Vô Tâm

Vô Tâm - Quyển 2 Chương 14




Ta chọn một vị trí trên lầu gần cửa sổ, gọi một bình Dương Hà Xuân Lục và vài đĩa điểm tâm chiêu bài. Đường phố nhộn nhịp rộn ràng ngựa xe như nước, thật là náo nhiệt. Ta nhấp ngụm trà, cười nói với Đào Chi:



“Trà ở đây pha không tệ, lần tới có thể đến đây với Cẩn Du phu quân.”



Đào Chi cúi đầu, ta không thấy rõ sắc mặt của nàng.



“Phu nhân vẫn luôn nhớ đến công tử, công tử mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.”



Ta nói: “Ngươi nói lời này giống như trước kia ta không thích Cẩn Du phu quân ấy.”



Tiểu nhị rất nhanh đã bưng lên mấy đĩa điểm tâm chiêu bài ta gọi lúc nãy, trong đó có bánh hạt dẻ được trang trí rất bắt mắt. Ta nhấc đũa gắp một cái, khẽ cắn một miếng nhỏ.



“Không ngon lắm, cũng không đủ ngọt.”



Đào Chi nói: “Đây đã là điểm tâm ngon nhất trong trấn Phù Dung này rồi ạ.”



“Thật à? Ta đã từng ăn bánh rất ngon. Ở...” Ta hơi ngạc nhiên. Ở đâu? Ta rõ ràng đã từng ăn bánh hạt dẻ rất ngon, nhưng hiện tại ta lại không nhớ ra đã ăn ở đâu.



Ta cười một tiếng, vỗ vỗ đầu, “Trí nhớ của ta đúng là càng ngày càng kém mà.” Lại nói tiếp, ta cũng thật hồ đồ, chỉ đi dạo mà cũng bị đụng vào đầu, còn mất hết trí nhớ nữa, thật là xui xẻo mà.



Chợt có hai giọng nói truyền đến, ta ngước mắt nhìn, ngồi bàn bên cạnh là một nam một nữ, hai người xấp xỉ tuổi nhau, nam tử dáng vẻ thật thà chất phác, nữ tử đeo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt hạnh long lanh vô cùng cuốn hút.



Ta thấy cuộc nói chuyện của họ tràn ngập tiếng cười, thiếu nữ cười tươi như hoa, nam tử lại thường đỏ mặt, ta liền nói với Đào Chi:



“Đào Chi, ngươi có tin nếu nam tử bàn bên cạnh cưới cô nương này về nhà, chắc chắn sẽ chiều cô ấy như bảo vật không?”



Đào Chi tò mò hỏi: “Sao phu nhân biết ạ?”



Ta hất cằm, nói: “Ngươi xem điểm tâm của bọn họ kìa, đồ ngọt chiếm hơn phân nửa, đều là những món thiếu nữ thích ăn. Hơn nữa ngươi không thấy à? Khi vị cô nương kia nói chuyện thì nam tử rất chăm chú lắng nghe, chú ý chén trà của cô nương hết thì rót đầy, khi nhìn cô nương kia, ánh mắt cũng cực kỳ chuyên chú.”



Nàng cũng lén nhìn sang bàn bên cạnh, sau đó mở to mắt, “Phu nhân, người quan sát kỹ thật đó.”



Ta cười cười, “Đương nhiên rồi.”



Bỗng nhiên, cô nương có đôi mắt hạnh nói: “Hôm qua muội nghe cha nói, Thái tử điện hạ tới trấn Phù Dung của chúng ta, hình như muốn tìm người nào đó. Ôi chao, nói đến Thái tử điện hạ, muội thật vô cùng hâm mộ Thái tử phi. Thái tử điện hạ đối xử với ngài ấy quá tốt, bảo vệ ngài ấy quá cẩn thận. Trước đây, Thái tử điện hạ đã vì vị Thái tử phi này mà ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam triều, chỉ vì muốn cầu được tình cảm của ngài ấy.”



Ta nghe xong, nói với Đào Chi: “Thì ra Thái tử điện hạ thâm tình như vậy, ta còn tưởng người muốn làm Hoàng đế đều là người đa tình cơ.”



Đào Chi cười có chút cứng ngắc.



Ta lại nói: “Nam Bắc triều cách nhau xa như vậy, Thái tử điện hạ có thể đuổi theo, cũng thật không dễ dàng.”



Ta cầm chén trà nhấp một ngụm, khi đặt chén trà xuống, lơ đãng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Đường phố vẫn rộn ràng nhốn nháo, chẳng qua lần này có chút khác lạ. Ta thấy một nam tử kinh vì thiên nhân, tướng mạo người này rất tuấn lãng vô song, mặc áo choàng gấm Tứ Xuyên thêu hoa văn trúc bạch, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.



Ta kéo Đào Chi qua, chỉ vào nam tử kia nói: “Đào Chi, ngươi xem, nam tử kia đẹp thật đó.”



Đào Chi nhìn về phía ngón tay ta đang chỉ.



Ta vốn tưởng nàng cũng sẽ cảm khái giống ta, không ngờ sắc mặt nàng lại đại biến, vội đóng cửa sổ lại. Ta nhíu mày, “Ngươi làm cái gì thế?”



Sắc mặt Đào Chi hơi tái, “Haiz, phu nhân chớ trách Đào Chi, Đào Chi chỉ là sợ bị công tử phạt. Phu nhân cũng biết tính tình công tử, nếu công tử biết phu nhân khen nam tử khác ở ngoài, khi về chắc chắn sẽ ghen mất.”



Lời này nói cũng có lý, Cẩn Du phu quân vẫn không thích ta nhìn nam tử khác, nếu chàng biết hôm nay ta nói vậy, trở về nhất định sẽ không vui. Ta không muốn Cẩn Du phu quân như thế, liền nói với Đào Chi:




“Vừa nãy ta có nói gì, ngươi đều phải coi như không nghe thấy.”



Đào Chi nặng nề gật đầu, “Nô tỳ hiểu, thưa phu nhân.”



Lúc này ta mới hài lòng nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”







Xe ngựa đỗ ở phía sau quán trà, ta vừa rời quán trà, đang chuẩn bị lên xe ngựa thì bỗng nhiên có người gọi ta một tiếng ──



“A Uyển!”



Ta theo bản năng quay đầu lại nhìn, nam tử khiến ta kinh vì thiên nhân ban nãy đang nhìn ta với vẻ mặt mừng rỡ, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến trước mặt ta.



Ta không khỏi khen thầm: khinh công tuyệt thật!



Hắn nắm chặt cổ tay ta, lại gọi ta một tiếng, “A Uyển”.



Ta nghe mà mơ hồ, thấp thỏm hỏi một câu: “Công tử, có phải ngài nhận nhầm người rồi không?” Tầm mắt nhìn xuống tay ta đang bị hắn cầm, hơi dùng sức giẫy ra, “Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân!”



Hắn lại càng ra sức nắm chặt tay ta hơn.



“A Uyển, ta là sư phụ Thẩm Hoành của nàng.”



Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bái sư, uổng cho bề ngoài đẹp đẽ của nam tử này, chưa từng nghĩ tới sẽ bị hắn nhận bậy làm đồ đệ. Ta lườm hắn, “Ta thật sự không biết ngươi, Đào...”



Ơ? Đào Chi đâu?




Ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng Đào Chi đâu, rõ ràng chúng ta vừa mới cùng nhau rời khỏi quán trà mà.



“Nàng tên là Tiêu Uyển, là thê tử Thẩm Hoành ta cưới hỏi đàng hoàng.”



Ta nhìn nam tử tuấn lãng đang lo lắng trước mặt, ánh mắt cũng chân thành tha thiết, thoạt nhìn cũng không giống đóng kịch. Bây giờ nghe hắn nói vậy, ta phỏng đoán thê tử Tiêu Uyển của hắn rất giống ta, có lẽ do hắn không gặp thê tử mấy năm rồi, nên hôm nay hắn nhìn thấy ta mới có thể thất lễ như vậy.



Ta luôn đặc biệt có thiện cảm với người chung tình, thấy bộ dáng này của hắn, cũng không khỏi mềm lòng, nói: “Công tử, ngài thật sự nhận sai người rồi. Tôi không phải Tiêu Uyển, tôi họ Tạ, tên một chữ Uyển.” Vẻ mặt hắn biến đổi, ánh mắt vô cùng chấn động, ta nói tiếp: “Hơn nữa tôi đã có phu quân rồi, tôi với phu quân là thanh mai trúc mã, đã thành thân được nhiều năm, tên chàng là Cẩn Du, hiện giờ chúng tôi đang sống trên ngọn núi phía trước.”



Có lẽ hắn biết đã nhận nhầm người, nên cũng giảm lực nắm tay ta.



Ta nhân cơ hội thoát khỏi, nhảy lên xe ngựa, vội nói với phu xe: “Đi mau!”



Lời còn chưa dứt, nam tử tuấn lãng tên Thẩm Hoành kia cũng nhảy lên xe ngựa của ta, ta vô cùng hoảng sợ, vội la lên: “Cứu, cứu mạng!” Khi ta ra ngoài có rất nhiều tùy tùng đi theo, nhưng không biết những tùy tùng này đã đi đâu hết rồi, ngay cả phu xe cũng cực kỳ khác thường, nghe thấy chủ nhân kêu cứu mạng lại không lập tức chui đầu vào nhìn, mà lại lập tức nhảy xuống xe ngựa.



Ta nhìn bóng phu xe mà lòng rất ưu thương.



Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể lui về một góc, cảnh giác nhìn Thẩm Hoành.



Hắn chăm chú nhìn ta hồi lâu, ánh mắt đánh giá ta đã lâu, cuối cùng thở dài, “Đưa cổ tay đây để ta bắt mạch.”



Người này điên thật rồi, ta mặc kệ.



Ta nói: “Ngươi để ta xuống xe trước đã, ta sẽ để ngươi bắt mạch.” Trong xe ngựa rất chật hẹp, ta muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Có lẽ sau khi xuống xe, ta còn có một cơ hội sống sót.



Thẩm Hoành cố chấp nói: “Để ta bắt mạch rồi ta sẽ cho nàng xuống.”




“Ta cũng không bị bệnh, vì sao phải bắt mạch cho ta?” Chắc chắn hắn muốn thừa dịp bắt mạch cho ta để làm chuyện bất lợi với ta, ta không thể để hắn được như ý. Ta mở to hai mắt trừng hắn, “Thẩm Hoành, ta thật sự không phải Tiêu Uyển, ngươi nhận nhầm người rồi!”



Cuối cùng hình như Thẩm Hoành đã nhận ra sự thật, hắn buồn bã nghiêng người.



Trong lòng ta vui vẻ, khi đang chuẩn bị nhảy xuống xe, bỗng nhiên người ta tê rần, trước khi mất đi ý thức ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu ──



Thẩm Hoành này là kẻ đại lừa đảo!







“Thái tử nói Công chúa mất trí nhớ, không nhận ra chúng ta.”



“Chờ đến khi Công chúa tỉnh lại, phải nói cho Công chúa biết chúng ta tên gì.”



“Haiz, lần này Công chúa bị kẻ xấu bắt đi, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực, nhìn đi, khuôn mặt người đã gầy đến không thể tưởng nổi.”



Ta bị vài giọng nói khe khẽ đánh thức, khi mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đang dao động của hai tiểu cô nương. Ta thò tay xoa gáy, tiểu cô nương mặc y phục vàng nhạt lập tức đỡ ta ngồi dậy, “Công chúa, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi. Muội là Lê Tâm, là thiếp thân nha hoàn của người.”



Một tiểu cô nương khác mặc y phục màu xanh bích nhét gối mềm vào lưng ta, “Muội tên Bích Dung, cũng là thiếp thân nha hoàn của Công chúa. Thái tử vừa đi sắc thuốc cho Công chúa, sẽ trở về sớm ạ.”



Ta nghe những từ ngữ xa lạ này mà thấy mơ hồ.



“Công chúa Thái tử gì cơ? Các cô đang nói cái gì vậy?” Nhớ tới chuyện trước khi mất đi ý thức, ta hít một hơi, nhìn chằm chằm nha hoàn tên Lê Tâm, “Cô là người của Thẩm Hoành?”



Tiểu nha hoàn dường như bị ngữ khí và biểu cảm của ta hù dọa, ra sức lắc đầu liên tục, “Muội là người của Công chúa.”



Ta nói: “Tôi không phải Công chúa!”



“Muội...” Nàng có chút bối rối không biết làm sao.



Nha hoàn tên Bích Dung kia lại khá bình tĩnh, nàng dịu giọng nói với ta: “Phu nhân có chỗ nào không thoải mái không ạ?”



Ta vỗ vỗ đầu, cảm thấy mình phải tỉnh táo lại. Tình huống hiện giờ có phần không hợp lý, bây giờ cả đầu ta toàn nghi vấn. Thái tử trong miệng các nàng là ai? Sao ta lại đột nhiên thành Công chúa?



Ta hỏi: “Thái tử các cô vừa nói là ai?”



Bích Dung trả lời: “Chính là người…” Nàng hơi dừng lại, “Phu nhân vừa nhắc tới ạ.”



“Thẩm Hoành là Thái tử?”



Bích Dung gật đầu.



Ta đột nhiên nhớ tới cô nương mắt hạnh đã nói trong quán trà ── Thái tử điện hạ đã vì vị Thái tử phi này mà ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam triều, chỉ vì muốn cầu được tình cảm của ngài ấy.



Ta nuốt nước miếng, chưa từng nghĩ tới kẻ đại lừa đảo như Thẩm Hoành lại có lai lịch to như vậy!



Giờ ta đã rơi vào tay người trong Hoàng gia, nếu muốn chạy thoát sẽ cực kỳ khó khăn. Ta đúng là xui quá mà, chỉ đi ra ngoài dạo chơi mà cũng bị người khác nhận nhầm, vả lại đối phương còn là đương kim Thái tử điện hạ.



Nếu Cẩn Du phu quân biết ta rơi vào tay Thái tử, chắc chắn sẽ sốt ruột. Nhưng dân thường sao có thể đấu với người Hoàng thất có quyền có thế chứ, dù liều mạng cũng chỉ có kết cục đầu rơi máu chảy thôi.



Ta không nỡ để phu quân của ta biến thành bộ dạng như vậy.



Không được, ta phải cẩn thận nghĩ cách đối phó Thái tử ỷ thế hiếp người này mới được.