Vô Tà

Vô Tà - Chương 4




Chất lỏng ấm áp mà ngọt lành chậm rãi chảy vào cổ họng của ta, cái loại ấm áp này nháy mắt tràn ra khắp toàn thân. Ta mở to mắt, tiểu nam hài kia đang cắt cổ tay mình, trong máu hòa lẫn yêu lực, cái loại mùi vị đã lâu không gặp này, khiến cơ thể của ta như được giải thoát.



“Ngươi tỉnh rồi?” Nó thu tay về, lẳng lặng liếm lấy miệng vết thương của mình, rồi đột nhiên lại nở nụ cười, “Ngươi nhìn ta như vậy, làm cho ta có cảm giác mình rất giống một cái bánh bao thịt đó.”



Không giống à, với ta mà nói, không có sự khác nhau.



“Ngươi có thể ăn ta.” Lời nói khẳng khái của nó khiến cho ta có chút khó hiểu, nhưng ta không có tâm tư đi truy cứu. Nó lại tiếp tục nói, “Nhưng không phải hiện tại.”



Nó vươn tay cởi bỏ xiềng xích trói buộc ta, “Ngươi không được cắn ta nha.”



Ta không đáp ứng, nhưng nó cũng không đòi đáp án. Nó thu hồi xiềng xích, nhìn ta, trong ánh mắt có một tia sợ hãi, “Ta là tới thả ngươi đi.”



Ta nghiêng đầu, không nhìn nó, miễn cho bản thân thật sự không khống chế nổi đi cắn nó.



Nó lại vẫn liều lĩnh nhìn chằm chằm ta như cũ, “Ngươi không hỏi ta vì sao à?”



Vì sao ta phải hỏi đây? Từ trước đến giờ, trong sinh mệnh của ta đều không cần phải biết nguyên nhân hay đáp án gì……



Nó thở dài, “Chủng tộc bất đồng, giao tiếp đúng là có chướng ngại mà!” Nó đứng lên, đi tới một bên, “Đi theo ta.”



Đi theo nó xuyên qua phòng khách, cái người gọi là “Dịch Quỷ Sư” Tác Thanh Linh kia đang ngủ ở trên ghế salon. Gối đầu trên đầu gối của một nữ yêu. Hoa Yêu xinh đẹp, là một trong những “Dịch Quỷ” của nàng đi. Hoa Yêu dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái ở trên môi, mỉm cười, ý bảo chúng ta im lặng. Trong không khí tràn ngập một loại mùi hoa làm cho người ta mê say, là yêu lực có thể khiến con người ngủ mê man, ngàn năm trước, đại khái vẫn được dùng để bắt những người đi đường lui tới đi…… Nhưng mà, “Dịch Quỷ” của nàng có thể tự do ra vào Phong Cụ như vậy sao?



“Cảm ơn, Đường Lê tỷ tỷ.” Cửu Vĩ Hồ kia cười, mở cửa.



Hoa Yêu nở nụ cười quyến rũ, khuynh quốc khuynh thành, sắc thái thanh tú.



Lúc nghĩ như vậy, ta ý thức được mình đã đói đến bất tỉnh rồi, ta không biết còn có thể cầm cự được bao lâu, khống chế bản thân không cắn nuốt tất cả những yêu ma đang ở xung quanh ta đây……



“Hiện giờ mới là trọng điểm……” Cửu Vĩ Hồ mở miệng nói, “Vì phòng ngừa ngươi chạy trốn, chúa thượng đã thiết hạ kết giới ảo cảnh ở chung quanh, ngươi phải cẩn thận theo sát ta nha.”



Trước mắt là một dãy núi cao trùng điệp, dòng suối thác nước, không phải cảnh sắc mà thành phố này nên có. Huyễn thuật thật đẹp, nồng hậu yêu khí đã lâu không thấy.



“Biết vì sao chúa thượng không thể không giết ngươi không?” Nó đi trên sơn đạo, thong thả mở miệng.



Câu hỏi kỳ lạ, “Ta ăn một con Dịch Quỷ của nàng.” Hiện giờ ngẫm lại, ta vẫn cảm thấy nàng thật sự rất chuyện bé xé ra to.





“Một nửa.” Nó cười, giống như đứa trẻ trong sáng ngây thơ bình thường. Tươi cười như vậy, ta không học được. Yêu ma mà có tâm huyết: sẽ biết cười, biết khóc, sẽ khoái hoạt, thương tâm, sẽ yêu, sẽ hận. Mà thần thú thì khác, từ lúc khai thiên lập địa tới nay, tâm của chúng ta chưa từng vì bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì mà rung động. Mới trước đây, ta thậm chí hi vọng mình là yêu ma, có lẽ như vậy, ta sẽ trôi qua hạnh phúc nhiều lắm —— tuy rằng ta cũng chưa từng hiểu được ý nghĩa của hạnh phúc chân chính.



“Người ngươi ăn thịt, không chỉ là ‘Dịch Quỷ’ của chúa thượng.” Trong giọng nói của nó có loại buồn bã than thở. “Có điều, ta nghĩ, cho dù ta nói hết tất cả cho ngươi biết, ngươi cũng sẽ không hiểu rõ được —— chỉ có loài người mới có tâm tình này……”



Ta đương nhiên sẽ không hiểu được. Chỉ là, ta cũng không suy nghĩ cẩn thận.



“Ngươi tên là gì?” Nó cười thay đổi đề tài.



Ta nhìn nó, không rõ dụng ý của nó.



Nó vẫn cười, “Ta dù sao cũng phải biết được người ăn ta là ai chứ.”



“…… Thần…… gì gì đó, không nhớ rõ lắm.” Xác thực, năm tháng trăm ngàn năm trôi qua, không ai gọi tên, không nhớ rõ cũng là chuyện đương nhiên.



“Thần?” Nó vui vẻ đi đến, “Vậy gọi là Thần ca ca. Ta tên Tiểu Cửu, rất rõ ràng ha!”



Là Cửu Vĩ Hồ, cho nên tên là Tiểu Cửu. Quả thực rất rõ ràng.



“Tên đều là chúa thượng đặt, ngài luôn không có tài tình gì.” Nó cười, “Tất cả mọi người đều như vậy, là cái gì thì gọi là cái đó —— ‘Đường Lê’ tỷ tỷ chính là Hoa Yêu của cây hoa đường lê, ‘Tất Phương’ ca ca chính là yêu tước Tất Phương…… Kỳ thật, đặt như vậy rất không có kỹ thuật! Trên thế giới vẫn còn có rất nhiều những Cửu Vĩ Hồ, cây đường lê cùng Tất Phương khác mà!”



Nghe nó nói như vậy, ta càng đói bụng. Nếu hiện tại có thật nhiều Cửu Vĩ Hồ, cây đường lê cùng Tất Phương, thì tốt biết bao.



Đột nhiên lúc đó, cảnh sắc trước mặt thay đổi. Vốn là sơn đạo biến thành một cánh đồng cỏ xanh, một nữ tử thân mặc đồ trắng đứng giữa đồng cỏ, thổi tiêu.



Tiểu Cửu lặng đi một chút, lập tức cười nói: “Trấn định trấn định, kết giới ảo cảnh là dựa theo tâm tình của chúa thượng mà biến hóa, đây không phải là thật……” Nó thản nhiên cất bước, trực xuyên qua thân thể nàng kia.



Kết giới dựa theo tâm tình của thi thuật giả mà biến hóa? Cũng từng được chứng kiến. Ta đuổi kịp bước chân của nó. Cách làm phép không quá cần kỹ thuật, loại kết giới này tuy rằng biến đổi thất thường, có thể mê hoặc địch nhân, nhưng lại dễ dàng để cho người khác thăm dò được nội tâm của mình…… Nữ tử vừa rồi, hẳn là người quen của thi thuật giả đi……



“Thần ca ca, đi nhanh một chút.” Nó vươn tay nhẹ nắm cổ tay của ta.



Trong nháy mắt, một loại quen thuộc đã lâu truyền đến từ tay của nó. Đã bao lâu? Được gọi như vậy, nắm như vậy …… Thật cô quạnh, mấy ngàn năm qua…… Ta cho là mình đã chết lặng rồi……



…… Đau quá, gặm nhấm toàn thân, cảm giác đói khát này. Ta bỏ tay của nó ra, không được, cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không khống chế nổi. Đừng dựa gần quá…… Xa một chút, xa một chút nữa… Để cho ta không còn cảm thấy được mùi thức ăn trên người ngươi……




“Thần ca ca!” Nó vươn tay.



Vì sao ta chạy đi? Ta đang làm cái gì?…… Khi ta ý thức được, ta đã chạy vào trong một rừng cây, yêu khí của Cửu Vĩ Hồ, đã hoàn toàn biến mất. Ta nhìn nhìn bốn phía, hiểu được bằng sức mạnh của mình thì sẽ không đi ra khỏi kết giới này. Thiệt là, ta không ăn nó, không phải là vì để nó mang ta ra khỏi kết giới sao? Hiện tại bỏ rơi nó rồi, thì phải làm thế nào mới được? …… Đói quá…… Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên nói chuyện với thức ăn lâu như vậy? Thật sự là cảm giác kỳ quái mà…… Nếu như, ta không phải là “Thực Tà” ……



Khi chính ta có cảm giác không hiểu ra sao cả, cách đó không xa truyền đến tiếng khóc non nớt. Không có yêu khí, là ai? Ai ở nơi này……



Bông tuyết màu trắng bay lả tả rơi xuống, lại không có chút cảm giác rét lạnh nào, huyễn thuật sao? Đúng vậy, nơi này là kết giới ảo cảnh mà.



“Ô……” Tiếng khóc gần ở bên tai. Một tiểu cô nương năm sáu tuổi dựa lưng vào đại thụ, khóc lóc. Trên người nó rơi đầy tuyết, đã ở nơi này rất lâu rồi sao? Chuông vàng trên cổ tay nó vì thân thể run rẩy mà nhẹ rung, phát ra thanh âm dễ nghe. Không chỉ có như thế, trên búi tóc nó, trên vòng đeo cũng treo chuông vàng. Quần áo trên người nó, là triều đại nào đây? Nhớ không rõ……



Ta đứng ở trước mặt nó, không tùy tiện tới gần từng bước. Bộ dáng của nó, giống như đã gặp nhau ở nơi nào, treo đầy chuông vàng như vậy……



“Nương…… Ta muốn nương……” Nó khóc, nức nở nói, “……Linh Nhi muốn nương……”



Tuyết thật lớn…… Hẳn là rất lạnh, lúc ấy ngày đó…… Nó chắc là đã khóc rất lâu rồi đi, người nhà của nó đâu? Vì sao không ai đến tìm nó?



Tự thân khó bảo toàn. Ta nói với mình, đây chẳng qua là huyễn thuật mà thôi…… Ta vừa mới chuyển thân, ở trước mặt ta chính là một đám sói lớn. Ta không khỏi quay đầu lại nhìn cô bé kia, nó mở to hai mắt, kinh sợ đến mức khóc không ra tiếng.



Bầy sói xuyên qua cơ thể của ta, từng bước tiến về phía cô bé kia …… Ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn , ta đột nhiên ý thức được, nếu đây là một bộ phận kết giới ảo cảnh, như vậy, có lẽ đây là trí nhớ chân thật tồn tại ở trong lòng thi thuật giả……



“Nương……” Cô bé khóc lóc, co rúm về phía sau.




Đang lúc bầy sói vừa muốn tấn công thì một con Thiên Khuyển tung người nhảy đến, bức lui bầy sói vài bước. Yêu thú Thiên Khuyển…… Là vật mang đến điềm xấu chiến tranh cùng giết chóc, yêu ma hung bạo…… Vì sao lại cứu cô bé này?



“Lư!”



Lư? Là con yêu thú ta đã ăn thịt kia? Là “Dịch Quỷ” của “Dịch Quỷ Sư” Thanh Linh? Là nó sao?



Bầy sói lui bước trước mặt cường địch, Thiên Khuyển thu hồi sát ý dữ tợn, đi tới bên người cô bé.



“Lư!” Cô bé ôm cổ nó, khóc lớn lên.



“Chúa thượng.” Thiên Khuyển mở miệng, ôn nhu trong giọng nói làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, “Không có việc gì, chúa thượng. Trở về đi.”




Cô bé ôm nó, nức nở, “Không muốn…… Không muốn đi về. Cha mất, nương cũng mất…… Tất cả mọi người đều không cần Linh Nhi……”



“Chúa thượng……” Trong giọng nói của Thiên Khuyển có chút bất đắc dĩ, “Bất luận như thế nào, ngài đều phải đi về.”



Cô bé vẫn khóc, “Ta muốn nương……”



Thiên Khuyển nhẹ cọ vào cô bé, “Chúa thượng, phu nhân đã chết rồi…… Sẽ không trở về nữa……”



“Ta muốn nương! Ta muốn nương!” Cô bé kêu gào. “Ta không muốn nương chết……” Đột nhiên tiếng khóc của nó dừng lại, nó nhìn vào tay phải của mình, mặt trên nhuộm đầy máu tươi đỏ thẫm. “Lư, ngươi bị thương sao?” Cô bé thân thiết nói.



“À……” Thiên Khuyển liếm liếm miệng vết thương của mình, “Lúc giãy khỏi xiềng xích thì bị thương. Chúa thượng không cần lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”



“Gia gia lại khóa ngươi vào sao?” Trong con ngươi của cô bé hàm chứa nước mắt trong suốt.



“Ừ, bởi vì chúa thượng vẫn không thể tự do khống chế ‘Dịch Quỷ’, cho nên đem ta khóa lại thì tốt hơn.” Thiên Khuyển lạnh nhạt nói.



“Nói loạn!” Cô bé lại một lần nữa ôm lấy Thiên Khuyển, “Lư mới không phải là ‘Dịch Quỷ’……”



“Chúa thượng, trở về đi.” Thiên Khuyển nhẹ giọng khuyên giải an ủi.



“Ta sợ hãi…… Gia gia, đại bá, cô cô…… Đều thật đáng sợ…… Cô bé run rẩy, “Đều nói Linh Nhi không tốt…… Hiện tại ngay cả nương cũng mất……”



“Chúa thượng, ngài còn có ta mà. Bất kể như thế nào, ta đều sẽ bảo hộ chúa thượng, cho nên, không cần sợ hãi, theo ta trở về đi.”



Cô bé nhìn nó, hồi lâu, gật gật đầu, “Ừ.”



Trong nháy mắt trên người Thiên Khuyển tỏa ra hào quang, hào quang biến mất thì nó đã biến thành một thiếu niên chừng mười tuổi. Nó vươn tay, ôm lấy cô bé, đi ra bên ngoài rừng, tuyết rơi càng lớn, “Chúa thượng, ngài lạnh không?” Nó mở miệng hỏi.



Cô bé ôm nó, gối đầu lên vai nó, “Không biết…… Có Lư ở đây mà……” Cô bé cười, lệ nơi khóe mắt, lóe lên ánh sáng.



Nhìn thấy bọn họ, ta đột nhiên nhớ lại lời nói của Cửu Vĩ Hồ. —— Người ngươi ăn thịt, không chỉ là “Dịch Quỷ” của chúa thượng——