lục Nhu nói là phải ở lại chăm sóc cho họ ở phòng y tế. Nên cậu ấy nhờ mình giúp đỡ.

Doãn Mạt nghiến răng, lại là Lục Nhu,  người bị ngất thì sao cô ta không đưa đến bệnh viện, gọi Diệp Nhiên ở lại làm gì! Phải biết trong những người bị ngất đi, phần lớn sẽ trở thành xác sống vào ngày mai, muốn ở lại chẳng khác nào đưa thịt vào miệng xác sống? Cô ta muốn thể hiện cái quái gì chứ? Cũng không phải là bác sĩ?

-     Hiện tại có ai ở đó cùng với cậu?

-     Có mình, Lục nhu, một số bạn học cùng với thầy Tống – Diệp Nhiên trả lời. 

-     Cậu đợi mình, mình qua đón cậu, tuyệt đối không được ở đó đến ngày mai! – Doãn Mạt nói xong thì không đợi Diệp Nhiên trả lời đã ngắt máy.

Cô xuống nhà lấy chìa khóa định lái xe đến trường, nhưng nghĩ lại vẫn nên dặn dò một tiếng phòng trường hợp bất trắc.

-     Anh hai, em đến trường một chuyến đón Diệp Nhiên, anh nhớ là từ bây giờ phải đóng chặt cửa chính, bật hệ thống phòng ngự lên. À, tuyệt đối không được bước ra khỏi nhà đợi em quay lại.

Doãn  Văn khó hiểu nhìn cô, nhíu mày hỏi:

-     Em đi đâu, không phải em nói mạt thế sẽ đến trong nay mai? Không được, như vậy quá nguy hiểm. Em cứ ở lại, anh sẽ đến trường!

Cô lắc đầu từ chối:

-     Không được,  dị năng của anh chỉ cấp một, chưa đủ đảm bảo có thể đưa Diệp Nhiên trở lại, lỡ như bị kẹt lại trong trường cũng ít đi một phần đảm bảo. Anh đừng quên em là dị năng giả song hệ. Anh phải ở lại để bảo vệ ba mẹ, nếu mai em chưa quay về được thì anh phải tin tưởng là em sẽ an toàn, không được để ba mẹ ra khỏi nhà. Đợi em về, được không?

Doãn Văn thấy không thể thay đổi suy nghĩ của cô nên đành đồng ý để cô đến trường, đồng thời cũng chuẩn bị cho cô một ba lô thức ăn cùng vật dụng để vào xe deep, sau đó anh còn đưa cho cô một thanh kiếm không biết tìm được ở đâu. Doãn Mạt nhìn qua thì thanh kiếm cực kì sắt bén, vừa tay, cô để nó ở ghế phụ xe rồi lái xe đến trường.

Trên đường đi, cô bị kẹt xe hai lần, không khí vẫn khẩn trương như ngày thường vì đang là giờ tan tầm. Hàng dài xe cộ nối đuôi nhau đến kín đường. Đột nhiên một vệt ánh sáng dài xoẹt ngang trên không trung, nối tiếp sau đó là hàng loạt ánh sáng cắt ngang bầu trời như một trận mưa sao băng. Người xung quanh hiếu kì mở cửa xe ngó ra ngoài xem, có người còn cho rằng đó chỉ là một cơn mưa sao băng bình thường, thậm chí còn cầu nguyện may mắn. Chỉ có Doãn Mạt cảm thấy lạnh lẽo, mạt thế thực sự đến rồi, như lời dị năng tinh nói, trận mưa sao băng này chính là dấu hiệu mạt thế, nhưng cô không rõ tại sao như lời dị năng tinh, thì chín giờ sáng ngày hai mươi hai mới xảy ra hiện tượng này, nhưng hiện tại chỉ tối ngày hai mươi mốt, tại sao cơn mưa sao băng này lại xảy ra trước một ngày? Cô hỏi dị năng tinh thì nó không rõ, cũng có thể là trong quá trình nó thực hiện bước nhãy thời gian, đã khiến cho một số sự kiện trong quá khứ có thay đổi về thời gian. Nó còn bảo Doãn Mạt phải thận trọng hơn, việc cơn mưa sao băng này xảy ra khiến nó có một số dự cảm không lành.

Doãn Mạt thận trọng khóa kín cửa xe lại, trên xe có hệ thống lọc không khí nên cô an tâm về việc có virus  xâm nhập. Cô lặng yên lái xe đến trường.

Cơn mưa sao băng kéo dài đến tận lúc Doãn Mạt đến trường, có rất nhiều người hiếu kì, họ chưa bao giờ thấy trận mưa sao băng nào dài đến vậy, hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa tan? Lúc này trên thế giới, hầu như nơi nào cũng có trận mưa sao băng như thế, khiến truyền thông liên tục đưa tin, hiện tại chỉ cần mở tivi đều sẽ thấy thông tin về nó.

Doãn Mạt đỗ xe ở một vị trí bí mật trong khuôn viên trường, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Nhiên. Cô đến được phòng y tế đã là hơn mười giờ tối, lúc này phòng y tế cũng chật kín người, có người đang hôn mê, cũng có người còn giữ được chút ý thức, chẳng qua là cả người nóng sốt, cũng không nặng lắm, chỉ như những cơn cảm mạo bình thường, nhưng dị năng tinh nói cho cô biết đây chính là dấu hiệu nhiễm virus xác sống, sau cơn sốt này, thì một là tiến hóa thành dị năng giả, hai chính là trở thành xác sống, không có lựa chọn khác. Cô bước đến phòng thì thấy Tống Diệu đầu tiên, bởi vì hắn thực sự quá chói mắt, vẻ đẹp đó khiến mọi thứ trong phòng đều trở nên lu mờ đi, chỉ còn lại hắn một người như chúa tể ngồi đó. Doãn Mạt nhìn thấy hắn thì hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại bình tĩnh, việc gấp rút hiện tại chính là phải đưa Diệp Nhiên về biệt thự.

-     Tại sao lại không đưa họ đến bệnh viện mà lại tập trung ở đây? – Cô nhíu mày hỏi.

-     Lục Nhu nói các bạn này cũng chỉ bị say nắng, với cảm mạo nhẹ, chưa đến nỗi phải đến bệnh viện, hiện chúng ta sẽ phân công chăm họ, nếu sáng mai còn chưa bớt thì đưa đến bệnh cũng chưa muộn – Một bạn học nam có vẻ sáng sủa nói với Doãn Mạt.

-     Diệp Nhiên đâu? – cô không quan tâm đến anh ta, chỉ hỏi Diệp Nhiên.

-     Diệp Nhiên, Lục Nhu đi cùng lớp trưởng Liễu Dã và Vân Vũ Hi lấy thuốc cho mọi người – Bạn học này lại lên tiếng.

-     Tôi đợi Diệp Nhiên bên ngoài cửa, cô ấy trở lại thì gọi tôi – Doãn Mạt nói xong thì bước ra cửa, không để ý đến ánh mắt của một người đang ngồi trong góc phòng, từ lúc cô bước vào liền chú ý đến. 

Tống Diệu vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:

-     Học trò Doãn, tôi ra đợi với em.

-     Không cần, em tự đợi bạn ấy được – Doãn Mạt từ chối.

-     Dù sao em cũng là con gái, tôi làm sao để em đứng bên ngoài một mình được? – Hắn nói, trong giọng điệu mang theo một chút áp bách khiến cô không thể từ chối.

-     Tùy thầy!

Cô nói xong thì bước đi, không để ý đến ánh mắt của mấy nữ sinh mang theo ghen tức. Hừ! bạn học còn đang sốt, cô ta không những không lo lắng, mà còn kéo theo thầy Tống ra bên ngoài làm gì? Ỷ vào cái vỏ bọc bên ngoài để dụ dỗ đàn ông hay sao?

Đám con gái mặc dù tức giận ghen tị nhưng cũng không có lý do gì để lên tiếng, dù sao Doãn Mạt cũng không mở miệng nhờ thầy Tống, là anh ta tự ý muốn ra ngoài.

Doãn Mạt bước đến dưới gốc cây cổ thụ trong sân, im lặng đứng đó, gió đêm thổi nhẹ khiến mái tóc đen mượt bay trong gió. Không gian tranh tối tranh sáng, khiến vẻ đẹp của cô như một thiên sứ sa đọa, làm người nhìn như chìm đắm không thoát ra được.

Tống Diệu nhìn cô chằm chằm, hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự rung động đến từ bất kì cô gái nào trước đây. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tim hắn như chậm đi một nhịp rồi điên cuồng đập mạnh, cô gái đứng trong bóng tối, vài tia sáng từ trong trường khiến khuôn mặt cô mơ hồ, vẻ kiên nghị trên mặt thực sự không hợp với vẻ ngoài non nớt của cô nhưng khiến hắn như say mê.

-     Thầy Tống, thầy đi theo em làm gì? – Cô nhíu mày hỏi.

Hắn nhận ra bản thân có chút thất thần, nhưng nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, nhiều năm huấn luyện trong quân đội khiến hắn có thể kiềm chế cảm xúc nhanh chóng.

-     Tôi chỉ không an tâm em ở đây một mình.

Cô xoay người lại, ánh mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào hắn. Cô nghiêm túc nói:

-     Có phải thầy Tống đã biết điều gì không? 

Hắn cười cười không trả lời, khiến Doãn Mạt không biết nên nói gì tiếp theo, đành im lặng đứng đó. Không khí giữa hai người vừa có chút yên bình vừa có chút xa cách nhàn nhạt.

Lát sau Diệp Nhiên hối hả chạy từ trong phòng y tế ra, cô gọi Tống Diệu cùng Doãn Mạt, âm thanh có chút gấp gáp.

-     Thầy Tống, Mạt Mạt, hai người mau vào xem, ngày càng có nhiều bạn học bị ngất, một số phòng kí túc đã ngất cả phòng, chúng ta có nên gọi xe cấp cứu không?

Doãn Mạt thấy Lục Nhu cũng chạy theo phía sau Diệp Nhiên thì nhíu mày, không phải cô đã tỏ rõ thái độ không muốn thân cận với Lục Nhu rồi? Tại sao cô ta cứ thích tới gần cô?

-      Mạt Mạt, hay là cậu cũng vào nghỉ ngơi đi, ở ngoài gió lạnh, không khéo cũng nhiễm bệnh – Lục Nhu giọng điệu quan tâm nói, nhưng ánh mắt như có như không lướt qua người Tống Diệu, âm thanh lại tăng thêm một phần chân thành.

-     Không cần, tôi cùng Diệp Nhiên sẽ nhanh chóng rời khỏi – Cô từ chối.

-     Thế sao được, hiện tại thì bên ngoài cũng có nhiều người bị bệnh, tớ không yên tâm để hai cậu ra ngoài – Lục Nhu không đồng ý nói.

-     Tôi đi đâu làm gì không đến lượt cậu lên tiếng. Diệp Nhiên, đi mau!

-     Hai cậu không được đi đâu cả - Lục Nhu đột nhiên nắm lấy tay Diệp Nhiên, trực giác nói cho cô ta, dường như Doãn Mạt biết điều gì đó, nên cô ta phải bám lấy Doãn Mạt. Cô ta mơ hồ cảm nhận được sắp có chuyện gì đó rất kinh khủng sẽ phát sinh.

-     Cậu buông Diệp Nhiên ra – Doãn Mạt lạnh giọng, ánh mắt nhàn nhạt tỏa ra sát ý như có như không.

-     Không được! Hai cậu phải ở lại, các bạn học còn hôn mê. Không ai được rời khỏi – Luc Nhu một mực giữ lấy cánh tay Diệp Nhiên như bám lấy cọng rơm cứu mạng.

Doãn Mạt tức giận, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, thì đợi đám xác sống kia biến hóa đến ăn thịt hay sao? Mặc dù cũng sẽ có người thành dị năng giả, nhưng vừa tỉnh lại, dị năng giả hoàn toàn không thể điều khiển dị năng của mình thuần thục, tuyệt đối không phải là đối thủ của xác sống. Gần như những người đang bất tỉnh kia sẽ trở thành thức ăn của xác sống.

Đúng lúc này, bổng trong phòng y tế âm thanh gào khóc vang lên, trong đó còn mang theo một vài tiếng gầm gừ nhè nhẹ. Chưa đến một phút, các học sinh đang ở trong phòng y tế tháo chạy ra bên ngoài, phía sau họ là những bóng người run  lắc đuổi theo. Có người chậm chân hoặc vấp ngã, liền bị đám người xiêu vẹo phía sau vồ lấy, đè xuống đất, tiếp theo sau đó là hàng loạt âm thanh xé nuốt vang lên, người bị bắt lại không ai thoát khỏi cảnh tượng bị xé thịt, đám học sinh kia như điên cuồng cắn người, da thịt họ nhanh chóng thối rữa, ánh mắt đỏ lừ màu máu, móng tay thâm đen xì, da xanh mét như thiếu đi sức sống. Họ cũng mất đi khả năng nhận biết cùng nghe nói, chỉ điên cuồng tấn công người khác, khi bắt được liền dùng răng cắn xé da thịt người, máu cùng nội tạng văng tung tóe khắp nơi, dịch não vàng nhạt chãy ra từ bên trong những người nhiễm bệnh khiến không khí toàn sân trường đều nhuốm mùi tanh tưởi. Những người bị ăn thịt cũng nhanh chóng đứng dậy sau khoảng ba phút, gia nhập vào đoàn quân xác sống, tấn công người khác.

Diệp Nhiên thấy cảnh tượng trước mắt thì không ngừng run rẩy, Lục Nhu bên cạnh cũng mặt mày trắng nhợt. Đây là có chuyện gì xảy ra? Tại sao các bạn học ban ngày còn bình thường, liền chỉ trong một khắc đều biến thành quái vật ăn thịt người?

-     Mau đi theo tôi – Doãn Mạt nắm lấy tay Diệp Nhiên, chạy nhanh đến phòng thể chất.

Những người sống sót  liền tụ tập chạy theo phía sau Doãn Mạt vòng ra cửa chính trường. Hiện đã tối nên trường đã đóng cửa, nhưng mọi người rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh gào khóc bên ngoài, có thể biết được bên ngoài trường học cũng không an toàn, dường như mọi người đều điên cả rồi, cứ thấy người sống đều sẽ lao lên cắn nuốt.

Doãn Mạt một bên kéo lấy Diệp Nhiên, một bên phóng dị năng ngăn cản xác sống. Cô hiện tại chưa muốn bại lộ dị năng hệ lôi của mình nên chỉ dùng dị năng hệ thủy. Từng roi nước ngưng tụ trong tay cô quất mạnh về phía xác sống có ý định tấn công khiến chúng văng ra xa hơn hai mươi mét, nhưng chúng sau đó cứ như không biết đau đớn, lại lồm cồm bò dậy đuổi theo bọn họ. Xác sống giai đoạn đầu mạt thế vẫn còn chậm chạp hơn con người rất nhiều, nên Doãn Mạt cũng thong thả đối phó. Cô vừa đi vừa quất roi nước liên tục khiến mọi người phía sau vô cùng sững sốt, ngày càng có nhiều người đi theo phía sau cô chạy về phía phòng thể chất. Chỉ có Tống Diệu dùng một ánh mắt hứng thú như có như không vừa nhìn cô vừa chậm rãi đuổi theo phía sau bọc hậu. Mọi người lo chạy trối chết không để ý các xác sống đuổi theo phía sau chỉ cần đến gần thì liền như bất động, sau đó não sẽ nổ tung ngã xuống.