Vô Tâm

Vô Tâm - Quyển 1 Chương 12




Ta vội vàng hỏi: “Sư phụ đang ở đâu?”



Lê Tâm thở hổn hển, nàng nhìn xung quanh một lượt, mới hạ giọng nói: “Muội vừa đi ngang qua Phật đường thì thấy Thẩm công tử đang đánh cờ với Liễu Không đại sư. Sau đó, muội có hỏi một tiểu hòa thượng, hắn nói Thẩm công tử vừa tới không lâu.”



Biết Thẩm Hoành tới cứu khiến lòng ta vui mừng. Nhưng vẫn có chút lo lắng. Loại tình huống này, người sáng suốt vừa nhìn đã biết dưới thời tiết mưa to thế này, Tư Mã Cẩn Du lại đột nhiên mời ta đi Tướng Quốc Tự, lúc đầu ta không đoán ra tâm tư của Tư Mã Cẩn Du, nhưng hiện tại ta cũng loáng thoáng hiểu được một chuyện.



Tư Mã Cẩn Du hình như đang bố trí một cái bẫy, mà ta là mồi nhử của hắn.



Tuy dân phong Nam triều rất cởi mở, nam tử cùng nữ tử hẹn riêng sẽ không bị lên án, nên ta mới có thể lên xe ngựa của Tư Mã Cẩn Du. Nhưng hẹn riêng thì hẹn riêng, việc này cũng không bao gồm nguyệt hắc phong cao cô nam quả nữ vì mưa to gió lớn mà ngủ lại trên núi!



Nếu ta thật sự một đêm không về, người của Thái tử đảng sẽ bịa đặt Bình Nguyệt quận chúa cùng Thái tử qua đêm ở Tướng Quốc Tự. Dù ta với Tư Mã Cẩn Du không xảy ra chuyện gì, nhưng từ nay về sau tất cả mọi người sẽ coi ta thành người của Thái tử. Huynh trưởng đứng ở phía Thái tử, mà ta cũng thành người của Tư Mã Cẩn Du, con trai, con gái đều trong tay Tư Mã Cẩn Du, như vậy, cha há có thể không đổi trận doanh?



Cái bẫy này của Tư Mã Cẩn Du, ta là mồi nhử, còn cha là con mồi.



Hiện giờ ta đã bước vào cái bẫy của Tư Mã Cẩn Du, nếu ta muốn thoát khỏi, chỉ sợ cũng không dễ dàng. Tuy Thẩm Hoành đến đây, nhưng Tư Mã Cẩn Du đang ở gần đây, người của hắn chắc chắn lúc nào cũng quan sát ta, ta chưa chắc có cơ hội gặp được Thẩm Hoành.



Ta thử thăm dò bước ra ngoài thiền phòng một bước, bước thứ hai còn chưa hạ xuống, quả thật như ta dự đoán, tùy tùng của Tư Mã Cẩn Du đã xuất hiện.



“Quận chúa, điện hạ nhà nô tài đã phân phó, bên ngoài mưa to gió lớn, Quận chúa thân thể yếu ớt chớ để bị nhiễm phong hàn, kính xin Quận chúa trở về phòng nghỉ ngơi. Chờ mưa tạnh, điện hạ nhà nô tài sẽ đưa Quận chúa về phủ.”



Ta không thể chống đối Tư Mã Cẩn Du, nhưng bị người đè ép như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần không vui. Ta hất hàm, ngang ngược hỏi:



“Chẳng lẽ bản Quận chúa chỉ đứng ở đây ngắm cảnh cũng không được hả?”



Tên tùy tùng mặt không thay đổi nói: “Tiểu nhân chỉ nghe theo Thái tử điện hạ phân phó.”



Ta tức chết mất, Tư Mã Cẩn Du quá ỷ thế hiếp người mà! Chờ ta về phủ, nhất định phải tết một hình nộm, đâm kim vào tờ niên canh bát tự[1] của Tư Mã Cẩn Du lên đó, rồi nguyền rủa hắn cả đời đều bị Tam hoàng tử đè ở trên!



[1] Tờ niên canh bát tự: tờ ghi giờ, ngày, tháng, năm sinh theo Âm lịch.



Đào Chi lúc này mới mở miệng nói: “Quận chúa, mưa hắt vào rồi, vẫn nên vào phòng thôi.”



Lê Tâm cũng khuyên phụ, “Nơi này thua kém Vương phủ, nếu Quận chúa đổ bệnh, hiện tại cũng không thể xuống núi. Xin Quận chúa hãy lấy thân thể làm trọng.”



Mưa tầm tã trút xuống, gió thổi qua làm ướt váy ta, trên mặt cũng dính nước mưa. Ta lấy tay áo xoa xoa, lườm tùy tùng của Tư Mã Cẩn Du rồi mới vào thiền phòng.



Lê Tâm nhúng khăn vô nước ấm rồi tỉ mỉ lau mặt cho ta.



Đào Chi dịu dàng khuyên nhủ: “Quận chúa ơi, Thẩm công tử cũng đã tới rồi, người cứ an tâm ở trong phòng chờ Thẩm công tử đi.”





Ta cũng chỉ muốn thử thái độ của Tư Mã Cẩn Du, cũng chưa nghĩ tới sẽ rời khỏi thiền phòng. Lúc nãy đi ra, ta cũng không có ý định làm gì tiếp.



Nửa tuần trà[2] sau, ta nghe có tiếng bước chân vang lên, nhưng không dừng trước thiền phòng của ta. Ta đẩy cửa sổ ra, thoáng nhìn thấy một tiểu hòa thượng đang đứng trước thiền phòng của Tư Mã Cẩn Du, nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng, “Điện hạ, Phương trượng cho mời ạ.”



[2] Nửa tuần trà: khoảng 30 phút.



Ta vội vàng đóng cửa sổ lại, chốc lát sau, vang lên tiếng mở cửa, vài tiếng bước chân không đồng đều dần dần đi xa. Cùng lúc đó, lại có người gõ cửa, “Quận chúa, Phương trượng cho mời ạ.”



Ta hơi kinh ngạc, tại sao Liễu Không đại sư lại mời ta với Tư Mã Cẩn Du một trước một sau chứ? Ta nghĩ mãi cũng không hiểu được, nhưng khó có cơ hội ra ngoài, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.



Lê Tâm khoác áo tơi[3] cho ta xong, ta mới mở cửa, tiểu hòa thượng trước cửa đưa mắt nhìn Lê Tâm và Đào Chi phía sau ta, chắp tay trước ngực nói nhỏ:



“Phương trượng chỉ mời một mình Quận chúa ạ.”



[3] Áo tơi: áo mưa ngày xưa, được làm bằng lá cây, thường là lá cọ, khâu chồng thành lớp gối lên nhau dày hàng đốt tay, như kiểu lợp ngói, đánh thành tấm, phía trên có dây rút để đeo vào cổ giữ áo cố định trên lưng.



Ta suy nghĩ, liền nói với các nàng: “Đào Chi, Lê Tâm, hai muội ở lại đây đi.”



Ta đi theo tiểu hòa thượng, đi một hồi lâu, ta chợt thấy có cái gì đó không đúng. Cỏ cây xung quanh đã nhiều lên, người cũng ít dần, tiểu hòa thượng này rõ ràng không phải đang dẫn ta đi gặp Liễu Không đại sư.



Ta cảnh giác hỏi: “Không phải đi gặp Liễu Không đại sư à? Ta nhớ phòng của Liễu Không đại sư ở bên kia thì phải?”



Tiểu hòa thượng không nói gì, trong lòng ta càng bất an, sờ sờ trâm cài tóc trên đầu, chán nản phát hiện cây trâm sắc bén duy nhất đã bị Tư Mã Cẩn Du ném đi. Cây trâm hồng phỉ thúy khắc hoa màu đỏ này đến thịt cũng không đâm thủng!



Ta lui về sau vài bước.



Bỗng dưng, tiểu hòa thượng xoay người lại, nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt hung ác. Chẳng biết trong tay hắn đã có thêm cây đao từ bao giờ, khuôn mặt dữ tợn chém về phía ta. Ta hét lên một tiếng rồi tránh sang trái, quá bất ngờ khiến hắn bổ nhào một cái vào khoảng không.



Ta nhân cơ hội đó bỏ chạy, lúc này cũng không còn thời gian suy nghĩ nên chạy theo hướng nào, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên tiểu hòa thượng này.



Ta chưa bao giờ cảm kích Thẩm Hoành như bây giờ, nếu lúc trước Thẩm Hoành không bắt ta mỗi ngày chạy quanh Vương phủ năm vòng, chắc bây giờ ta đã thành vong hồn dưới lưỡi đao rồi. Ta dồn hết sức chạy về phía trước, tiểu hòa thượng cũng chạy đuổi theo ta.



Không biết đã chạy bao lâu, cảnh vật xung quanh ta cũng thay đổi, xung quanh đều là cây rừng.



Ta chợt nhớ tới tên tùy tùng mặt than của Tư Mã Cẩn Du, lập tức căng giọng hô to, “Nếu ngươi không xuất hiện thì ta sẽ chết đấy! Bản Quận chúa mà chết thì Thái tử của các ngươi liền hết đường chối cãi! Nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”



Tiểu hòa thượng chắc chắn không phải người của Thái tử. Tư Mã Cẩn Du không có lý do để giết ta, nếu ta chết tại Tướng Quốc Tự, người bị tình nghi lớn nhất cũng chỉ có thể là Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du không có khả năng mạo hiểm như vậy, vả lại nếu ta chết, Tư Mã Cẩn Du cũng không được lợi lộc gì, đời này hắn cũng đừng mơ cha sẽ ủng hộ hắn.




Có ai sẽ đứng trong trận doanh của kẻ thù giết con gái chứ?



Quả nhiên, ta vừa nói xong, đã có người nhảy ra đánh nhau với tiểu hòa thượng. Ta tựa vào cây đại thụ thở hồng hộc, trời mưa như trút nước, cũng không biết trên mặt ta là mồ hôi hay nước mưa, cảnh tượng trước mắt cũng thành một mảnh mơ hồ, ta căn bản không nhìn rõ tiểu hòa thượng và tùy tùng của Tư Mã Cẩn Du đánh nhau như thế nào.



Sau khi ta hít một hơi thật sâu, cũng không quan tâm thở gấp như vậy đã đủ dưỡng khí hay chưa, liền vung chân tiếp tục chạy về phía trước. Hiện tại quân địch đánh nhau, dù ai thắng ai thua ta cũng vui vẻ, nếu cả hai cùng bị thương thì càng tốt.



Nhưng ông trời muốn diệt ta mà...



Vừa mới thoát khỏi mãnh thú, hiện tại lại xui xẻo dẫm phải hố bẫy của thợ săn. Thở phào một tiếng, mông vừa chạm đất, đau đến nỗi tim gan như bị thắt chặt. Ta ngẩng đầu nhìn, hố bẫy này cao ít nhất bằng hai người, chỉ dựa vào một mình ta thì chắc chắn không thể thoát khỏi. Mà trời lại đang mưa to như vậy, trong hố đã có không ít nước, nếu mưa rơi liên tục cả đêm, chắc ngày mai ta có thể thành quỷ chết đuối luôn rồi.



Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là hố sâu như vậy, nhưng lúc ta té xuống thì trừ cái mông hơi đau một chút, lại hoàn hảo không bị thương, cũng không bị gãy tay gãy chân gì. Ta xoa xoa mông, buông tiếng thở dài, trong lòng đau khổ.



Bản Quận chúa sợ chết, nếu được lựa chọn, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ở chung một đêm với Tư Mã Cẩn Du, phá hủy thanh danh thì phá hủy thanh danh, còn tốt hơn ở đây chờ làm quỷ chết đuối. Ta căng họng hét to:



“Cứu mạng!”



Tiếng mưa rơi lấn áp giọng của ta, ta vô cùng tuyệt vọng.



Ta khổ sở ngồi trên bùn đất.



Khoảng một nén nhang sau, ta nghe thấy có thiên âm vang lên trên đỉnh đầu, “A Uyển?”



Ta mừng đến rơi nước mắt, giọng nói lẫn với tiếng khóc, “Sư phụ sư phụ, A Uyển ở dưới này.”



Thẩm Hoành nhảy xuống, ta đẫm lệ lưng tròng nhào vào lòng Thẩm Hoành, “Sư phụ mà không đến, A Uyển sẽ thành quỷ chết đuối mất.” Thẩm Hoành nhẹ nhàng vỗ lưng ta, “A Uyển đừng sợ, sư phụ ở đây.”




Nói xong, hắn ôm eo ta, điểm mũi chân một cái, rất nhẹ nhàng trở lại mặt đất.



Mưa vẫn to như trước.



Ta vừa định hỏi Thẩm Hoành khi nào mới về phủ, hắn bỗng nhiên khom lưng xuống, “A Uyển, lên đi.”



Ta không hề do dự mà nhảy lên, bây giờ ta rất mệt mỏi, muốn ta tự đi xuống núi thì sợ rằng không thể. Hai tay ta vòng qua cổ Thẩm Hoành. Mặc dù cách một lớp áo tơi dầy cộm, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được người Thẩm Hoành rất lạnh.



Cả người hắn đều ướt đẫm, chắc đã tìm ta rất lâu rồi.



Ta nghĩ thầm, Thẩm Hoành tốt với ta quá.




Thẩm Hoành không cõng ta xuống núi mà hắn tìm một sơn động rồi đặt ta xuống. Ta cởi áo tơi ra, Thẩm Hoành đã nhóm một đống lửa. Trời mưa nặng hạt, áo tơi cũng không dùng được, toàn thân ta đều ướt đẫm.



Cởi áo tơi ra, ta lạnh đến run hết người. Ta vội vàng dịch tới ngồi bên cạnh đống lửa, mặt ấm lên không ít, nhưng người vẫn lạnh như cũ. Ta muốn cởi y phục ướt sũng trên người ra, nhưng...



Ta nhìn Thẩm Hoành, tròng mắt đảo quanh.



Thẩm Hoành đột nhiên nói: “A Uyển cởi y phục ướt trên người ra đi, mặc như vậy rất dễ cảm lạnh. Ta đi ra ngoài một lát.” Ta biết Thẩm Hoành đang lo lắng những gì, nhưng nhìn bộ dáng ướt đẫm toàn thân của Thẩm Hoành, ta cũng không đành lòng.



Ta nói: “Con còn mặc áo lót bên trong, áo lót vẫn chưa bị ướt. Huống chi một ngày làm thầy cả đời làm cha, A Uyển coi sư phụ như cha, sư phụ không cần kiêng kỵ.”



Thẩm Hoành đột nhiên cứng người, không ngừng bước chân ra ngoài sơn động.



Ta nháy nháy mắt, không biết mình đã nói sai cái gì.



Đợi ta hong khô hết xiêm y, Thẩm Hoành đã bắt được gà rừng và hái vài lá chuối về. Ta quan sát sắc mặt của hắn, rất bình tĩnh, rất bình thường, cũng không có gì không ổn, ánh mắt nhìn ta cũng rất dịu dàng, “A Uyển đói bụng à?”



Ta gật đầu.



Thẩm Hoành nói: “Con chờ một chút, ta làm Gà lá chuối cho con ăn.”



Ta lại gật đầu, vẫn cẩn thận quan sát nét mặt Thẩm Hoành. Cuối cùng, ta cảm thấy lúc nãy Thẩm Hoành đúng là có tức giận, bằng không hắn cũng sẽ không dứt khoát rời đi như vậy. Nhưng hiện tại, vẻ mặt của Thẩm Hoành khá ôn hòa, như chưa xảy ra chuyện gì.



Ta suy nghĩ một hồi, hỏi: “Sư phụ, lúc nãy người giận hả?”



Ngón tay hắn rõ ràng đang vặt lông gà, nhưng Thẩm Hoành lại làm tao nhã như đang gảy dây đàn, hắn nghe ta hỏi, ngẩng đầu nhìn ta, “À? A Uyển cảm thấy vi sư rất già à?”



Ta nghiêm mặt nói: “Sư phụ trẻ tuổi chính trực, già chỗ nào chứ?”



Thẩm Hoành nói: “Vậy sao A Uyển lại nói sẽ coi sư phụ như cha? Chẳng lẽ nhìn vi sư xấp xỉ Vương gia?”



Hả... Dù ta có ngu có ngây thơ cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Hoành, ta nói:



“Sư phụ, A Uyển không có ý đó. Sư phụ có chỗ nào giống cha chứ? Tuyệt đối không giống.”



Thẩm Hoành khẽ mỉm cười, “Ừ.”



Ta tự nhủ, xem ra sau này không thể nói một ngày làm thầy, cả đời làm cha nữa rồi.