Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 37: Tồi tệ hơn cả địa ngục




Chương 37: Tồi tệ hơn cả địa ngục

“Viên Ninh, tên của các ngươi thật khó đọc à.” Meliosa bĩu môi.

“Không quan trọng, ngươi biết cách rời khỏi đây không?” Thiên Y Thượng Nhân hỏi trong khi quan sát xung quanh, không hề bị vẻ ngoài của đối phương chi phối.

“Hiện tại Hợi đã không còn tồn tại, không ai có thể rời khỏi đây.”

“Hợi vì sao biến mất?”

“Ta cũng không rõ, có vẻ như nó không hoàn thành nhiệm vụ nào đó nên bị khai trừ.”

“Khai trừ sao!?” Viễn Ninh nghiền ngẫm. “Đã hiểu! Cảm ơn!”

Thấy Viễn Ninh xoay lưng rời đi, Meliosa có chút hồi hộp nhìn theo, nói lớn.

“Ngươi định đi đâu?”

“Tìm lối ra.” Viễn Ninh không quay đầu lại.

“Rất nguy hiểm.”

“Đứng ở đây cũng đâu có an toàn.”

“Chúng ta có thể giúp ngươi.”

“Tại sao?”

“Vì ngươi... rất đẹp trai.”

Viễn Ninh nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy cô gái kiêu kì kia đã bước chân ra khỏi cánh cửa, có chút sợ sệt nhìn quanh một cái, sau đó mím môi hạ quyết tâm, chạy thật nhanh đến bên cạnh thanh niên tóc trắng.

“Hahaha... đừng nhìn ta khó coi như vậy, ta rất có tác dụng à nha.”

“Nhìn này, đừng tưởng chỉ có mình người là nhất hoàn, ta cũng là, mặc dù ngươi trông rất mạnh, cũng rất đẹp trai, nhưng ai mà chẳng cần có đồng đội, hoặc là... người iu... hahaha.”

Hai người bước đi từ tốn, con đường đất đầy nước đọng bẩn thỉu bỗng nhiên trở nên tràn ngập sức sống, cô gái bước chân sáo nhanh nhảu như một chú mèo con chạy quanh chàng trai với mái tóc bạc trắng nổi bật giữa không gian u tối.

Viễn Ninh cũng không đi vội, không phải bởi vì hắn thích đi bộ, mà bởi hắn cũng biết một khi bước ra khỏi căn phòng khởi đầu, sẽ gặp phải nguy hiểm, hắn không vội vàng, cũng không có lý do gì để vội vàng.

Tiên nhân tóc bạc bắt đầu chú ý tới mọi căn phòng cùng ngóc ngách xung quanh, làm hắn nghi hoặc là hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống cho dù chỉ là thực vật, cảm giác như một khu vực c·hết, c·hết một cách đúng nghĩa và toàn diện.

Người bình thường có lẽ chỉ có thể cảm thấy sợ và bất an trước sự bất thường và bí ẩn xung quanh, nhưng với thủ đoạn của tiên nhân thì có rất nhiều cách để tương tác với thế giới.

Ánh mắt lóe lên từng tia sáng trắng lóa, cả thế giới trong mắt hắn lập tức biến đổi, hầu hết đều chỉ còn lại hai màu đen trắng mờ ảo, thế nhưng xa xa trên từng mái nhà, một đám xúc tu màu đỏ không thể thấy được bằng mắt thường ngọ ngoạy không ngừng.

Trong không gian ảm đạm chỉ có ánh trăng và những căn phòng cũ nát, dưới ánh mắt của tiên nhân lại bị bao phủ bởi một màu đỏ đáng sợ, từng đám sợi tơ đỏ kết lại ve vẩy như những xúc tu khổng lồ.

“Toàn bộ vùng thế giới này, đều đã nhiễm bệnh.” Viễn Ninh than thở một câu.

“Hả? Gì cơ?” Meliosa vẫn không ngừng líu lo bên tai hắn nãy giờ.

“Nè nè... Viên Ninh, nhìn qua đây chút được không!?”

“Ta cũng là nhất hoàn đó!”



“Mà không biết ngươi là chuyển mệnh của Cung Lục, hay Cung Lục mới là chuyển mệnh của ngươi.”

“Quan trọng sao?” Viễn Ninh bất ngờ quay sang.

“Có quan trọng, rất rất quan trọng... hì hì...!” Meliosa mở miệng cười thật tươi.

“Ngươi nói ra khỏi nhà sẽ gặp nguy hiểm, ta vẫn chưa thấy nguy hiểm ở đâu.”

“Cái này cũng không rõ ràng lắm, dù sao nguy hiểm với người này có thể lại là chuyện nhỏ với người khác, có lẽ do ngươi rất mạnh nên căn bản không thấy bất kì nguy hiểm nào ở đây.”

“Ừm... Nếu vậy... tạm biệt!”

“Hả?”

Phốc...!

Cô nàng còn chưa kịp nói gì thì người trước mắt đã biến mất chỉ để lại một sợi lông vũ, còn chưa kịp chạm đất đã hóa thành hư vô.

Meliosa ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một vệt trắng v·út ngang bầu trời tựa như sao băng.

Viễn Ninh đưa mắt nhìn xuống từng dãy nhà giam cũ nát, từng cái xúc tu đỏ ngòm người thường không thể nhìn thấy cũng phát hiện ra hắn, lo ngo muốn tóm lấy.

Một cái lông vũ không nhanh không chậm rơi vào mỗi cái xúc tu, đem nó nhuộm thành màu trắng.

Mấy tên cai ngục ẩn hiện trong từng ngóc ngách cũng phát hiện ra bất thường, nhưng dường như sợ hãi điều gì lựa chọn ẩn nấp.

Chẳng bao lâu, một mái tóc dài màu bạc đã xuất hiện trên không trung giữa đài hành hình nằm ở trung tâm.

Bành...!

Lưỡi đao to trảm xuống, lại một cái đầu lăn trên đất, máu tươi vung vẩy, gã đao phủ đầu heo đưa mắt nhìn lên bầu trời.

Viễn Ninh nhanh chóng tiếp cận nơi này, chốc lát lơ lửng giữa bầu trời, tóc trắng phất phơ y như thiên nhân hạ phàm, lạnh nhạt cất lời.

“Ngươi muốn trở thành Hợi sao?”

“Không phải việc của ngươi.” Gã đao phủ giọng điệu không vui.

“Ta có thể giúp ngươi, ta cũng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

“Ngươi có thể xuống đất nói chuyện.”

“Vì sao?”

“Bởi vf ở nơi này chỉ có n·gười c·hết mới được phép bay.”

“Cái quái gì?” Viễn Ninh khó hiểu nhìn đối phương, cẩn thận dùng bạch tiên nhãn quét qua, không thấy có bất kì màu sắc bất thường. “Nếu ta không muốn xuống thì sao?”

Hắn cũng không cảm thấy đối phương có thể gây nguy hiểm cho mình, chỉ có thanh đao kia có phần khác thường, nhưng hắn vẫn tin tưởng ánh mắt của mình.

Không nói một lời, cánh tay to lớn của gã đao phủ bất ngờ vung mạnh, quỷ đầu đao gào thét phát ra một luồng đao khí dài ba mét, mang theo uy thế cùng áp lực khủng kh·iếp gào thét mà đến.

Viễn Ninh đứng trước đòn t·ấn c·ông không được báo trước vẫn ung dung khẽ đưa tay nhẹ búng, một sợi bạch khí mỏng như tơ xuất hiện rồi biến mất, không gian trước mặt lóe lên một vết cắt mỏng trắng xóa.



Ting...!

Đao khí vừa chạm tới vết cắt kia liền bị nuốt gọn không thấy bóng dáng tăm hơi.

Gã đao phủ lại không chút ái ngại, tiếp tục vung đao như gió cuốn.

Vù... vù... vù...!

Bốn luồng đao khí nối nhau mà tới, không khí chấn động tạo thành gió lốc gào thét tứ phương.

Viễn Ninh không nhanh không chậm búng ngón tay, từng đạo vết cắt hiện lên trong không gian, vừa vặn đưa toàn bộ đao khí nuốt hết.

Bầu trời lại trở về với ánh trăng yên tĩnh, hai người một trên trời một dưới đất đối mắt nhìn nhau.

“Ngươi rất mạnh, nhưng không thắng được ta, đừng mất thời gian.” Thiên Y Thượng Nhân lắc đầu.

“Thật vậy sao?” Gã đao phủ nhìn thẳng đối thủ không chút ái ngại.

“Nếu như ngươi chỉ có chút thủ đoạn này, thì...!”

Viễn Ninh còn chưa nói dứt câu, bỗng nhiên một sợi tóc bạc trên đầu hắn đứt rời rơi rụng.

Tròng mắt lóe lên nhìn về phía thanh quỷ đầu đao trong tay đối thủ, hắn cũng không biết năng lực của cây đao này, thế nhưng trực giác cho hắn biết là nó khiến hắn mất một sợi tóc.

“Xem ra ngươi cũng không mạnh như ngươi nghĩ, có dám xuống đất làm một trận chiến?” Gã đao phủ khiêu khích.

Viễn Ninh không chút biểu cảm, ánh mắt lóe lên từng tia sáng bạc quét qua đối thủ, toàn bộ đều là hai màu đen trắng vẫn không nhận thấy bất kì vấn đề gì.

“Ta chỉ muốn chữa bệnh, không có hứng thú đánh nhau, mà ngươi cũng không có bệnh.” Thiên Y Thượng Nhân lắc đầu.

“Chữa bệnh?” Gã đao phủ nghi hoặc, khuôn mặt lấp sau lớp mặt nạ không nhìn ra biểu cảm.

“Vùng không gian này mắc bệnh, chắc ngươi cũng có thể cảm nhận được.”

“Ngươi chữa được sao?” Gã đao phủ dừng lại đôi giây như suy nghĩ điều gì, lại nói tiếp. “Định chữa kiểu gì?”

“Trước tiên bắt bệnh, xem triệu chứng, tìm hiểu căn nguyên, sau đó mới biết ta có chữa nổi không.”

“Vậy thì liên quan gì đến ta?”

“Ta nhìn thấy được, căn nguyên của tật bệnh xuất phát từ nơi này.”

“...” Gã đao phủ đưa ánh mắt đầy hoài nghi.

“Ngươi có thể không tin, nhưng ánh mắt này của ta có thể nhìn thấy rất nhiều thứ bất thường.” Viễn Ninh chỉ chỉ con mắt của mình.

“Thế nào là bất thường?”

“Bất thường, chính là không bình thường.”

“...” Gã đao phủ liếc xéo.

“Chính là có thứ gì đó đi chệch hướng, làm hại đến bản thân, đến sinh linh, đến trời đất, ta gọi chung tất cả những thứ như vậy là bệnh.”



“Tật bệnh, nếu vậy ai mà chẳng có bệnh.”

“Đúng, nhưng có loại bệnh cần trị, cần loại bỏ.”

“Ta chỉ cần chém đầu tất cả những kẻ có bệnh, như vậy mọi tật bệnh đều sẽ qua.”

“Nếu như căn bệnh này chính là sinh ra từ những kẻ đã b·ị c·hém đầu thì sao.”

“Chém đầu rồi còn có thể sinh ra cái gì?”

“Rất rất nhiều thứ, không chỉ là xác c·hết của bọn hắn, linh hồn, oán niệm còn sót lại đều có thể sinh ra mầm bệnh mới.”

Gã đao phủ dừng lại mấy giây suy nghĩ, thấy đối phương nói cũng có lý nên quyết định thử một lần.

“Trước tiên xuống đây.” Gã đao phủ nhường ra một chỗ trống.

“Nhất định phải xuống!?” Viễn Ninh có chút không thích.

“Nhất định, nếu không thì tiếp đao.”

“Được.” Tiên nhân tóc trắng nhịn xuống bệnh sạch sẽ, hạ người rơi vào dài cao nhuốm đầy máu tươi.

“Ngươi có năm phút, đừng làm gì ngu ngốc, ngươi rất mạnh, nhưng ở đây ta là mạnh nhất.” Hắn thu đao đứng nép sang một bên đài hành hình, không quên dọa nạt một phen.

Viễn Ninh toàn thân trắng toát tùy ý đi qua đi lại, cảm giác như một bông hoa giữa vũng bùn, cao cao tại thượng mặc kệ hai tròng mắt của gã đao phủ vẫn đang chằm chặp không chớp.

Hắn khẽ cúi người chạm chạm cái xác vừa b·ị c·hém xuống đầu lâu vẫn còn nằm đó không ngừng đổ máu, bạch tiên nhãn thỉnh thoảng lóe lên ánh bạc.

“Những cái xác này sẽ được đưa đi đâu?”

“Ngươi sẽ biết ngay.”

“Hả?”

Giống như để trả lời câu hỏi của Thiên Y Thượng Nhân, cái xác mất đầu bỗng nhiên động đậy.

Viễn Ninh cẩn thận lùi về sau một bước, bạch tiên nhãn kích hoạt nhìn qua một lượt.

Chỉ thấy cơ thể không cần đầu vẫn có thể đứng lên như thường, bạch tiên nhãn lại không thể nhìn ra bất kì bất thường nào, trong mắt tiên nhân cơ thể kia hoàn toàn là hai màu đen trắng.

“Xác c·hết làm sao còn có thể cử động.” Viễn Ninh quay sang hỏi.

“Xác c·hết tại sao không thể cử động.” Gã đao phủ nhún vai, hai tay cắm ngược chuôi đao để mặc mọi thứ.

Viễn Ninh cũng không hỏi gì thêm, bình tĩnh chờ đợi điều sắp đến.

Xác c·hết kia đứng dựng thẳng lên nhưng tay chân vẫn buông xõa, y như bị người ta lòng dây vào dựng ngược lên vậy, một lát sau cái đầu nằm trên sàn cũng không biết bằng cách nào bắt đầu lơ lửng đi lên.

Đầu và xác đứng im một chút như để xác nhận điều gì, sau đó vèo một cái bay thẳng lên trời.

“...” Viễn Ninh có chút bất ngờ nhưng không nói gì, ngước nhìn lên trời dõi theo cái xác kia cho đến khi nó biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt mới mở miệng. “Nó đi đâu?”

“Địa ngục.” Gã đao phủ trầm giọng xuống.

“Vậy đây là đâu?”

“Nơi tồi tệ hơn cả địa ngục.”