Vô Tâm

Vô Tâm - Chương 20: Lỗ chó bò qua- Vô tâm trở về




Một hồi oanh động còn mãi in đậm trong tâm trí dân chúng Thương Thành. Nói sao thì đây cũng là 1 sự trả thù đầy ngọt ngào cho dân chúng nơi đây sau bao tháng ngày bị Tư Nham ức hiếp. Nếu như có khổ thì chắc là...



"- Mụ nội nó! COn trai ngoan con nói đi ...ai ..ai đã làm cho con thành như vậy.. hu hu.. nương chém nhà hắn thành 18 khúc khác nhau.... phanh thay tứ chi 4 phía... huhu.. đứa con trai ngoan ngoãn của nương.. cả đời của nương sẽ đi về đâu đây...."



- " Đáng đời! Ngày thường ta đã nói ngươi bao nhiêu nên học hỏi đệ đệ mình thì không lo... thích làm chuyện thị phi .. giờ thì hay rồi người ta làm cho nam không ra nam nữ không ra nữ... làm 1 đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất không ưng giờ thành cái ỏng a ỏng ẹo như thái giám... 1 đống nữ nhân thú về từ thị thiếp biến thành tỉ muội tốt chia sẻ kinh nghiệm "tán" nam nhân...



Ngươi làm vậy có thấy xấu hổ không? cũng may ta không có chỉ mỗi người là con trai... Ngươi... từ từ giải quyết đống " chồng nhỏ chồng lớn" mà người vừa thú về đi! Ta sẽ không bao giờ quản chuyện của ngươi nữa..hừ"



- Phụ thân.. phụ thân nằm dưới cảm giác tốt lắm- ai đó còn có tinh thần đề cao cảm xúc của việc trở thành nam nhân nằm phía dưới.



- Ngươi....ta tại sao lại sinh ra ngươi chứ... Phu nhân bà dạy con mình tốt lắm...- Thành chủ tức giận phủi tay áo rời đi không thèm ngoảnh mặt lại



Phu nhân thì khóc nức nở, ôm đứa con trai còn đang tự hào vì mình đã tìm ra "giới tính" thật của bản thân-Chính thức trở thành 1 thành viên trong giới đoạn tay áo ở lục địa. Tiểu muội , và đệ của Tư Nham chỉ lắc đầu cảm thán...



Từ đây Vô Tâm đã thành công tạo ra 1 thế hệ " chuyện tình đoạn tay của 1 gia tộc"- Vì những thế hệ con cháu của Tư Nham sau này đều dc trân truyền lời nói bất hủ của y: " chỉ có -Nam nhân- mới đem lại hạnh phúc cho -Nam nhân-".



*



*



*



Trên con đường ghập ghềnh có 1 chiếc xe ma thú nho nhỏ đang di chuyển giữa núi rừng hùng vĩ. Cảnh vật dồi dào sức sống. Ven đường là hàng cây cổ thụ to 2-3 người ôm, tiếng chim hót vui tai đâu đó vang lên. Những đàn bướm đủ màu sắc dập dờn bay từ bụi hoa này đến bụi hoa khác cùng những làn gió sớm nhè nhè thổi vào trong buồng xe khiến ai nấy trong xe đều cảm giác thoải mái, vui vẻ.



Gió thổi vào xe vuốt qua hàng mi dài của 1 cô gái nhỏ nhắn tên Vô Tâm đang say giấc nồng. Nàng giờ đã là 15 tuổi nhìn nhìn sơ qua chỉ khoảng 13, 14 tuổi vì dáng dấp hơi tròn, khuôn mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt to, tròn ngây ngô . Thân hình chưa phát triển cùng quả đầu 2 chỏm càng khiến nàng nhìn giống con nít hơn.



Gió lay lông mi khiến cô gái nhỏ ngứa mắt, nàng mơ màng mở mắt nhìn quanh. Lấy hai tay dụi mắt cho tỉnh hẳn, nàng bắt đầu nhìn xung quanh rồi thì thầm...



"-mọi người thì ra vẫn còn ngủ..."



Đôi bàn tay múp múp, trắng trẻo khẽ vén những tấm màn che nhìn cảnh tượng bên ngoài. Vô Tâm hít từng ngụm không khí trong lành buổi sớm mà cảm thán thời gian trôi nhanh thật, nàng đã rời Thương thành để về đế đô được nửa tháng rồi.



Tự dưng tóc gáy dựng lên khiến nàng vừa buồn cười vừa đau đầu, đây là cảnh tượng thứ bao nhiêu kể từ ngày nàng thu nhận bọn Thần thú vậy. Nàng không cần nhìn ra sau cũng biết cảnh tượng của "1 đàn con" đôi mắt ngấn nước như chỉ cần 1 động tác cũng làm đám người ấy òa khóc. "Chúng" nhìn chăm chăm vào nàng, đòi thức ăn sáng-trưa-chiều-tối chưa kể ăn vặt, ăn dặm ăn khuya, ăn lễ cuối tuần, lễ có áo mới... Những dôi mắt như cùng thốt lên 1 câu



- Mẹ, chúng con cần thức ăn.. thức ănnnnnnnnnnnn !



Y như rằng , cả đám người nhìn nàng như mẹ hiền! Được rồi nàng chào thua. Vì vậy, Vô Tâm vào Huyễn Đào tất bận làm món ăn. Nhưng điều làm nàng vừa bực vừa buồn cười là khi nàng dọn món và kêu mọi người vào dùng bữa thì cảnh tượng chiến tranh thế giới thứ 3 đã bùng nổ. Ngươi ngươi, ta ta tranh nhau chỉ vì 1 cái đùi gà, 1 bát canh mà đánh nhau bầm người ... đã thế mấy tên mà giành dc đồ ăn thì vừa ăn vừa khiêu khích đối phương xong còn ngồi phịch trên ghế ưỡn cái bụng to như bụng bầu tay vừa xoa vừa vỗ vỗ, mắt cười híp lại thỏa mãn.



-"Thật ngon.. Thật no...cuộc đời thiệt là sung sướng..đâu như ai đó phải trơ mắt ngồi nhìn mà không được hưởng? Haha..."



Vì vậy mà cảnh tượng này luôn diễn ra mà không có hồi kết....



--- ----- phân đường tới kinh thành --- ------ ------ ------ -------



Đã tới kinh thành được 2 ngày, Vô Tâm cũng hiểu được sơ sơ hoàn cảnh ở đây. Bây giờ Uyên gia có thế lực lớn nhất sau đó đến Vân gia của nàng, tiếp đến là Hà gia, phúc gia và cuối cùng là Tuyền gia.



Uyên gia và Vân gia của nàng từ trước đến giờ vẫn luôn xích mích vì vị trí thứ bậc nhất nhì trong ngũ đại gia tộc. Đã thế, hồi nhỏ Uyên Nhân Nhi và nàng có vài tranh chấp nhỏ cũng đã khiến Vân gia ngày càng không có cảm tình với Uyên gia cộng thêm Uyên gia 2 năm gần đây luôn chèn ép Vân gia về mọi mặt từ buôn bán, thu mua tu hành sĩ, giá bán thuốc..và Uyên Nhân Nhi nhìn trúng ca ca "tủ lạnh".. ách chính là Ngũ ca- Vân Thiên-mặt lúc nào cũng lành lạnh nên nàng đặt luôn cho biệt danh "ca tủ lạnh".



Kể cũng lạ, ngũ ca lúc nào cũng kiệm lời ít nói, khuôn mặt nhìn người ngoài bao giờ cũng chỉ có 1 biểu cảm cứng đơ lạnh như băng, tay luôn cầm đao : " Chớ có gần ta..gần thì Chém". Thế mà Uyên Nhân nhi ngắm trúng thì cũng lạ nha...



Chẳng lẽ anh hùng cứu mĩ nhân trong truyền thuyết: Thấy chuyện bất bình, "anh hùng" xuất hiện cứu "mỹ nhân" đang bị kẻ xấu làm hại trong ánh hoàng hôn chói lóa. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, "mỹ nhân" đã yêu người "anh hùng"... 2 người cưới nhau.. sau đó.. sau đó là cảnh tượng xuân cung... quần áo rơi lả tả trên đất... mỹ nhân đặt 1 nụ hôn lên môi anh hùng.. Chàng nổi thú tính đè mỹ nhân dưới thân mà... a phi...a phi....



Nam mô a di đà phật... ca ca muội xin lỗi...hình như với trí tưởng tượng bay xa 1 ngàn 8 trăm dặm mà muội đưa huynh đi xa rồi... Huynh nên quay về .. quay về thôi...




Lấy tay vuốt ngực... cũng may chưa đưa huynh ấy đi xa quá... vẫn có thể về...



Lấy lại tinh thần, nàng tự nhận trí tưởng tượng mình "hơi" phong phú. Quay lại chủ đề chính, Uyên Nhân nhi nhìn trúng ngũ ca nàng mà 2 ngày đòi của hồi môn 3 ngày lại chạy qua đòi ngũ ca thành thân ở rể , ở đâu nghe tin có ngũ ca là nàng ta lại chạy đến đòi cưới chỉ thiếu nước 1 nháo 2 khóc 3 đòi thắt cổ , khiến cho ngũ ca suốt ngày trong phủ không dám ra ngoài hay đi học viện.



Chuyện thứ 2 là Tuyền Ân Thi của Tuyền gia sắp thành chị dâu của nàng nha. Nhị ca và Thi tỷ có tình cảm nhưng ca ca vì chờ nàng nên chỉ mới đính ước chứ chưa thành thân chờ nàng về uống rượu mừng chúc phúc cho bọn họ. Thi tỷ dễ tính, dịu dàng cũng ưng thuận nghe theo lời nhị ca... hajzzz... chắc phải về sớm thôi... ai nỡ lòng nào chia đôi tình cảm của đôi tình nhân....



Rồi 1 vài thế lực giang hồ mới nổi.. chuyện quan binh, lục đục biên giới của vài quốc gia....chuyện hoàng gia tranh chấp.... phe này phe kia... rồi có 1 kỹ viện mới mở... dân chúng năm nay dc mùa... Nói chung là tình hình tương đối bình lặng.



Trong cái nhìn yên bình mà Vô Tâm kết luận đó, nàng đâu biết rằng cái gì nhìn càng yên bình thì khả năng giông bão ập đến càng lớn đến gấp bội, càng to lớn hơn.



Vì Thiên hạ ta tranh rồi ngươi lại tranh, tranh tranh đấu đấu qua nghìn năm vì thỏa mãn bản tính của người đàn ông là hoang dã, muốn chinh phục, muốn khẳng định cái tôi của mình, muốn tạo nên công danh... là vì tham vọng làm bá chủ- kẻ đứng trên đỉnh cao ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ quỳ gối chân xưng thần, kính trọng, ngưỡng mộ mình.



Sau khi trả tiền phòng trọ mấy ngày nay, đám người Thần thú theo chân lão đại về nhà nàng làm khách. Đám người theo Vô Tâm đi vào 1 con hẻm vắng người sau đó dừng lại



- Lão đại à, sao lại dừng lại ở đây có gì đâu? đâu có phủ của lão đại? chỉ có con đường và 2 bức tường chứ mấy?- Ngọc Kim thắc mắc hỏi



-đúng vậy... Lão đại à! Con đường này vắng vẻ vậy nên đi tiếp chứ sao dừng lại?- BẠch Ngân, Tiểu Linh cùng Tử Nguyệt, Tiểu Linh, Tiểu Hắc cũng nhìn Vô Tâm với vẻ mặt đầy thắc mắc chỉ trừ A Đào.



A Đào nhìn trời mà ngao ngán: Lại tới rồi, lần này không biết chào đón như thế nào đây. Mong sao Vân gia của Tâm tỷ không dày vò nàng, quên đi sự hiện hữu của nàng mà lo chăm sóc cô công chúa Vô Tâm.. Hajzz còn mấy người kia ư? Thân ai nấy lo đi... mấy vị "đại gia" trong nhà đấy rất khó chơi nha...Tránh dc kiếp nạn này rồi tính.



Ai bảo Vô Tâm Tâm đi 1 mạch 5 năm chỉ gửi 1 bức thư về nhà... Oán khí này không trút về bọn họ còn trút về ai đây... Cho nên nàng chỉ có thể âm thầm mặc niệm cho đám người còn đang ngu ngơ thắc mắc lí do ở bên kia mà thôi.



-Ân. Nhà ta ở đây. Mọi người vào thôi.



Sau đó, Vô Tâm đi về phía bên trái từ từ gõ 1 nhịp điệu lên tường. Chỉ trong chốc lát bức tường bị hổng ra 1 lỗ khoảng 1 người có thể bò vào. Lúc nào mọi người mới ngớ người hình như hiểu dc cái gì đó.




- Không phải đi, Lão đại người cho chúng ta chui lỗ chó mà vào nhà người.



-Lão Đại! Đây có phải là nhà của người? Đã là nhà mình thì sao phải chui lỗ chó để vào? mà không đi cổng chính hay cổng sau cũng dc...



- Đánh chết lão nương cũng không bò qua lỗ chó. Mấy con Thần thú trời ơi còn không bò thì thân phận Tinh linh truyền truyết như ta bò qua chính là sỉ nhục...hừ..



-Biết ngay mà.. thể nào cũng có cảnh này.



- Ách.. là vì đây là nhà của ta nên ta mới chui.. mọi người không cảm giác thú vị sao?- Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái vô tội với mọi người rồi sau đó rướn người bò qua bên kia tường.



Thật khó có cơ hội mà mọi người chung tiếng nói với nhau



- Thú vị cái con khỉ mốc!!!!



*



*



*



Động tĩnh không lớn nhưng đối với những cao thủ như huynh đệ Vân gia và ẩn sĩ núp trong góc khuất để bảo vệ gia tộc đứng gần đó đều nghe rõ ràng.



Mấy huynh đệ Vân gia chạy đến thì thấy có 1 cô gái nhỏ mập mập, đáng yêu đang từ lỗ chó ở 1 góc tường bò ra từ từ đứng dậy, chung quanh là mấy vị ẩn sĩ đang giơ kiếm đề phòng nàng như thích khách.



Đầu tóc có chút lộn xộn, quần áo vì bò mà có chút dơ bẩn. Tiểu cô nương đứng ở phía mặt trời nên huynh bọn họ không thấy rõ khuôn mặt của nàng mà chỉ mơ hồ cảm giác được điều gì đó quen thuộc phát ra từ người nàng.




Sau khi hoàn thành"chiến tích" chui lỗ chó ra ngoài nàng nhìn thấy mấy ca ca của mình. Nhìn từ trái sang phải từ trên xuống dưới, nàng cảm thán thật đúng là gen tốt. Người nào đều thật đúng với 2 từ "mĩ nam tử" mà mình thì vẫn chưa phát triển là bao để trở thành 1 đại mĩ nhân .



Nhìn xung quanh....Ách mấy vị huynh đài à! mới vừa về có cần chào đón nàng nồng thắm bằng đường đao lưỡi kiếm như vậy không? Trái tim nàng rất yếu đuối có thể bị kinh hách mà đột tử lúc nào cũng không hay nha.



(Tác giả: Ta xin.. trái tim con mà yếu đuối thì trái tim ta đựơc tính là cái gì? chẳng lẽ mong manh, dễ vỡ và đầy mẫn cảm à...???)



- Hi! mấy ca khỏe không? muội về nhà..hì hì...- Mặt mày Vô Tâm hớn hở vẫy tay khí thế chào hỏi mấy ca ca của mình.



Trong lúc mấy huynh đệ nhà Vân gia đờ người ra.. Thật là muội ấy sao?



Thì Vô Tâm hồn nhiên vừa đi về phía trước vừa cười nói nhưng bị cản bởi mũi kiếm của mấy vị ẩn sĩ



" hey hey... Are we ok? Do we understand me talk about it?... Này này, mấy người quên muội rồi sao... huhu.. còn chĩa kiếm vào người muội nữa...huhu... muội đi...muội đi đó... muội không về nữa... mấy người không còn thương muội nữa...huhu"



(Vì từ nhỏ Vô Tâm hay nói mấy từ hiện đại nên mấy vị ca ca của Vô Tâm cũng biết 1 ít ý nghĩa mà Vô Tâm muốn truyền đạt nha mọi người)



Huynh đệ Vân gia từ ngạc nhiên biến thành vui mừng sau thành ân hận đang tính đi về phía trước ôm "công chúa" thì 1 bóng dáng màu trắng khác nhanh chân hơn bay phía Vô Tâm.



Bóng trắng nhanh chóng điểm huyệt mấy ẩn sĩ sau đó ôm chầm lấy Vô Tâm mà khóc rống



- Bảo bối, cuối cùng con cũng về với lão già..huhu... con đi mà không chịu gửi thư nhiều về cho gia gia.. con đi để cho mấy tiểu tử kia bắt nạt gia gia... con đi không ai chơi với gia gia nữa.. con đi lão già Uyên Thán suốt ngày kể lể cháu gái hắn tốt cái này, tốt cái kia, cái gì tài nữ với cái gì thiên tài, rồi cái kia xinh đẹp..hắn còn chế giễu ta...con đi chả ai quan tâm ta, ngó ngàng đến ta nữa...huhu....



-Gia gia! Hảo! Người khóc sẽ xấu Tâm nhi không đi chơi với gia gia nữa, sẽ không đưa gia đi du thuyền. Ân?



- Huhu.. ta biết mà.. trong cái gia tộc này không ai yêu ta bằng bảo bối..huhu...



Phụ thân , mẫu thân, lão gia gia Vô Tâm chạy đến khi biết tin nàng về. Lão gia gia vận khinh công chạy nhanh hơn nên có cảnh tượng như giờ. Nhưng mà mấy người trong vân gia trố mắt nhìn nhau: Lão gia gia, ngài hình như "bành trướng sự việc" thì phải?



Chả lẽ bọn họ đối xử với người tệ như vậy. Người nào đòi sáng phải ăn cháo đào, bánh hoa ngô đồng tiên tử; chiều lại đòi đi Ẩm cư ăn mới chịu; buổi tối lại đòi đi Hoàng cung dạo chơi tập làm đạo chích giả để tăng cảm giác kích thích?...



Bọn họ chắc chắn nghe nhầm đi? không ai đối tốt với người???... Bọn họ chình là coi như không nghe không thấy gì đi.



Phụ mẫu và mấy ca ca của Vô Tâm bước gần về phía nàng mà ôm.



- Hài tử hư, con làm phụ thân lo lắng suốt



-Bảo bối.. huhuhu.. con cuối cùng trở về với mẫu thân rồi...



- Muội cuối cùng cũng chịu về à? không đi chơi nữa sao?



- Muội nên về sớm hơn đi? Nhị ca của muội sắp bị tơ xuân làm khổ đây.



-Về rồi... Công chúa cuối cùng cũng về rồi.. làm bọn huynh lo mãi?



- Muội về... ta lo.



.....



Đang lúc tình cảm dâng trào mọi người hào hứng hàn huyên...



thì 1 cái lại 1 cái Huyền lực mạnh mẽ tỏa ra lao vào khuôn viên khiến tất cả mọi người trở nên đề cao cảnh giác.