Vô Tâm

Vô Tâm - Quyển 2 Chương 5




Vì ta bị thương, nên đại hôn bị hoãn lại…



Ta ở lại phủ Thái tử của Thẩm Hoành để dưỡng thương, Bích Dung và Lê Tâm thấy ta đều rất vui vẻ. Sau đó, Bích Dung thừa dịp Thẩm Hoành đi vắng lén nói với ta:



“Công chúa, lúc ấy muội vừa mới ra cửa Nam đã bị phát hiện rồi.”



Lê Tâm phụ họa: “Dạ đúng đó, khi đó vẻ mặt của Thái tử điện hạ cực kỳ khó coi.”



Ta hỏi: “Sao lại bị phát hiện?”



Lê Tâm sờ sờ ngực, bộ dáng nghĩ lại vẫn còn sợ. Nàng nói: “Sau khi phượng liễn đi ra, Thái tử tới liếc nhìn một cái, khoảng cách cũng không gần, nhưng sắc mặt của Thái tử đã lập tức thay đổi, sau đó là vẻ mặt thất vọng ảm đạm, chỉ nói hai chữ —— Quả nhiên. Công chúa, xem ra Thái tử điện hạ đã sớm đoán được người sẽ đào hôn mà.”



Bích Dung cũng nói: “Sau đó chúng muội đều bị nán lại ở cửa Nam hồi lâu, lúc ấy muội nghĩ chắc Thái tử điện hạ đang phái người bắt Công chúa về. Nhưng Thái tử chỉ im lặng hồi lâu, rồi để mọi người xuất phát.”



Hèn chi sau đó ta đã đụng phải đội ngũ đón dâu, ra là Thẩm Hoành đã nán lại ở cửa Nam. Quả nhiên Thẩm Hoành đã sớm biết người ngồi trong phượng liễn không phải ta, nên Bích Dung đã không thể lừa nổi Thẩm Hoành dù chỉ nửa canh giờ.



Nhớ lại lúc ở ngoại ô, chắc Thẩm Hoành đã cố ý nói cho ta nghe.



Bích Dung thật cẩn thận quan sát ta, rồi nói: “Công chúa à, người xem phủ Thái tử này tốt lắm, Thái tử đối với người cũng tốt, nếu không chắc chắn thì đừng đào hôn nữa.”



Lê Tâm cũng gật đầu nói: “Phải đó, mấy ngày nay không biết có bao nhiêu người muốn gặp Công chúa, nhưng tất cả đều bị Thái tử ngăn cản, nói để Công chúa an tâm dưỡng thương.”



“Rất nhiều người muốn gặp ta? Có sư thúc không?”



“Hình như có…”



Đúng lúc này, Thẩm Hoành tiến vào, mỉm cười tiếp lời Lê Tâm, “Có chuyện gì à?” Lê Tâm quỳ gối hành lễ với Thẩm Hoành, rồi trả lời: “Công chúa hỏi trong những người đến bái phỏng có Đan tướng quân không ạ.”



Thẩm Hoành nhìn ta.



Ta hơi chột dạ dời mắt sang cây san hô màu tím trong suốt cao bằng nửa người, cứ nhìn vào ánh sáng lấp lánh trong suốt ấy mà im lặng không lên tiếng. Thẩm Hoành nhận bát thuốc trên tay Lê Tâm, nói:



“Các ngươi lui ra.”



Thìa đưa tới bên miệng ta, “Thuốc sắp nguội rồi.”



Ta nói: “Con tự uống.”



Thẩm Hoành im lặng một lát, mới cầm bát thuốc đưa cho ta. Thấy ta uống xong, mới nói:



“A Uyển, ta biết nàng muốn làm cái gì. Tuy đệ ấy không hài lòng chuyện ta cưới nàng, nhưng cũng không có gan đến phá. Nếu nàng muốn đệ ấy giúp nàng thì chỉ uổng công thôi.”



Hình như bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Thẩm Hoành, thì hắn đã có thể hiểu thấu suy nghĩ của ta rồi.



Ta khá buồn phiền trong lòng.







Nhưng hai ngày sau, ta vẫn được gặp Đan Lăng. Ngoài Đan Lăng ra, còn có hai người ta chưa bao giờ gặp. Ta đánh giá hai người bên cạnh Đan Lăng, một nam một nữ, phục sức trên người đều rất tốt.



Ta đối với người xa lạ thì không có hứng thú gì.



Nhưng biểu cảm của hai người này lại khiến ta không thể không chú ý tới, nhất là nam tử bên phải, quý khí khắp người, tròng mắt đen lúng liếng không rời ta kể từ lúc vào cửa.



Mà nữ tử áo đỏ bên trái thì nhăn mày nhìn ta, trong đôi mắt đẹp trong veo như nước không che giấu được vẻ căm giận, ánh mắt nhìn ta từ trên xuống dưới đều tràn ngập vẻ khinh thường hèn mọn.



Tuy nói ta làm người hiền lành, bình thường rất ít so đo với người ngoài, nhưng cô nương áo đỏ này vừa vào đã lên mặt với ta, rõ ràng là không coi ta ra gì rồi.



Ta xưa nay đều là người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất phạm người.



Ta làm biếng hỏi Đan Lăng: “Sư thúc, thúc tới đưa nha hoàn cho con à? Thúc chẳng có mắt nhìn người gì cả, cô nương này vừa thấy đã biết là người không biết làm việc, nuôi cũng chỉ tốn lương thực thôi.”



“Ngươi!” Mặt của nữ tử áo đỏ đổi thành màu gan heo, ngón tay ngọc thon nhỏ run run chỉa vào người ta, thoạt nhìn tức giận không ít.



Ta khẽ hừ một tiếng, ai bảo nàng ta vừa vào đã lên mặt với ta, Tiêu Uyển ta cũng không phải người dễ bắt nạt đâu nhé.



Nữ tử áo đỏ kéo tay Đan Lăng, giận dữ nói: “Sư huynh!”



Đan Lăng vỗ nhẹ vào tay nữ tử áo đỏ, cho nàng một ánh mắt trấn an, rồi nói với ta: “Sư điệt, đây là sư cô của con, Cố Phán Tình, con có thể gọi nàng là Phán Tình sư cô.”



Lại tới một sư cô nữa.



Ta liếc Cố Phán Tình, rồi nói: “Ơ, thất kính quá, thì ra là sư cô chứ không phải nha hoàn. Cũng phải nói lại, bộ dạng của Phán Tình sư cô thật không giống sư cô mà.”



Cố Phán Tình trừng to mắt, “Ngươi quá...”



Lúc này, nam tử đầy quý khí kia đột nhiên cười ngắt lời nàng ta, “Phán Tình nổi nóng làm gì, Hoàng tẩu chỉ đùa với nàng thôi.” Hắn dùng động tác tao nhã mà vái chào ta, rồi nói: “Nhìn nét mặt của Hoàng tẩu, thì chắc Hoàng huynh cũng chưa nói với tẩu về đệ rồi. Đệ là em cùng mẹ với Hoàng huynh, tên một chữ An, Hoàng tẩu có thể gọi tên tự của đệ là Lưu Uyên.”



Thảo nào mới gặp lần đầu mà ta đã thấy nam tử này rất quen, thì ra là em cùng mẹ với Thẩm Hoành.



Hắn lại cười nói với ta: “Đệ vẫn luôn muốn gặp Hoàng tẩu, nhưng Hoàng huynh giấu kỹ quá, không chịu cho đệ thấy. Rốt cuộc hôm nay cũng được chiêm ngưỡng dung nhan của Hoàng tẩu rồi. Hoàng tẩu vui tính như vậy, chẳng trách Hoàng huynh vẫn luôn nhớ mãi không quên.” Ngừng một chút, hắn bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, “Haiz, xém chút nữa quên mất, đệ có quà gặp mặt tặng Hoàng tẩu đó.”



Thẩm An lấy một hộp gấm ra.



Ta nhìn, bên trong là một bản cầm phổ.



Thẩm An nói: “Từng nghe Hoàng huynh nói Hoàng tẩu là người yêu cầm, vừa may vài ngày trước cũng vô tình có được bản cầm phổ được sáng tác bởi đệ nhất nhạc công tiền triều, nên mang đến mượn hoa hiến Phật, mong Hoàng tẩu sẽ thích.”



Thích, tất nhiên là thích rồi.



Quà gặp mặt này đúng là rất hợp ý ta mà.



Bỗng dưng, Cố Phán Tình ở một bên giậm chân xuống, ta nghe tiếng liền nhìn, thấy nàng ta đang đỏ hốc mắt, khóc nức nở:



“Hai huynh đều thích nàng ta, rốt cuộc nàng ta có gì tốt chứ!”




Thẩm An nhíu mày nói: “Phán Tình, không được vô lễ!”



Cố Phán Tình lệ rơi lã chã, đôi mắt trong suốt đẫm lệ trừng Đan Lăng, “Sư huynh là tên lừa đảo, huynh rõ ràng nói muốn giúp muội, bây giờ lại không nói câu nào!”



Đan Lăng có chút không biết làm sao, ánh mắt cũng hơi bất đắc dĩ.



“Phán Tình sư muội...”



Cố Phán Tình lại giậm chân cái nữa, “Sư huynh, muội không để ý tới huynh nữa.” Nói xong, trực tiếp chạy vội đi chỗ khác. Ta nhìn mà trợn mắt há mồm, đầu óc mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì.



Đan Lăng hơi sốt ruột, quên cả cáo từ mà trực tiếp đuổi theo.



Thẩm An khẽ ho một tiếng: “Phán Tình hơi tiểu thư, cũng do được mọi người nuông chiều, Hoàng tẩu chớ chấp nàng ấy.”



Sau khi Thẩm An rời đi, Lê Tâm lập tức mở miệng, “Công chúa, muội từng nghe hạ nhân trong phủ Thái tử nói, mọi người trong đô thành đều biết người Đại tiểu thư Cố Phán Tình của Tướng phủ thích nhất là Thái tử điện hạ.”



Ta suy xét hai chữ “thích nhất”, “Thật không?”



Lê Tâm gật mạnh, “Thật ạ! Cố Phán Tình kia từ nhỏ đã ngưỡng mộ Thái tử điện hạ, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm phải làm Thái tử phi ạ.”







Thời điểm dùng bữa tối, Thẩm Hoành lơ đãng hỏi: “Hôm nay Đan Lăng qua đây?”



Ta liếc Thẩm Hoành một cái, rồi nói: “Có ai đến mà người không biết à? Sư phụ, người có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Đừng quanh co lòng vòng nữa.”



Thẩm Hoành đặt đũa xuống, nét mặt hơi khẩn trương, hắn nói: “A Uyển, trong lòng ta chỉ có nàng. Dù những người khác thích ta, thì ta cũng chỉ thích một mình nàng thôi.”



Ta miễn cưỡng trả lời có lệ.



“A Uyển.” Thẩm Hoành bỗng nhiên nghiêm túc gọi tên ta.




Ta nuốt cơm canh trong miệng xuống, không thèm nâng mắt lên.



Thẩm Hoành thở dài, “Không cần dỗi nữa, được không?”



Ta nháy mắt mấy cái, “Dỗi cái gì?”



Thẩm Hoành cũng không trả lời ta, chỉ nói: “Thương thế của nàng đã khỏi hẳn, ngày kia là ngày lành, chúng ta liền thành thân vào hôm đó đi, mọi thứ đều đơn giản, sẽ không vất vả đâu.”



Ta trịnh trọng nói với Thẩm Hoành: “Sư phụ, con biết người đang lo điều gì. Người yên tâm, con sẽ không đào hôn nữa, ơn con nợ người chắc chắn sẽ trả lại cho người. Tiêu Uyển con vẫn luôn là người giữ lời hứa.”



Thẩm Hoành cười khổ một tiếng, hắn rũ mắt nhẹ giọng nói: “Thôi, ơn gì đó cũng bỏ qua đi, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta là được, ta không nên đòi hỏi nhiều.”



Ngày đại hôn của ta và Thẩm Hoành, vừa may là ngày xuân nắng ấm. Thẩm Hoành ở trong Hoàng cung chờ ta, mà ta xuất giá từ phủ Thái tử. Trong phủ Thái tử cũng có vườn đào, xe ngựa chở ta rời phủ, ta vén mành liếc nhìn bên ngoài một cái.



Màu hồng phấn bay trong gió, ba ngàn hoa đào sáng rực.



Trong thoáng chốc, ta chợt nhớ tới lần đầu gặp Thẩm Hoành, hình như là năm trước, hắn đứng dưới gốc đào nhìn ta từ xa, như một giấc mộng đã mong chờ từ mấy kiếp.







Ta còn tưởng rằng Thẩm Hoành chỉ đang dỗ ta thôi, dù sao đại hôn của Thái tử sao có thể đơn giản được, mà ta cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần chịu khổ rồi, không ngờ quá trình kế tiếp lại khá thoải mái, ta chỉ cần đứng cạnh Thẩm Hoành, cũng không cần biểu lộ cảm xúc gì cả.



Khăn lụa đỏ vừa trùm lên, thì không ai thấy được nét mặt của ta nữa.



Lúc ta và Thẩm Hoành bái thiên địa, thì không biết sao, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới Tạ Uyển. Kiếp trước Tạ Uyển ngóng trông gả cho Thẩm Yến, kiếp này Tiêu Uyển ta lại phải gả cho Thẩm Hoành, cũng không biết có phải ý trời không nữa.



“Công chúa.” Bích Dung hơi lo lắng gọi ta một tiếng bằng giọng rất nhỏ.



Ta hồi hồn lại, chung quanh đã im lặng như tờ. Lúc này ta mới đột nhiên nhớ ra, vừa rồi hình như có nghe thấy hỉ nương hô nhất bái thiên địa, mà ta lại quên bái lạy. Thẩm Hoành đến gần ta, giọng hơi cứng ngắc, “A Uyển, nàng đã nhận lời ta rồi.”



Ta nói: “Vừa rồi mất tập trung.”



Ta nghe thấy tiếng thở phào của Thẩm Hoành, rồi nghe thấy hắn nói: “Lại lần nữa đi, vừa rồi Thái tử phi hơi căng thẳng.”



Hỉ nương lại hô một tiếng —— “Nhất bái thiên địa.”



Lần này ta không thả hồn đi nữa, mà nắm dải lụa đỏ trong tay rồi khom người cúi đầu xuống. Khi phu thê giao bái, ta cảm giác được dải lụa đỏ trong tay hình như run lên vài lần, chắc Thẩm Hoành đang hồi hộp.



Ta nghĩ thầm, trước đây Thẩm Hoành nói ta gả cho hắn coi như trả ơn hắn cứu mạng ta. Nay đã bái đường, coi như trả xong rồi nhỉ? Chẳng qua ta nhớ rõ lập gia đình hình như cũng không có đơn giản như vậy...



Sau đó, ta luôn nghĩ đến vấn đề này, bên ngoài có xảy ra chuyện gì, có người nào đang nói thì ta cũng không để ý. Có lẽ Thẩm Hoành cũng để ý thấy ta không tập trung, nên sai Bích Dung và Lê Tâm đưa ta vào hỉ phòng trước.



Vừa vào hỉ phòng, ta đã kéo khăn xuống, làm Bích Dung sợ tới mức sắc mặt đại biến, “Trời ơi, Công chúa, khăn này phải để Thái tử điện hạ mở ra…”



Ta nói: “Ta biết. Dù sao sư phụ cũng không về sớm được, cả ngày trùm khăn đỏ làm bây giờ bản Công chúa nhìn cái gì cũng ra màu đỏ, khó chịu lắm.”



Lê Tâm nói: “Công chúa, nên sửa xưng hô. Không nên gọi sư phụ nữa.”



“Thật ra cũng chẳng khác gì, cũng gọi quen rồi. Chắc sư phụ cũng không so đo chuyện nhỏ này đâu.” Ta còn muốn tháo mũ phượng nặng trịch trên đầu xuống, đội cả ngày trời, cổ mỏi muốn chết, nhưng nếu ta tháo xuống thật, chỉ sợ máu trên mặt Bích Dung cũng không còn nữa.



Bích Dung đi tới xoa bóp cổ ta.



Tay nghề của Bích Dung rất tốt, xoa bóp làm cả người ta cũng thoải mái hẳn. Ta khẽ rên vài tiếng, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Lê Tâm, thấy nàng đỏ mặt đứng trước mặt ta, bộ dáng muốn nói lại thôi.



Ta hỏi: “Lê Tâm, muội muốn nói cái gì?”



Lê Tâm cực kỳ xấu hổ, nắm chặt góc áo, sóng mắt sợ hãi, “Muội chỉ đột nhiên nghĩ tới... qua đêm động phòng hoa chúc thì Công chúa sẽ thành phụ nữ rồi.”



Ta gật đầu.



Động phòng hoa chúc, ừm, cái này cũng trong việc trả ơn à?