Vô Tâm

Vô Tâm - Chương 22: Biến thái từ trong trứng nước




Uyên Nhân Nhi nhìn ma thú của mình tức giận thì trong lòng càng tức tối. Nàng xem xem con nhóc kia còn cười dc đến khi nào khi tiếp chiêu. Huyễn lực nhanh chóng dồn nén tạo ra 1 quả cầu lớn . Sau đó, quả cầu này bị con quái vật hút vào thân mình. Nó gào 1 tiếng khiến sân đấu rung chuyển, mặt sàn lấy nó làm trung tâm mà nứt ra từng vết sâu.



- Phế vật. Đừng tưởng làm ta chật vật 1 ít mà hả hê. Ta hôm nay sẽ lấy máu ngươi để rửa nỗi nhục nhã này. Tiếp chiêu đi



Nha vương khổng thiên~ Đi . đi cắn chết con oắt xấu xí kia cho ta.”



Dứt lời, con quái thú bật người theo gió, hung tàn lướt tới chỗ Vô Tâm.



Trò chơi nên kết thúc~



Hạ thấp thân mình, Vô Tâm giải ấn huyệt kìm chế huyễn lực của mình từ lúc vào trận đấu.



Nàng ngại mặt mũi cho Uyên gia nên kìm nén huyễn lực của mình khi vào sân đấu để họ thua nhưng còn cp1 thể ngấc mặt lên. Nhưng bây giờ người ta muốn giết nàng thì nàng cần gì nể nang mặt mũi của họ làm chi cho mệt. Phóng hết huyễn lực ra đấu cho chân tay thoải mái.



Dưới chân Vô Tâm xuất hiện 1 hoa văn gồm 5 huyễn quang cùng 8 sao nhỏ tượng trưng cho Huyễn Tông cấp 8. Nàng nhanh chóng di chuyển. Hai tay hết đánh trái rồi lại đánh phải. Trong không khí nhanh chóng hình thành 1 bông hoa đòa màu lam to chừng 2 m. Nó nhanh nhỏ lại to bằng ngón tay cái.



Bông hoa đào nhỏ xinh đẹp lượn lờ trong lòng bàn tay Vô Tâm. Bông hoa vừa hình thành thì không khí nóng rát xung quanh thay đổi chóng mặt trở nên lạnh lẽo buốt giá như ngày Đông chí.



Thậm chí xung quanh khu vực của Vô Tâm có hiện tượng tuyết rơi. Tuyết khi rơi xuống thì trực tiếp thành băng. Băng này có màu lam trong suốt như ngọc. Nó cứng rắn và mang hơi thở lạnh lẽo vô cùng. Con quái thú khi tiến tới cắn Vô Tâm cũng không thoát sự lạnh lẽo này .



Khán giả tới coi thì liên tục khóc ròng. Thiên a~ ông thật là biến- thái mà. Hôm nay hết đả kích này tới đả kích khác. Từ đang nóng như trong 1 lò đốt than tự dưng đùng 1 phát lạnh toát như trong 1 cái hầm đá nghìn năm tuổi. Nóng nóng, lạnh lạnh thay phiên nhau hành hạ thế này thì tuổi thọ còn dc bao nhiêu chứ.



- Huyễn Tông~ Huyễn Tông cấp 8… con bà nó! 15 tuổi là huyễn tông cấp 8



- Quái vật. Biến thái. Thiên tài. Thần đồng? nên gọi nàng ta là gì đây?



- Nàng ta mà gọi là phế vật ? vậy chúng ta gọi là gì?



- Trời ơi lại 1 chiêu thức đẹp nữa… Ta ngất trước, đỡ đến lúc nhìn lại bị kích thích suy tim mà chết tại chỗ.



- …



Vân tộc vui sướng ào khóc. Uyên tộc thì cũng khóc nhưng khóc trong đau khổ: Cứ tưởng mình nắm chắc phần thắng trong tay. Ai ngờ từ đầu tới cuối chính là bị người ta đùa bỡn, xoay hết từ vòng này,cho tới vòng khác.



Uyên Thán giận dữ bóp nát ly trà cầm trên tay khi thấy huyễn lực của Vô Tâm. Lần này gia tộc hắn thua thảm rồi.



Con quái thú bất chấp sự lạnh lẽo, mang theo hừng hực lửa giận đi tới chỗ Vô Tâm. Vì Vô Tâm đang trong lớp màng bảo vệ nên nó xông lên muốn đạp đổ lớp màng ấy để cắn dc Vô Tâm.



Chuyện đùa. Nếu như lớp màng bảo vệ của 1 huyễn tông cấp 8 có thể ngoạm dễ dàng 1 phát là rách dưới sự công kích của huyễn vương cấp 8 sao? Đương nhiên là không thể. Cách nhau 1,2 sao còn có thể chứ đằng này là cách nhau 1 cấp độ lớn đấy.



Vô Tâm vui vẻ nhìn con quái thú vẫy tay chào hỏi:



- Nhĩ hảo! chào chó đen.



- Gừ-rào…- Trả lời là tiếng hú đầy giận dữ của “Sói vương”



- Thật không tốt chơi nha. Vẫn là Tiểu Ngân-chú chó trắng hảo ngoạn hơn.



- Lão đại, lo đánh nhau đi. Đừng có tranh thủ nói xấu thuộc hạ của mình chứ- Bạch Ngân tức giận từ trên khán đài hét to vọng xuống sân đấu



Ngày hôm nay, y bước chân trái ra cửa phải không? Sao chuyện gì cũng trắc trở vậy



- Nhưng nhìn nó, ta nhớ ngươi- ( = =) Ánh mắt vô tội nhìn Bạch Ngân



- …(ᵹ ᴥ ᵹ)- Nhịn đi. Nhịn vì miếng cơm, manh áo.



Cứ như vậy mà Bạch Ngân ngậm ngùi ủy khuất muốn tìm 1 góc tường mà vẽ từng vòng tròn nhỏ.



Đưa bông đào nhỏ lên cao vỗ về



- Lam Đào Giáng Thiên! Đi~



Bông hoa đào nhỏ như nghe hiểu lời Vô Tâm. Nó bay ra khỏi lớp màng tiến về phía con quái vật.



Hình ảnh con quái vật to lớn, đáng sợ to lớn gấp ngàn lần bông hoa đào nhỏ nhắn, đáng yêu màu xanh trên khung trung nhìn nhau đề phòng khiến ai nấy có mặt nếu ở tình huống bình thường thì đã bò ra cười lăn lốc rồi.



Nhưng ở tình huống này họ cười không được vì nhớ lại khoảnh khắc chiêu thức “đẹp kinh dị” của Vô Tâm lúc trước.



Không khí quảng trường im lặng đến đáng sợ. Trên trán mỗi người mồ hôi chảy đầm đìa, 2 mắt mở to nhìn chằm chằm phía dưới sợ mình chỉ cần chớp mắt thì sẽ bỏ qua mất cảnh tượng quan trọng.



Uyên nhân nhi run cầm cập. Nàng không ngờ con nhóc 2 mắt lúc nào cũng cười kia đã là huyễn tông cấp 8. Mà sai lầm chết người hơn là nàng để lộ sát khí.



Nuôi hi vọng trong lòng nàng tự lừa dối bản thân mình đó chỉ ảo ảnh, chưa có nữ tử nào ở đại lục này khi 15 đã là huyễn tông nói chi là huyễn tông cấp 8.



Cắn chặt răng nàng dồn hết huyễn lực vào Nha vương khổng thiên.



- Nha vương khổng thiên! Bạo phát~



- Phế vật ta sẽ không bao giờ thua ngươi…haha…



Vô Tâm lắc đầu ngao ngán:thật là ngu ngốc! Chỉ vì muốn giết nàng mà dồn hết huyễn lực bạo phát.



Nàng có biết khi chiêu thức bạo phát thì cơ thể sẽ bị tổn thương nghiêm trọng như nào không? Mặc dù năng lượng nó tàn phá sẽ gấp đôi chiêu thức lúc bình thường.



( TG: Nó mà không giết con… chả lẽ. chờ con tới giết hay sao?



VT: Con của mẹ rất lương thiện trong những người tà ác nhất đó.




TG: Ta sinh ra mi còn không tính tình mi nữa. Chính là Đại –siêu-cấp-biến-thái)



Bông hoa đào bắt đầu nhân bản ra hàng ngàn, hàng triệu bông hoa nhỏ tạo ra biển đào lam sắc mênh mông, huyền ảo. Con quái quái vật nửa nọ nửa kia bắt rú lên từng tiếng phóng về phía biển đào mà phá, mà ngoạn.



Vô Tâm nhìn cảnh tượng trên không trung bình thản. Nàng ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục ăn dở cái bánh nướng và ly nước ép còn dở.



Trên không trung 2 huyễn lực đan xen trộn lẫn, gây áp lực cùng tàn phá triệt tiêu nhau. 1 trận nóng 1 trận lạnh khiến cơ thể của mọi người quảng trường khó chịu hết sức. Mùi mồ hôi cũng bắt đầu bốc mùi nồng nặc.



Vô Tâm ăn xong nhìn lên trời thấy trận đấu vẫn còn chưa kết thúc. Nàng rất không nữ tính mà chùi vết dầu mỡ vào vạt váy. Hai tay nàng bắt đầu chuyển động tạo ra quả cầu huyễn lực phóng lên phía biển đào bên trên



Hàng triệu bông đào bỗng chốc vây quanh con quái thú sau đó chúng ngày càng thu nhỏ diện tích đến khi không còn nhỏ hơn được nữa thì dừng lại. Con quái thú không ngừng dùng móng vuốt để làm rách tấm màng mong thoát ra.



Nó cố gắng phun hỏa cầu từ miệng. Những lỗ hổng mở ra nó cứ tưởng thoát ra dc nhưng những lỗ hổng đó nhanh chóng dc lấp đầy bởi hàng ngàn bông hoa đào khác.



-Bung~



Hàng triệu cách hoa bỗng dưng biến thành những hàm răng sắc nhọn. Chúng thay phiên nhau từng chút, từng chút gặm 1 miếng, 2 miếng rồi n miếng huyễn lực của con quái thú. Cho đến khi con quái thú rơi xuống mặt đất chỉ còn là bộ xương trắng của 1 con ma thú sói cùng 1 thanh kiếm sắt bị gãy làm 2 mảnh.



Giờ đây thì hàng loạt người tới xem ngất ầm ầm. Cảnh tượng sau so với cảnh tượng trước càng khủng bố hơn. 1 con thánh thú cấp 9 cứ như vậy mà bị giết mà giết không còn 1 cọng lông (?!)



Nhiều người trước kia hay nói xấu Vân gia cùng Vô Tâm trong lòng họ không ngừng gần thét: Thà đắc tội với hoàng đế còn hơn đắc tội với lão tổ tông trước mắt họ bây giờ.



Vì sao ư? Vì đắc tội với hoàng đế người còn được chết 1 cách thống khoái , chết là hết còn đắc tội với con người này chết chưa phải là hết.



Sau trận đấu, tàn tích ở khắp nơi, Vô Tâm ưu nhã bước từng bước chân tới Uyên Nhân Nhi. Nhìn 1 mỹ nữ biến thành 1 nữ quỷ mà lòng nàng chẳng có tí nào gọi là cảm thương.



Uyên Nhân Nhi không cam lòng. Đôi mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống vô Tâm. Nàng hận. Hận không thể bật người dậy mà bóp cổ mà lột da róc xương con người đang cười tươi như pháo bông ngày tết trước mặt nàng đây mà 1 tiếng tỷ tỷ 2 tiếng lại tỷ tỷ.




- Tỷ tỷ ! sao đồ tỷ vừa rách lại vừa bẩn như vậy? Thật không tốt xem nha.



Nương muội bảo là con gái thì không dc mặc đồ rách đồ bẩn.



Nương muội còn dặn nếu đồ rách đồ bẩn thì phải thay.



Nương còn bảo muội tuy hơi ngốc nhưng là 1 người tốt.



Mà là 1 người tốt thì phải nghe lời nương.



Mà phải nghe lời nương chính là phải mặc y phục sạch sẽ, đầu tóc gọn gang.



Đến, muội thay y phục cho tỷ. Ách tỷ hình như không cử động dc vậy thì muội đến thay cho tỷ tỷ vậy!"



Sau 1 hồi thuyết giáo, Vô Tâm tiến hành mục đích chỉnh người. Nàng lấy 1 bộ đồ màu đỏ thẫm diêm dúa của nữ tử thanh lâu mà vài hôm trước mua ra. Đi đến bên người Uyên Nhân Nhi bắt đầu lột từng lớp áo từ áo ngoài tới yếm từ váy dài tới quần nhỏ. Sau đó lại từ mặc từng kiện bộ y phục sạch sẽ lên người Uyên Nhân Nhi.



Nhưng quan trọng là trong quá trình thay đồ Vô Tâm liên tục sờ chỗ này, bóp chỗ kia rồi cảm thán chỗ này tốt, chỗ kia mềm khiến mọi người không khỏi đỏ mặt tía tai.



Nam thì sắc tâm nổi lên hừng hực, cái thứ giữa 2 chân không ngừng cứng rắn, nóng bỏng hơn. Bọn y chỉ hận mình bây giờ không phải là Vô Tâm mà có thể vuốt ve, cắn vài phát trên cơ thể mĩ miều kia. Hận bản thân mình không có huyễn lực dồi dào như Vô tâm mà xuống cướp người về nhà đè xuống giường mà chăm chỉ "cày ruộng". Nữ tử thì như muốn chạy về nhà, lao vào phòng bếp, lấy vài con dao thái thịt mà bằm nghìn nhát, triệu nhát lên cơ thế hồ ly lõa lồ phía dưới.



- Tỷ tỷ! da tỷ trắng quá…



- Tỷ tỷ~ Ngực tỷ sao to thế? MÀ nó mềm quá… còn mềm hơn bánh bao nhà muội nữa…



- Oa… Mông tỷ cũng vừa căng.. vừa tròn mà còn to hơn cả ngực… Sờ thật trơn như tơ lụa vậy…



- Tỷ tỷ ! sao tỷ lại nhìn muội như vậy? tỷ không cần cảm ơn muội.



Nương bảo giúp đỡ người khác thì không cần người khác báo ân thì mới là người trượng nghĩa."



Uyên Nhân Nhi giờ hận mình không có 1 cái hố mà chui xuống: Việc vừa xảy ra cho dù bị xét đánh nàng cũng không muốn nhớ. Lõa lồ cơ thể trước mặt nhiều người như thế thì sau này nàng còn mặt mũi lấy ai đây?



Chịu không dc kích thích về tương lai mù mịt, tăm tối của mình mà Uyên nhân nhi ngất đi.



Vô Tâm thấy chỉnh xong rồi cũng chẳng có gì vui đành tạm tha cho nàng ta. Nàng tốt bụng vẫy tay về phía gia chủ Uyên gia.



- Uyên Thán lão gia gia! Tỷ tỷ tự dưng không biết sao ngất rồi. Người kêu người hầu tới đỡ tỷ ấy về phủ đi.



- Ngươi.. ngươi…hừ- Ngại mặt mũi Uyên tộc, Uyên Thán giận dữ phất tay bỏ đi cùng gia tộc mh. Đang đi thì câu nói của Vô Tâm làm cho y tức ói ra 1 búng máu



- Gia gia yêu dấu, ngày mai ngài nhớ chuyển bạc tới Vận tộc nhé. Là 1/3 đó. Con sẽ đếm từng đồng đấy. Tiền nong rõ ràng thì tình cảm mới bền lâu dc.



Mọi người tại quảng trường chết lặng câu nói: Tiền nong rõ ràng thì tình cảm mới bền lâu. Nhưng cũng chính từ đây mà câu nói của Vô Tâm dc áp dụng 1 cách phổ biến.



Đám ca ca cảm thán tiểu công chúa đã trưởng thành thêm chút ít. Đám bạn của họ thì nhận ra 1 sự thật phũ phàng



Thà ngươi đối đầu với mấy vị ca ca của Vô Tâm còn hơn phải đối đầu với muội muội của mấy y- Vô Tâm. Cái chết sẽ không dễ dàng vẫy chào các ngươi theo 1 cách ”yên bình”.



Đám đồ đệ của Vân tộc nhìn vô tâm đầy sùng kính: Đây chính là thần tượng mà đời họ muốn noi theo nha. 15 tuổi chính là huyễn tông cấp 8.



Mọi người trong vân tộc không ngừng tán dương chiêu chức Vô Tâm có bao nhiêu đẹp mắt, có bao nhiêu cường hãn.



- Bảo bối ngày sau phát huy thêm vài chiêu “đẹp mắt” cho cả nhà xem nhé!



Bọn thần thú ngẩng mặt nhìn trời cuối cùng cũng biết vì sao Lão đại của chúng lại biến thái như vậy: Nhìn đi! Nguyên 1 gia tộc biến thái như vậy không sinh ra kẻ biến thái mới lạ.