Đến gian phòng của Điệp di, Lạc Chỉ Y dặn Thu Nhi cùng Mặc Sĩ Tuyệt Ca chờ ở ngoài cửa, rồi một mình vào trong.
"Ngươi là?"
Điệp di nhìn Lạc Chỉ Y bước vào phòng, nghi ngờ hỏi. Một công tử tuyệt mỹ, so với Tuyệt Ca công tử còn dễ nhìn hơn mấy phần, hơn nữa, hình như vị công tử này còn đang mặc trên người y phục mà tối hôm qua nàng mới may cho chủ nhân! Lẽ nào là chủ nhân... Khà khà, nếu như ghép đôi vị công tử này với chủ nhân thì...
"Điệp di, là ta."
Lạc Chỉ Y lên tiếng, thành công ngăn cản Điệp di đang YY.
"Híc, thanh âm này... "
Điệp di nghe Lạc Chỉ Y lên tiếng, sững sờ, thanh âm này như là của chủ nhân, không, không phải như, mà là y chang.
"Ta là Lạc Chỉ Y."
Lạc Chỉ Y thấy Điệp di như vậy cũng không não lòng, trái lại rất đắc ý, ha ha, điều đó chứng minh nàng hoá trang rất thành công, không phải sao?
"Chủ, chủ nhân? Nha! Đúng rồi, đôi giày!"
Điệp di bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua nàng đã làm đôi giày đặc biệt kia. Lúc đó nàng còn thắc mắc rằng chủ nhân muốn lót ở trong giày cao như vậy để làm gì. Ha ha, thì ra là như vậy, tâm tư của chủ nhân quả nhiên tinh tế phong phú.
"Hừm, đúng vậy. Từ nay về sau, ta không còn là Lạc Chỉ Y nữa, ta là Y Tiêu Dao, là một nam tử."
Lạc Chỉ Y quay về phía Điệp di nói.
"Vâng, chủ nhân, Điệp Mai đã nhớ."
"Ừm. Vậy bắt đầu. Ta sẽ dùng chủy thủ xoá bỏ dấu ấn trên mặt ngươi, sau đó dùng Thiên Sơn Tuyết Liên để cơ thịt ngươi tái tạo lại. Ngươi có thể chịu đau không?"
"Điệp Mai chịu được."
Đau? Khuôn mặt này chính là đau đớn lớn nhất của nàng, nếu bây giờ có thể xoá đi ấn ký này, cho dù là đau đớn cỡ nào, nàng cũng không sợ!
"Ừm. Ngươi ngồi lên giường đi."
Lạc Chỉ Y thấy Điệp di đã ngồi ngay ngắn liền lấy ra mấy cây ngân châm, niêm phong mấy huyệt đạo của Điệp di mấy lại, bắt đầu giúp nàng trị liệu.
...
Lạc Chỉ Y giúp Điệp di bôi loại thuốc tốt nhất, thấy sắc mặt nàng trắng bệch nhưng trước sau đều không kêu thành tiếng thì thầm tán thưởng.
"Điệp di, trước tiên ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, mỗi ngày ta sẽ đến bôi thuốc giúp ngươi, trước cứ đặt Thiên Sơn Tuyết Liên ở chỗ của ngươi, trở về ta sẽ đến lấy."
"Vâng, chủ nhân."
Âm thanh Điệp di có chút khàn, thế nhưng trong lòng nàng lại lật lên một hồi sóng lớn, Thiên Sơn Tuyết Liên? Chủ nhân lại dùng vật quý giá như thế giúp nàng trị nhan.
"Ừm. Ta còn có chuyện phải làm, bây giờ phải đi rồi."
Lạc Chỉ Y vừa ra khỏi gian phòng của Điệp di liền nhìn thấy Thu Nhi cười đến cả cổ cũng đỏ cùng với Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang dần dần xanh mặt, trong lòng nàng liền hiểu là chuyện gì. Khoé môi nàng treo lên nụ cười khẩy, khà khà, mỗi năm phút đồng hồ trôi qua thì lại có thêm một quả "pháo"...
"Tiểu... Khụ khụ, tiểu thư, đã xong rồi sao?"
Thu Nhi thấy Lạc Chỉ Y đi ra liền vội vàng hỏi.
"Ừm. Đã xong rồi."
Sau khi Lạc Chỉ Y trả lời Thu Nhi liền nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
"Tiểu Ca, đi thôi, đưa ta đến nơi đó."
"Ừm."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca đương nhiên biết nơi đó trong miệng Lạc Chỉ Y là nơi nào, trả lời một tiếng rồi nhấc chân dẫn đầu.
"Phốc -"
Mới vừa đi được hai bước thì một quả "pháo" lại bắn ra, thân thể Mặc Sĩ Tuyệt Ca cứng đờ. Rốt cuộc là hắn đã ăn trúng thứ gì? Nhưng sáng giờ hắn còn chưa kịp ăn a!
"Hặc hặc ha... "
Lạc Chỉ Y cười to, hú hú --, hôm nay nhất định phải chọn đường phố nào náo nhiệt mà đi a!
"Hặc hặc ha..."
Thu Nhi vốn đã nhịn từ rất lâu, nghe thấy Lạc Chỉ Y cười ra tiếng thì cũng không nhịn được nữa mà ôm bụng cười to. Hôm nay Tuyệt Ca công tử đã bắn hơn mười quả "pháo" rồi, nàng lớn đến chừng này mà còn chưa từng thấy người nào yêu thích mùi thúi như thế.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca đứng ngổn ngang trong gió. [⊙﹏⊙]
"Ha ha... Xưa nay bổn công tử không biết nguyên lai tiểu Ca lại có đam mê nặng mùi như vậy a. Đi, hôm nay bổn công tử mời các ngươi ăn một bữa no nê."
Lạc Chỉ Y nhấc chân đi đầu, khà khà, chẳng những ăn một bữa no nê, hơn nữa còn phải đến tửu lâu xa hoa nhất, náo nhiệt nhất Kinh Thành để ăn, ha ha...
Thu Nhi thấy Lạc Chỉ Y đi thì cũng đi theo sau:
"Tiểu... Công tử, chờ Thu Nhi với."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng đi theo, nhưng không biết vì sao hắn luôn cảm thấy rằng Lạc Chỉ Y không có ý tốt?
Trên đường phố tấp nập kẻ đến người đi.
Tổ hợp hai vị tuyệt mỹ nam tử cùng một thiếu nữ có thể nói là đáng yêu hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Vị công tử đi phía sau khoác lên mình bộ tố y (*), cơ thể thon dài, mày liễu tinh mục, môi hồng răng trắng, tóc đen Ô Mộc dùng dây cột tóc màu bạc tùy ý buộc lên. Trong đôi con ngươi như lưu ly loé lên ánh sáng, khiến cho người ta cảm thấy như đang ở đỉnh Tuyết Sơn, mang theo từng cảm giác mát mẻ theo không khí chìm nổi.
(*) Tố y: y phục thuần trắng.
Chỉ là sắc mặt của vị công tử này tựa hồ không tốt.
Người này chính là Mặc Sĩ Tuyệt Ca, một đường cùng nhau đi, không biết hắn đã thả bao nhiêu "pháo", sắc mặt sao có thể tốt được chứ? Hơn nữa đây là đường lớn, nhiều người như vậy, vạn nhất...
Vị công tử đi đằng trước thân mặc cẩm phục màu trắng, trên vạt áo thêu lên từng đoá phù vân, thân thể nhỏ dài. Dung nhan như ánh trăng rằm đêm Trung Thu, thần sắc như hoa xuân buổi sớm. Mày kiếm anh tuấn như dao lẩn sau hàng tóc mai, mắt sáng như tinh tú ánh lên tia sáng lấp loé. So với vị công tử tuyệt mỹ phía sau hắn thì càng hơn một bậc. Vẻ đẹp của hắn, vượt qua cả ranh giới nam nữ, vượt qua thế tục, không thể dùng ngôn từ nào để hình dung được.
Chỉ thấy khóe môi hắn vểnh lên, nhàn nhạt cười khẩy, trên tay ngọc có một cây quạt giấy nhẹ nhàng rung động, cả người toát lên vẻ tà nịnh mê hoặc. Động tác rõ ràng không khoa trương gì nhưng lại tựa như một vật phát sáng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Người này không phải Lạc Chỉ Y thì là ai?!
Thu Nhi nhìn tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người của Lạc Chỉ Y và Mặc Sĩ Tuyệt Ca thì tâm trạng khó chịu. Hừ! Đẹp đến như vậy sao? Ô ô ô --- Nàng cũng rất đẹp a, tiểu thư, không, công tử cũng nói dung mạo của nàng đáng yêu mà!
Lạc Chỉ Y nhìn khuôn mặt nhỏ ai oán của Thu Nhi, trong lòng liền hiểu, ha ha, tiểu Thu cũng muốn làm tiêu điểm à? Ha ha, cái này thì dễ thôi!
Nụ cười khẩy trên mặt Lạc Chỉ Y càng sâu, cánh tay dài dang ra, kéo Thu Nhi vào ngực mình, phấn môi cong lên, ấn ấn lên mặt Thu Nhi.
"Cha! Ha ha, tiểu Thu thật là thơm a."
Tiếng nói trầm thấp mê hoặc cho thấy đã bị nàng cố ý đè thấp, nghe không ra nam nữ, phối hợp dung nhan tuyệt thế không thể dùng lời để miêu tả của nàng thì càng khiến cho phong cảnh bị nhiễu động.
Chỉ có điều, cộng thêm thiếu nữ được hắn ôm trong lồng ngực kia thì thật đúng là có chút sát phong cảnh a!
Động tác của Lạc Chỉ Y thành công dẫn dắt tầm mắt của mọi người đến chỗ Thu Nhi, nhưng những tầm mắt này vì sao lại quái dị như thế a, không phải thưởng thức, không phải si mê, mà là đố kị, là u oán.
"A -! Công tử! Ngươi làm gì thế này?!"
Thu Nhi vội vàng tránh thoát khỏi lồng ngực của Lạc Chỉ Y. Ô ô ô ---! Tiểu thư làm như thế không phải là hại nàng sao? Lần này chắc chắn nàng bị tầm mắt của mọi người đốt cháy khét rồi!
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn động tác của Lạc Chỉ Y, rốt cục cũng không xoắn xuýt về sự cổ quái của mình hôm nay nữa, khóe miệng nhẹ nhàng co giật, nữ nhân này...
Lạc Chỉ Y nhìn hành động của hai người, không tỏ ý kiến, lay lay quạt giấy.
"Tiểu Ca, tửu lâu có rượu ngon nhất nơi này ở đâu a?"
"Ngay ở phía đối diện."
Lạc Chỉ Y giương mắt nhìn về phía đối diện, Sơn Hào Hải Vị Các? A, trang trí đến cũng không tệ lắm. Nàng nhấc chân, đi về phía Sơn Hào Hải Vị Các.
Thu Nhi nhìn tầm mắt nóng rực của mọi người, chầm chậm theo sát Lạc Chỉ Y, trong lòng bồn chồn: Ô ô, đừng nhìn ta như vậy, đều là tiểu thư sai, là tiểu thư cố ý. Đáng tiếc, không có người nào có suy nghĩ giống nàng, không có ai nghe thấy ai oán trong lòng nàng, tầm mắt nóng rực vẫn tiếp tục tồn tại...
Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng đuổi tới, nhưng đáng tiếc, hắn mới bước được một bước thì...
"Phốc -!"
Thân thể hắn cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi tiếp. Giỡn quài! Hắn không đi tiếp, chẳng lẽ còn ở đây chờ mất mặt hay sao? Chết tiệt, hôm nay rốt cuộc là bị trúng loại tà gì?!
Mọi người sững sờ, bọn họ vừa nghe thấy cái gì? Là âm thanh ấy ấy sao? Hơn nữa tựa hồ là truyền ra từ vị công tử giống như băng tuyết kia? Không đúng! Bọn họ khẳng định đã nghe lầm, công tử tuyệt mỹ như thế thì làm sao có thể thả "pháo" chứ? Nhất định là bọn họ nghe lầm! Vừa nãy vị công tử đẹp như tiên nhân kia nói là đến Sơn Hào Hải Vị Các? Vậy thì còn chờ gì nữa, đương nhiên là đi theo sau!
Sau đó, một đám người đi theo phía sau Mặc Sĩ Tuyệt Ca, đi tới Sơn Hào Hải Vị Các.
[Ách, khoé miệng Ảnh Di giựt giựt, đây là một đám người gì a? Lớn lên đẹp thì không thúi sao? Aizz, đúng là không có tố chất làm nhân vật chính!]
Lạc Chỉ Y nghe thấy âm thanh ở phía sau, ánh mắt lấp lóe, khà khà, một mỹ nhân như thế lại có loại "đam mê" nặng mùi, khà khà...
Trên lan can lầu hai của Sơn Hào Hải Vị Các, có sáu vị tuyệt mỹ nam tử nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, người nam nhân này, rất nguy hiểm. Từ lúc nào mà Kinh Thành lại xuất hiện một nhân vật như vậy chứ?
"Tam ca, tới đây nhìn một chút, người kia là nha hoàn của Tam tẩu!"
Ly Dạ xoay người nói với nam tử u buồn đang nghiêng người dựa trên nhuyễn tháp, aizz, Tam ca thật sự rất đáng thương a...
Nam tử nghe thấy "Tam tẩu" trong miệng Ly Dạ, ánh mắt sáng ngời, Y?! Nhưng lập tức lại ảm đạm, Y đã...
Nam tử u buồn này chính là Ly Phong, giờ phút này hắn đâu còn bộ dáng khí phách phong hoa tuyệt đại như lúc trước, trên người hắn tỏa ra sự tĩnh mịch sâu sắc...
Ly Dạ thấy đôi con ngươi ảm đạm của Ly Phong, biết mình đã nói sai thì tâm trạng ảo não, cái miệng nát này của mình sao lại nhắc đến Tam tẩu a, còn hại Tam ca thương tâm.
Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Hoa Tưởng Dung cùng Thượng Quan Thu Minh trong lòng thở dài, Phong như vậy làm bọn họ thật đau lòng.
Ly Phong tất nhiên biết một đám huynh đệ này hi vọng hắn có thể vui vẻ, sáng sớm hôm nay bọn họ đã mạnh mẽ kéo hắn ra ngoài, mục đích chính là để hắn giải sầu, nhưng trái tim của hắn từ lâu đã đi theo Y, Ly Phong chỉ có thể trân trọng sự quan tâm của bọn họ đối với hắn mà thôi...
Dưới Sơn Hào Hải Vị Các, ba người Lạc Chỉ Y vừa mới bước vào cửa thì một tiếng "phốc" đúng lúc vang lên.
Đám người nguyên bản đang vùi đầu dùng cơm nghe được "tiếng vang kỳ quái" thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn, lập tức liền sững sờ. Hôm nay là ngày gì a, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy các nhân vật như Thiên Nhân, đầu tiên là tứ đại công tử, Quốc Sư đại nhân và một vị công tử tuấn mỹ khác đồng thời xuất hiện, bây giờ lại có thêm hai người nữa. Chưa kể, trong đó còn có một vị đẹp đến nỗi khiến người ta choáng váng a.
Mọi người theo ở phía sau lần thứ hai nghe được âm thanh đó, cùng nhau nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca, bọn họ không nghe lầm! Vị mỹ công tử này, đích thực là... Ách, cực kỳ thúi!
Khoé môi Lạc Chỉ Y mặc sức cong lên, khà khà, tâm tình thật tốt a~
"Ha ha, công tử, xin mời vào, xin hỏi công tử muốn dùng bữa ở nhã gian nào?"
Chưởng quỹ không hổ danh là người từng va chạm xã hội, chỉ vừa sửng sốt thì liền khôi phục ngay. Hắn đi đến trước người Lạc Chỉ Y hỏi. Vị công tử này cũng không đơn giản a, hắn phải cố gắng chiêu đãi mới được.
"Nhã gian thì không cần, dùng bữa ở ngay đại sảnh đi."
Thanh âm trầm thấp của Lạc Chỉ Y vang lên. Nhã gian? Ngồi ở nhã gian thì làm sao có thể khiến cho "đam mê thả pháo" của tiểu Ca truyền đi xa a?
"Híc, vâng, xin mời công tử."
Chưởng quỹ không nghĩ tới Lạc Chỉ Y lại muốn dùng bữa ở đại sảnh. Chẳng phải mấy nhân vật không đơn giản đều yêu thích nhã gian sao?
Lạc Chỉ Y khẽ vuốt cằm, đi đến trước một cái bàn trống mà ngồi xuống, tư thế tiêu sái nhưng không kém phần tao nhã.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca não lòng thê lương, nữ nhân này, biết rõ hôm nay hắn bị... Mà nàng còn muốn ngồi ở đại sảnh, định cho hắn xấu mặt hay sao? Chờ chút, hình như hôm nay nàng có thả một cái ngân châm vào trong bụng dưới của hắn, lẽ nào... Một đôi mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào Lạc Chỉ Y, là nàng sao?
Lạc Chỉ Y cảm giác được Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang nhìn nàng, giương mắt đối diện với hắn.
"Tiểu Ca, còn chưa lui xuống? Chủ nhân ta đây rất văn minh, không cần lo lắng rằng ta sẽ trách ngươi không có quy củ."
A, phát hiện rồi? Phát hiện rồi thì có thể làm được gì chứ?
Mặc Sĩ Tuyệt Ca giận dữ, bởi vì hắn hiểu được ý tứ trong đôi con ngươi của nàng: Không sai, là bổn tiểu thư làm, thế nào? Không phục? Không phục thì cắn ta đi a!
Mọi người theo Lạc Chỉ Y tới thấy nàng ngồi ở đại sảnh thì cũng ngồi theo, sao bọn họ có thể buông tha cho cơ hội tốt đẹp như vậy, đương nhiên tất cả mọi người đều muốn dùng cơm ở Sơn Hào Hải Vị Các!
Hô, đầu của chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh. Trời ạ! Nơi này đâu có nhiều chỗ ngồi như vậy a, ròng rã hơn một nghìn người đấy!
"Xin lỗi các vị, chúng tôi thực không có đủ chỗ ngồi, xin các vị thứ lỗi."
Lời này của chưởng quỹ vừa nói ra, người chiếm được chỗ ngồi thì mừng rỡ trong lòng, mà người không chiếm được chỗ ngồi thì làm sao có thể chịu đựng được?
"Chưởng quỹ, mọi người đều tới dùng cơm, dựa vào cái gì mà chúng ta không có chỗ ngồi?"
Một thiếu nữ mặc hoàng y (*) không chiếm được chỗ ngồi tức giận nói. Một mỹ công tử như thế thì dáng vẻ dùng cơm nhất định rất mê người, nàng rất muốn xem a, vì lẽ đó, tuyệt đối không thể đi.
(*) Hoàng y: y phục màu vàng.
"Đúng vậy! Dựa vào cái gì?"
Một vị nữ tử mặc lục y (*) cũng phụ họa nói.
(*) Lục y: y phục màu xanh lục.
"Đúng đấy, chưởng quỹ ngươi sợ chúng ta không có bạc trả tiền sao?"
"Đúng vậy, hôm nay ta nhất định phải dùng cơm ở đây!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
...
"Mọi người yên lặng một chút, không phải là bản các không chiêu đãi các vị mà thực sự là không còn chỗ trống nữa."
Chưởng quỹ phóng tiếng nói lớn nhất có thể nhưng vẫn là không có tác dụng. Nhìn tình cảnh trước mắt tựa hồ càng ngày càng hỗn loạn, hắn thực sự ứng phó không nổi nữa liền nháy mắt với tiểu nhị.
Tiểu nhị hiểu ý liền nhanh chóng chạy lên trên lầu.
"Cốc... Cốc... Cốc."
"Vào đi."
Lạc Chỉ Li nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chuyện gì?"
"Chủ nhân, ở phía dưới có rất nhiều người muốn dùng bữa, bọn họ đều rất gấp gáp, lại không có người nào chịu đi, chưởng quỹ ứng phó không nổi nữa nên để tiểu nhân lên mời chủ nhân xuống."
Lạc Chỉ Li nghe tiểu nhị nói xong thì sáng tỏ. Là đi theo tuyệt mỹ nam tử kia mà đến đây đi?
"Ừm. Biết rồi."
Lạc Chỉ Li nhìn chung quanh một lượt rồi hỏi:
"Đi sao?"
Ha ha, hắn không tin rằng bọn họ không hiếu kỳ nam tử kia là ai.
"Đi, đương nhiên phải đi."
Ly Dạ vội vàng đáp.
Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ, Thượng Quan Thu Minh cùng Hoa Tưởng Dung cũng gật gù. Bọn họ xác thực có chút ngạc nhiên đối với nam tử kia.
Lạc Chỉ Li liếc nhìn Ly Phong không có phản ứng, ánh mắt lóe lên, sau khi trao đổi ánh mắt cùng Lạc Chỉ Duệ thì nhấc chân dẫn đầu.
Lạc Chỉ Duệ thở dài, buông tha Ly Phong, đuổi theo Lạc Chỉ Li. Aizz, cái tên gia hoả Phong này thật không khiến người ta bớt lo chút nào, nếu như không mang hắn tới nơi này thì khẳng định hắn sẽ lại chạy đến hoang viên, nhìn những cây cỏ non vừa lộ ra trên mặt đất mà đờ đẫn.
Mấy người còn lại cũng theo sát.
Trong đại sảnh, mọi người vẫn còn tranh chấp không ngớt, ánh mắt Lạc Chỉ Li rơi vào Lạc Chỉ Y đang ngồi nhàn nhã không coi ai ra gì. A, lại nhàn nhã như thế, chẳng lẽ hắn không biết rằng tình hình xung đột như vậy đều là do hắn mà ra sao?
Lạc Chỉ Y cảm giác được có một ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người mình, nàng lập tức tìm kiếm nhìn về phía Lạc Chỉ Li, nhưng ánh mắt của nàng cũng không có nhìn Lạc Chỉ Li mà lại đặt ở trên người Ly Phong u buồn vận hồng y (*).
(*) Hồng y: y phục màu đỏ.