Vô Tận Chém Giết

Chương 3: Dị năng tinh? thức tỉnh




Hai mươi ngày trước mạt thế!

Ký túc xá khu G trường đại học A, thành phố T, thuộc tiểu khu hành chính quốc gia. Trong một căn phòng nhỏ nhắn nhưng được sắp xếp gọn gàng, trên chiếc giường đơn phủ chăn trắng muốt, một thân thể nhỏ nhắn đang cuộn lấy chăn bông ngủ ngon lành. Cô gái có chiếc mũi xinh xắn, làn da trắng ngần, đôi mắt to và sáng đang nhắm thật chặt, làn mi dày như cánh bướm đang run run, dường như cô đang mơ?

Một làn sương mù dày đặc bao vây lấy Doãn Mạt, không khí ẩm thấp mang theo mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng, khiến tinh thần cô không ngừng bị hấp dẫn. Doãn Mạt vô thức bước theo mùi hương, không rõ đi qua bao lâu thời gian, cô bắt gặp một khung cảnh mơ hồ, đó là một cửa tiệm đồ cổ, trong một trung tâm thương mại, không gian dường như có chút quen thuộc nhưng cô không thể nhớ rõ vị trí cụ thể. Bên trong cửa tiệm, được đặt ở trung tâm, là một viên ngọc lấp lánh ngũ sắc (Hiện tại Doãn Mạt chưa biết đó là tinh thạch nên nghĩ nó là một viên ngọc bình thường). Viên ngọc có kích thước không lớn hơn nắm tay của cô bao nhiêu, cực kì trơn bóng nhẵn mịn, từ bề ngoài hoàn mỹ, không khó để nhận ra giá trị của nó không hề nhỏ chút nào. Doãn Mạt chậm rãi bước đến gần viên ngọc, xung quanh bỗng tỏa ra một nguồn năng lượng nhàn nhạt, cô vô thức càng lúc càng tiến lại gần nó. Chợt từ trong viên ngọc xuất hiện một tiểu tinh linh nhỏ bé chỉ bằng hai đến ba ngón tay cô, toàn thân tiểu tinh linh được bọc bằng quang mang ngũ sắc rực rỡ, hắn chớp chớp đôi mắt to tròn mọng nước nhìn cô, thoạt đầu hơi mang theo nghi ngờ cùng kiêng kị, nhưng sau đó chợt như phát hiện điều gì, hắn toét miệng cười lao đến bên cạnh cô, thân thể mềm nhẹ cọ cọ vào má cô khiến cô khanh khách cười không ngừng. 

-     Đừng! Đừng cọ nữa – Cô không chịu được lên tiếng.

Tiểu tinh linh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô như muốn hỏi, nó thích cô như vậy, tại sao lại không muốn nó đến gần?

Chống lại ánh mắt đáng yêu cực độ của tiểu tinh linh,  cô dường như không có sức chống cự chút nào, trong lòng chợt hóa thành một bãi mềm mại. Cô xoa xoa đầu hắn nói:

-     Chị rất thích em, nhưng mà không thể cọ mãi được, rất nhột! – Cô cười cười.

Tiểu tinh linh gật gật đầu như hiểu được điều cô nói, sau đó lại chạy đến ngồi lên vai cô. Cô gái này tỏa ra một hơi thở ấm áp, khiến hắn rất rất thích, rất muốn thân cận cô. Doãn Mạt cũng không để ý việc này, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, không phải sao? Cô tự nhủ trong lòng, sau đó lại cùng tiểu tinh linh chơi đùa quên mất thời gian. Đột nhiên không gian xung quanh cô thay đổi, trở thành một cảnh tượng máu me thê thảm. Đầu tiên là thành thị nơi cô sinh sống, nó trở thành bãi tha ma đáng sợ, xác sống vật vờ khắp nơi, tứ chi không lành lặn rãi rác từ trong ra ngoài cổng lớn. Xác sống không ngừng tấn công con người, khi bắt được chúng liền mổ bụng người nọ, lôi hết phủ tạng ra ngoài rồi ngấu nghiến ăn ngon lành. Đó không phải là bác chủ nhà trọ cô đang ở hay sao? Bà ta đang nắm lấy một cánh tay trắng ngần, nhìn lên một chút thì chỉ là một cánh tay cụt, lộ rõ phần xương đòn phía trên, máu thịt theo vết nứt đông lại thành khối, chãy sền sệt từ trên xuống. Bà ta nhe hàm răng trắng hếu dính đầy thịt vụn ra cắn một cái lên cánh tay, rồi ngồm ngoàm nhai. Một bên mắt rõ ràng đã rớt ra ngoài, còn đang đong đưa bên cạnh, mà bà ta dường như không nhận thấy đau đớn, tiếp tục thưởng thức cánh tay như đang nhấm nháp mỹ vị. Cô nhận ra nó, đó là cánh tay của bạn cùng phòng của cô, Diệp Nhiên, bên trên cánh tay còn đang đeo chiếc đồng hồ thụy sĩ xinh đẹp. Diệp Nhiên vừa mới khoe với cô hôm qua, cô ấy bảo là được bố ở Mỹ mua tặng.

Không gian sộc lên mùi tanh tưởi khó chịu, Doãn Mạt ôm bụng nôn thốc nôn tháo liên tục, như muốn nhổ ra cả phủ tạng của mình, mặt cắt không còn giọt máu. Giấc mơ thật đáng sợ, thật quá đáng sợ, cô muốn tỉnh lại!

Tiểu tinh linh bên cạnh dường như không phản ứng với thảm trạng hiện ra, hắn vẫn mền mại cọ nhè vào mặt cô như đang an ủi. Chợt một xác sống từ bên cạnh lao tới hướng Doãn Mạt đang đứng, cô thất thần không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn cái xác thối tanh tưởi không ngừng đến gần, dịch não vàng sệt chãy ra mang theo một mùi tanh khiến cô hít thở không thông, dịch vị dạ dày không ngừng cuộn trào. Móng tay thâm đen của xác sống vừa đến gần Doãn Mạt, chưa kịp chạm đến làn da cô thì lập tức như đang bị tha hóa, máu thịt còn đang rời rạc bám trên xương tay lập tức rơi xuống, thậm chí xương các đốt ngón tay cũng đang ta ra rơi xuống như bột phấn. Xác sống gào lên thảm thiết như đang phát tiết cơn giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Doãn Mạt đang được bảo vệ trong một không gian dường như vô hình.

Trong đầu Doãn Mạt đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh trong trẻo:

-     Ký chủ! Chỉ còn hai mươi ngày, thiên thạch sẽ va vào Trái Đất mang theo siêu Virus vũ trụ, con người phần lớn sẽ biến thành xác sống. Thời gian không còn nhiều, tôi đang đợi cô.

Tiếp theo Doãn Mạt như lâm vào một bãi sương mù không thấy rõ lối ra, cô mơ mơ hồ hồ quay trở lại tiệm đồ cổ ban đầu. Viên tinh thạch vẫn lặng lẽ nằm im, nhưng dường như cô đã thấy được xung quanh nó phát ra nhàn nhạt ánh sáng ngũ sắc xinh đẹp.

Đồng hồ báo thức khiến cô tỉnh giấc, phát hiện khắp bản thân đều là mồ hôi nhớp nháp, cô nhớ lại giấc mơ đáng sợ liền đánh một cái rùng mình. Mạt thế ư? Đây đâu phải là tiểu thuyết viễn tưởng? Cô vẫn còn không phải là kiểu con gái thích mơ mộng mà tin vào những thứ biết rõ không thể xảy ra. Hừ!

Doãn Mạt cười cười tự giễu rồi bước đến phòng vệ sinh thay đồ đến trường. Cô là sinh viên năm nhất đại học A, một trường đại học danh tiếng nhất cả nước, nhiều năm liền nằm trong top mười Đại học đáng học nhất thế giới. Nhờ vào IQ cao và sự cố gắng nhiều năm, cô đạt được học bổng tuyển thẳng vào khối đại học chuyên ngành mình yêu thích. Doãn Mạt luôn quan niệm, một người muốn đạt được thành công thì cần mười phần trăm sự thông minh và đến chín mươi phần trăm sự cố gắng và kiên trì, nên trong bất cứ công việc gì cô luôn dốc hết sức lực để hoàn thành. 

Doãn Mạt có một anh trai hơn cô ba tuổi, cũng là sinh viên đại học A – Doãn Văn, một người anh trai luôn yêu thương và chiều chuộng cô hết mực, một phần động lực để cô thi vào Đại học A cũng vì anh.

Cô đi một chuyến xe buýt đến thành Đông, sau đó đi thêm một chuyến xe buýt đến cổng trường. Vì đã bắt đầu đại học được hơn một tháng, nên đa số mọi người đã biết mặt nhau, thậm chí một số hội bạn đại học cũng đã hình thành. Điển hình là Doãn Mạt có hai người bạn nữ là Vân Nhu và Diệp Nhiên. Nói đến hai người bạn này, Doãn Mạt cũng vô cùng bất ngờ có thể thân được với họ, Diệp Nhiên thì không nói, cô là kiểu chuẩn mực của phụ nữ Á Đông, khuôn mặt đằm thắm dịu dàng, vóc người trắng nõn, gia đình tương đối có danh tiếng trong giới làm ăn nhưng cô lại không giống những tiểu thư nhà giàu khác coi trời bằng vung. Diệp Nhiên rất đơn giản trong việc ăn mặc, nên hầu như bạn cùng trường ít ai nhận ra cô là tiểu thư con nhà danh giá, toàn bộ đồ dùng của cô đều do ba cô gửi về từ nước ngoài sau những đợt công tác. Còn Vân Nhu lại hoàn toàn đối lập với Diệp Nhiên, cô thuộc tuýp phụ nữ bản lĩnh, năng động và hiện đại. Vân Nhu rất được hoan nghênh trong lớp học vì sự năng nổ của mình. Gia cảnh Vân Nhu không chênh lệch với Doãn Mạt cho lắm nên cô mới thân với mình hay chăng? Điều này Doãn Mạt cũng hay tự hỏi, nhưng Vân Nhu vẫn luôn đối xử rất tốt với cô nên cô hoàn toàn không có nghi ngờ gì cả.

-     Mạt Mạt, chúng mình bên này! – Âm thanh nhẹ nhàng của Diệp Nhiên từ góc sân trường vang lên. Doãn Mạt đưa mắt nhìn, thì ra Diệp Nhiên và Vân Nhu cũng đều tới trường từ rất sớm. Cô cứ tưởng trong lớp cô là người đến sớm nhất, không ngờ vẫn sau hai người này. 

-     Tiểu Nhu sáng hảo, Tiểu Nhiên sáng hảo! – Cô mĩm cười bước đến chổ hai người.

Lúc này sân trường cũng có lác đác vài người đến trường, ánh mắt các nam sinh đều dán vào tổ hợp ưu tú này. Trừ ngoại hình cả ba người đều rất xuất chúng thì Doãn Mạt vẫn là nổi trội hơn cả, cô có nước da trắng hồng mịn màng, đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu, mày liễu cong cong, khuôn miệng vừa vặn cân đối với gương mặt. Có thể nói cô trung hòa được cả nét đẹp hiện đại năng động, còn có thể khắc hoạc được sự mềm mại của phụ nữ Á Đông, một sự kết hợp hài hòa khiến người nhìn kinh diễm. Ngoài ra, thành tích học tập của Doãn Mạt cực kỳ tốt, cô vẫn là một trong ba người đạt được học bổng vào đại học A.