Vô Tâm

Vô Tâm - Quyển 2 Chương 16




Bọn họ đều rất kỳ quái, nhất là Thẩm Hoành và Bích Dung, sau khi ta gật đầu, Bích Dung liền hoảng sợ khiến khay trong tay cũng rớt xuống, chén trà vỡ tan rơi đầy đất. Sắc mặt Thẩm Hoành nhanh chóng biến đổi, ngay sau đó hắn lại là hỏi ta một câu thật kỳ lạ.



“Nàng biết Dịch Phong không?”



Ta lắc đầu, “Không biết.”



Ta tò mò hỏi: “Đan Lăng cùng Cố Phán Tình có tình ý với nhau không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Sao các người kinh ngạc vậy?”



Giờ phút này, mặt Cố Phán Tình đã đỏ như nắng chiều lúc hoàng hôn, trên khuôn mặt tràn ngập biểu cảm ngượng ngùng của một thiếu nữ mới lớn, nàng hơi giận liếc nhìn ta một cái, “Thái tử sư huynh, huynh xem kìa, cô ấy cứ trêu Phán Tình thôi.”



Da mặt Đan Lăng cũng không đỏ lên, mà hắn lại vỗ vỗ vai Thẩm Hoành, pha trò nói:



“Coi như trong cái rủi có cái may đi.”







Ngày hôm sau, khi ta đổ thuốc vào chậu trúc xanh trên bàn, thực không may lại bị Thẩm Hoành phát hiện. Ta vừa xoay người, đã thấy hắn đang đứng cạnh tấm bình phong bằng gỗ khắc hoa văn tinh xảo mà lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt trầm lặng giống như mặt hồ phẳng lặng.



Tay ta run lên, chột dạ đặt bát thuốc xuống, hỏi: “Không... không phải ngài vừa nói sẽ đi lấy tranh à? Sao về nhanh vậy?”



Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ đi tới bàn cầm bát thuốc, sau đó không nói gì mà im lặng bỏ đi.



Ta xoa xoa lồng ngực, thở dài một hơi.



Dọa chết người mà, vị Thái tử điện hạ này đi mà chẳng phát ra tiếng gì cả.



Ước chừng qua một khắc sau, Thẩm Hoành lại xuất hiện trước mặt ta. Ta nghĩ chắc hắn muốn tới hỏi tội ta, bèn đánh đòn phủ đầu trước:



“Tôi từ nhỏ đã không thích uống thuốc, tôi cảm thấy mình không có bệnh. Mấy ngày nay tôi đều ăn ngon ngủ ngon, cũng không thấy gì không ổn.”



Hắn thản nhiên nói: “Ta biết.”



Ta ngẩn ra, dễ dàng vậy á?



Hắn lại nói: “Nếu nàng không muốn uống thì không uống, ta cũng không ép nàng. Ta đã đem tranh tới rồi, nàng nhìn xem có biết hắn không.” Nói xong, Thẩm Hoành từ từ mở bức tranh đang cuộn tròn ra, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú xuất hiện trên mặt giấy, dáng người hơi gầy, khuôn mặt u sầu giống như cất chứa rất nhiều nỗi buồn trong lòng.



“Không quen, tôi chưa thấy hắn bao giờ. Nếu tôi đã gặp hắn thì nhất định sẽ không quên.” Hơi dừng lại, “Hắn chính là Dịch Phong ngài đã nói?”



Thẩm Hoành gật đầu, “Phải, hắn chính là Dịch Phong, tự là Minh Viễn.”



“Minh Viễn?” Ta nhìn lại nam tử trong tranh vài lần, “Tôi từng nghe đám người hầu trong sơn trang nhắc tới tên này, nhưng họ cũng chỉ thuận miệng nhắc tới mà không nói nhiều, tôi cũng không biết hắn có phải là Dịch Phong ngài nói không nữa.”



Thẩm Hoành cuộn tranh lại, nói: “Đợi lát nữa ta sẽ sai người mang chút điểm tâm qua cho nàng, là vài món ngọt chắc nàng sẽ thích ăn.”



Mắt ta sáng lên, “Có bánh hạt dẻ không?”



Thẩm Hoành lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, “Có.”







Điểm tâm do Bích Dung và Lê Tâm đưa tới, xếp đầy trên đĩa sứ hoa văn tinh xảo, ta nhìn đủ loại điểm tâm bắt mắt, nhất thời mắt mũi hoa lên, không biết nên dùng đĩa nào trước.



Bích Dung cười tủm tỉm nói: “Hôm nay Thái tử điện hạ có chuyện nên vào cung rồi ạ.”



Ta thuận miệng hỏi: “Ừ? Là chuyện gì vậy?” Kể đến cũng lạ, ta vẫn nghĩ làm Thái tử hẳn phải bận rộn, nhưng không ngờ Thẩm Hoành lại rất rảnh rỗi, ta gần như sáng nào cũng thấy hắn ở phủ Thái tử, chưa từng thấy hắn thượng triều.



“Muội nghe mấy tuỳ tùng bên cạnh Thái tử điện hạ nói, là vì việc học của Nhị hoàng tử có chút vấn đề.”



“Thì ra Thái tử còn một người em trai.” Ta nhìn điểm tâm trên bàn, cuối cùng chọn đĩa bánh hạt dẻ để gần ta nhất.



Lê Tâm nói: “Dạ, Nhị hoàng tử là em cùng mẹ với Thái tử, chỉ nhỏ hơn Thái tử mấy tuổi thôi.”



Ta thầm nghĩ, nghe qua quan hệ của Thẩm Hoành và em trai hắn thật hoà thuận, không giống những huynh đệ Hoàng gia luôn lục đục tranh đấu sát hại lẫn nhau. Vừa mới nghĩ vậy khiến ta hơi ngạc nhiên. Thẩm Hoành là người Hoàng thất đầu tiên ta tiếp xúc, nhưng không biết sao trong đầu lại có thể đột nhiên xuất hiện một nhận định như vậy.




Ta cắn một miếng bánh hát dẻ, Lê Tâm lại nói: “Muội nghe những người trong phủ nói, Thái tử điện hạ vừa là Hoàng huynh cũng vừa là Thái phó của Nhị hoàng tử, bởi vì từ lúc Thái tử sinh ra đến nay đã thông minh hơn người, nên rất nhiều thứ đều là Thái tử tự mình học hỏi. Á, phu... phu nhân, người bị sao vậy?”



Ta chợt bật dậy, kèm theo kích động: “Ai làm bánh hạt dẻ này?”



Hương vị này! Mùi vị này! Mùi hương ngọt ngào thơm ngon này! Trước đây ta đã từng nếm qua!



Còn chưa nói xong ta đã bị sặc ho “khụ khụ” vài cái, Bích Dung vội chạy tới vuốt vuốt lưng giúp ta, Lê Tâm cũng vội vàng mang chén nước ấm tới, ta uống vài ngụm cho thông họng, cũng ngừng ho khan.



Đôi mắt đẫm nước nhìn Bích Dung và Lê Tâm.



“Bánh hạt dẻ này là đầu bếp trong phủ Thái tử làm?”



Bích Dung sắc mặt khó hiểu nói: “Không phải ạ.”



Ta vội truy hỏi: “Vậy ai làm?”



Bích Dung trả lời: “Là... là Thái tử điện hạ ạ.”



Ta kinh ngạc, đường đường là Thái tử điện hạ thế mà lại vào bếp làm điểm tâm cho ta? Lê Tâm lúc này cũng chen lời, “Những món hàng ngày phu nhân ăn cũng đều do Thái tử điện hạ làm ạ.”



Ta càng kinh ngạc hơn.



Bích Dung nói tiếp: “Trước kia... Thái tử phi cũng thích ăn những món này, Thái tử thương vợ nên luôn làm những món này cho Thái tử phi. Nay tuy Thái tử phi... không còn ở đây, nhưng Thái tử cũng không bỏ được thói quen này, ngài luôn ngóng trông một ngày nào đó Thái tử phi sẽ nghĩ thông suốt, quay về là có thể thường xuyên nếm được những món mà người thích.”



Ta nói: “Thái tử điện hạ của các cô quả là người nặng tình.”



Nhưng bây giờ ta đang vô cùng cảm động, tay nghề của Thẩm Hoành rất giống người đã làm ra những cái bánh hạt dẻ trong ký ức của ta, hương vị cả hai không khác nhau là mấy. Ta lại ăn thêm một cái nữa, mùi vị vẫn ngon lành như thế.



Ta bùi ngùi nói: “Trước khi tôi rời khỏi phủ Thái tử, nhất định phải nhờ Thái tử điện hạ dạy cách làm những cái bánh hạt dẻ này mới được.”



Lê Tâm và Bích Dung liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều cười có chút miễn cưỡng.




Khi ta ăn đến cái bánh thứ ba, Bích Dung liền rót cho ta một chén trà Mao Tiêm Tín Dương, “Phu nhân, uống chén trà đi ạ. Ăn nhiều như vậy sẽ đầy bụng.”



“Không sao, sức ăn của tôi không nhỏ đâu.” Vừa nói xong lời này, ta lại cắn một miếng quả tử tô[1]. Còn chưa kịp nuốt hết vào bụng, ta chợt thấy ngực khó chịu, ta nhíu mày xoa ngực.



[1] Quả tử tô: bánh bơ nhân trái cây.



Bích Dung lo lắng hỏi: “Phu nhân không thoải mái hả?”



Ta vội cầm chén trà lên, dùng sức uống vài ngụm trà Mao Tiêm Tín Dương, muốn nuốt cơn khó chịu xuống. Nhưng dường như cũng không có tác dụng gì, mà càng thêm không thoải mái.



Ta xoa xoa chân mày, nói với Bích Dung: “Tôi hơi buồn nôn.”



Lê Tâm sợ hãi, “Để muội sai người báo cho Thái tử điện hạ.”



Ta giữ chặt tay Lê Tâm, nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không quan trọng, không cần báo cho Thái tử.” Ở phủ Thái tử đã nhiều ngày, nhưng cứ luôn làm phiền Thẩm Hoành khiến ta cũng thấy ngại, chút việc nhỏ này ta càng không muốn làm phiền hắn.



Ta nói: “Chắc do vừa rồi ăn quá nhiều, nghỉ một lát sẽ đỡ thôi.”







Mấy ngày nữa lại trôi qua, ta càng cảm thấy không khoẻ. Cả ngày uể oải chẳng muốn làm gì. Dù ta ăn gì thì trong ngực cũng rất khó chịu, luôn có cảm giác muốn nôn, nhưng dù cố gắng đến mấy ta cũng không nôn được gì.



Hôm lễ Thất Tịch[2], ta cuối cùng không nhịn được nữa mà đi tìm Thẩm Hoành.



[2] Lễ Thất Tịch: tổ chức vào ngày 7/7 Âm lịch hàng năm; là ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau; là ngày lễ tình yêu ở phương Đông.



Ta hỏi: “Thái tử điện hạ, mấy ngày trước ngài nói qua nửa tháng nữa phu quân sẽ hồi âm cho tôi, nhưng hôm nay cũng đã qua nửa tháng rồi, sao còn chưa nhận được hồi âm?”



Thẩm Hoành mặt không đổi sắc nói: “Có lẽ do trên đường đã xảy ra chút chuyện. Nàng cũng biết bây giờ đang là mùa hạ, thường có mưa to, đường đi lại xa xôi gập ghềnh, gặp hôm mưa, đường sẽ rất lầy lội, nên người truyền tin mới có thể bị chậm trễ.”




“Thật chứ?”



Thẩm Hoành nói: “Ừ, là thật.”



Ta thở dài, hôm nay là lễ Thất Tịch, ta vốn còn đang ngóng trông có thể trải qua với Cẩn Du phu quân. Nhưng đến hôm nay ngay cả hồi âm cũng không có, thật khiến người ta buồn bực mà. Thẩm Hoành lại nói với ta:



“Tối nay tại sông hộ thành có thả hoa đăng, A Uyển có muốn đi xem không?”



Thật ra ta rất thích thả đèn hoa đăng, chẳng qua bây giờ trong người hơi không thoải mái, nên chẳng còn hứng đi thả hoa đăng nữa. Ta lắc đầu, nói:



“Không đi, hôm nay là đêm Thất Tịch, sẽ có nhiều người đi thả đèn hoa đăng, càng nhiều người tôi càng cảm thấy không thoải mái.”



Thẩm Hoành nhìn ta, “Đã nhiều ngày thấy nàng không ngon miệng, nếu muốn ăn món gì cứ nói với ta, ta sẽ làm cho nàng. Có muốn ăn bánh hạt dẻ không?”



Ta lại lắc đầu.



Dạo gần đây ta luôn cảm thấy không ngon miệng, đến bánh hạt dẻ ta thích nhất cũng không khơi dậy được hứng thú của ta. Ta nói:



“Thời tiết oi bức, nếu có nước ô mai để giải khát thì thật tuyệt.”



Thẩm Hoành cười nói: “Vừa đúng lúc mấy ngày nay ta đã sai đầu bếp làm nước ô mai, ta sẽ sai người mang vào cho nàng.”



Ước chừng chỉ một lát sau đã có gã sai vặt bưng chén nước ô mai vào. Ngày bình thường ta không thích ăn chua, thế mà hôm nay khi chưa uống chén nước vào bụng, chỉ mới ngửi thấy có vị chua thôi mà đã thèm rồi, vừa nâng chén nước lên đã uống cạn sạch.



Ta dùng khăn tay lau miệng, hỏi: “Còn nữa không?”



Gã sai vặt lại bưng thêm một chén vào, ta lại uống loáng một cái là xong.



“Một chén nữa đi.”



Gã sai vặt nhìn Thẩm Hoành, Thẩm Hoành lại cười nói: “Chén cuối cùng nhé, quá tam ba bận, uống nhiều cũng không tốt.”



Ta nói: “Được.”



Khi ta uống hết chén ô mai thứ ba, ta liếm liếm khóe môi, còn chưa hết đã, ta liền nói:



“Nước ô mai rất ngon, mấy ngày nay tôi luôn thấy ngực không thoải mái, ăn một chút liền buồn nôn, không ngờ hôm nay chỉ mới uống ba chén nước ô mai thì lồng ngực cũng không khó chịu muốn nôn nữa.”



Ta xoa xoa mũi, khẽ cười một tiếng.



“Chắc do trời nóng quá, trước kia tôi cũng không thích ăn chua lắm.”



Thẩm Hoành hình như đang nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi, cứ nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng hơi sợ, giọng cũng nhỏ dần, “Sao... sao vậy?”



Thẩm Hoành nghiêm túc nói: “Đưa cổ tay nàng cho ta.”



Ta nói: “Tôi không bị bệnh.”



Thẩm Hoành nói: “Ta bắt mạch cho nàng.”



Ta không lay chuyển được hắn, đành vươn tay ra, hai ngón tay của Thẩm Hoành đặt lên mạch đập của ta, hắn nhắm mắt bắt mạch. Lần này thời gian bắt mạch rất lâu, Thẩm Hoành không nhúc nhích giống như tượng gỗ.



Ta gọi một tiếng: “Thái tử điện hạ...”



Lúc này Thẩm Hoành mới mở mắt ra, hắn im lặng nhìn ta, cũng không nói gì. Bị một đại phu nhìn với ánh mắt như vậy thật khiến người ta không yên lòng. Ta hỏi:



“Tôi bị bệnh gì không trị được hả?”



Thẩm Hoành tái mặt.



“Nàng có... thai.”