- Trần Diệu, đây là người mày mời tới? Có chết hay không không quan hệ? Thứ người này mà mày cũng dám mời tới, đúng là đại nghịch bất đạo mà!
Trần nhị thúc giận dữ.
- Anh cả, hay là đưa ông đi bệnh viện đi. Không thì cũng phải đuổi những người này đi.
Một cô gái bên cạnh Trần nhị thúc khuyên.
Cô gái tên Trần Ngưng, là con gái của Trần nhị thúc.
Trần nhị thúc có chút bất mãn vì việc sinh con gái, bởi từ nhỏ Trần Diệu đã được Trần lão gia tử cưng chiều hơn, địa vị thậm chí còn hơn mấy người thế hệ trước như hắn.
Từ lúc Trần lão giả tử bị bệnh, cơ nghiệp Trần gia đều do Trần Diệu tiếp quản, tất cả mọi người đều ủng hộ hắn.
Cho nên Trần nhị thúc vô cùng bất mãn.
Giờ có cơ hội lấy lại danh dự, đương nhiên không bỏ qua.
Lúc này, Trần Trúc Doanh cũng vô cùng tức giận nhìn Giang Tả, cô chưa từng thấy kẻ máu lạnh vô tình như thế.
Mà Trần Diệu cũng lên tiếng, nói với Trần Trúc Doanh:
- Trước bưng thuốc qua cho ông đã, để ông uống thuốc quan trọng hơn.
Về phần Giang Tả, Trần Diệu vẫn có chút mất hứng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Trần Diệu không làm gì, Trần nhị thúc muốn phát hỏa.
Lúc này, Trần Diệu lạnh lùng nói:
- Nhị thúc, để họ thử qua rồi mới nói được không? Ông nội đã không chờ nổi nữa rồi!
Thấy Trần Diệu biến sắc, Trần nhị thúc mới bỏ qua.
Xích Huyết Đồng Tử đi tới bên cạnh Giang Tả, thấp giọng:
- Đạo hữu, vừa rồi có phải hơi xung động không?
- Tôi phải nói thế nào đây? Cúi đầu nhận sai sao?
Giang Tả nhìn về phía Xích Huyết Đồng Tử:
- Dựa vào cái gì?
Xích Huyết Đồng Tử sửng sốt.
Giang Tả tiếp tục nói:
- Vô thân vô cố, vô ân vô oán, bọn họ cường thế thì tôi phải cúi đầu? Bọn họ muốn mua thì tôi phải bán? Bọn họ nói trái thì tôi không được nói phải?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Đương nhiên không!
- Vậy tôi nói sai sao?
Không sai, nhưng Xích Huyết Đồng Tử cũng không nói ra lời, vì hắn luôn thấy sai sai ở đâu đó.
Có điều, rất nhanh liền không so đo việc này nữa, có người bắt đầu chuẩn đoán cho ông cụ.
Lúc này, Giang Tả cũng đến bên người ông cụ, đây là một lão nhân tóc trắng, nằm đó nhưng lại có cảm giác rất tinh thần.
Giang Tả không hề thấy cảm giác suy yếu nào trên người đối phương.
Theo hắn biết, ông cụ này đã nằm đó hơn nửa tháng, hơn nửa tháng mà không chút suy yếu, đây chính là vấn đề lớn.
Nhưng Giang Tả biết, lão nhân này không bị bệnh.
- Tà vật quấn thân!
Là vị đạo sĩ kia mở miệng.
Người Trần gia cũng không kinh ngạc, một đạo sĩ, không nói tà vật quấn thân, chẳng lẽ đi nói chuyện khoa học, cái đó mới khiến người giật mình.
Trong mắt đám Trần nhị thúc, đây là một tên lừa đảo.
Mà Trần Diệu lập tức hỏi:
- Đạo trưởng có biết nguyên nhân cụ thể, có đối sách gì không?
Đạo sĩ kia vẩy phất trần, tiên phong đạo cốt:
- Bần đạo dù không biết tên tuổi cụ thể của thứ tà vật này, nhưng có thể bức nó ra, đến lúc đó, Trần lão gia tử tự nhiên sẽ bình an vô sự.
Lúc này, hòa thượng kia cũng nói:
- Bần tăng thấy thứ tà vật này không đơn giản, có thể ở bên giúp sức.
- Cảm phiền hai vị, nếu ông nội tôi không sao, tôi nhất định hậu tạ.
Trần Diệu nói.
Đạo trưởng gật đầu cười với hòa thượng, sau đó mới nói:
- Người khác lui qua một bên, tránh chút nữa bị thương.
Sau đó lại nói với ma pháp thiếu nữ cùng Giang Tả:
- Mấy vị cũng lui xa một chút, không có bản lãnh gì, chết không chịu trách nhiệm.
Ma pháp thiếu nữ khẽ khinh thường, có điều vẫn lui xa mọt chút, vô phương, cô cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử cũng lui về sau.
Có người muốn thử trước, Giang Tả cũng vui lòng.
Trên thực tế, từ Trần Diệu ra, không ai tin hai người này có thể cứu được ông cụ.
Chút nữa nhất định nói là tà vật không tầm thường, cần phải chế pháp bảo, rất tốn kém, sau đó cầm tiền biến mất.
Trần nhị thúc đã sớm nghĩ xong lời thoại cho đám người này.
Sau đó, hắn muốn một lần mà đạp Trần Diệu xuống.
Lúc này, đạo sĩ phất phất trần, tay bắt ấn, mặt nghiêm trọng:
- Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm Diệu Pháp!
Sau đó, đám người đều thấy đầu ngón tay đạo sĩ sáng lên, mà lúc này đạo sĩ bắt chỉ làm kiếm, trực tiếp điểm lên mi tâm Trần lão gia tử:
- Tại họa, còn không mau hiện hình.
Giờ khắc này, hắc khí bắt đầu xông ra khỏi cơ thể ông cụ, cảnh này dọa tất cả đám người Trần gia, cả đám đều bản năng lui lại.
Bọn họ căn bản chưa từng gặp qua việc như vậy, thực có tà vật gì sao?
Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng thứ hắc khí kia khiến bọn họ có chút bất an!
Vốn mọi người đều cho là hắc khí sẽ tản đi, nhưng hắc khí kia lại trực tiếp nhưng thành kiếm, đâm về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ kinh hãi, hắn cũng không nghĩ tới lại như vậy.
Trong lúc nguy cơ, một tiếng Phật hiệu trang trọng vang lên:
- A Di Đà Phật, Ngã Phật Từ Bi!
Phật quang bao phủ đạo sĩ, thoáng cái ngăn lại khí kiếm kia.
Đạo sĩ thở nhẹ một hơi, còn may không phải đồng đội heo.
Nhưng cũng không chờ đạo sĩ cảm ơn, hắc khí lại động, có vẻ như nó rất vui vẻ, hắc khí xông ra, hóa kiếm chém về phía cả hai.
Ầm!!!
Trong ánh mắt kinh hoảng của đạo sĩ cùng hòa thượng, cả hai trực tiếp bị chép bay đập vào vách tường, hộc máu không thôi.
Nhìn lại hắc kiếm, cả hai cùng rung động, hắc kiếm kia muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
- Đừng, đừng gϊếŧ tôi!
Đạo sĩ sợ hãi la lên.
Chết, kiếm này chém xuống, hắn chết chắc.
Nhưng kiếm này vẫn chém xuống.
Cong!
Kiếm bị bắn trở về.
- Nguyên tố chúa tể hết thảy.
Ma pháp thiếu nữ xuất hiện cạnh hai người, ma pháp bào không gió mà bay.
Trước gót chân xuất hiện một tường băng ngăn kiếm, sau đó tường băng mới biến mất.
Lúc này, đám người đã kinh ngạc tới ngây người, hoài nghi không biết có phải nằm mơ không, bọn họ thấy gì đây?
Lúc này, Trần Diệu mới thanh tỉnh:
- Mau, mau tránh sau cô gái kia.
Nếu hắc kiếm chém về phía họ, bọn họ chết chắc.
Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử không động, Xích Huyết Đồng Tử nói:
- Ma pháp đúng là thú vị nha, Nhất giai tu chân không dùng được pháp thuật, cô gái này lại dùng được.
- Nguyên tố khác với linh khí, bản thân Nguyên tố là một loại năng lượng, cho nên chỉ cần có Nguyên tố lực, là có thể dùng dược mà pháp, ma pháp khá giống pháp thuật.
Giang Tả cũng nói.
Lúc này, ma pháp thiếu nữ mới hô với hai người Giang Tả:
- Này, hai người còn không tới đây? Thứ này rất lợi hại nha!
Giang Tả không để ý tới ma pháp thiếu nữ, mà nói với Xích Huyết Đồng Tử:
- Giúp tôi ngăn nó công kích, tôi cần tới gần quan sát một chút. Có vẻ là Ma Tu Mặc Ngôn không định hại ông cụ này, nếu không ông cụ này đã sớm chết.
Xích Huyết Đồng Tử gật đầu:
- Không thành vấn đề, xem tôi đánh nát thanh kiếm này đây.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả đám người, Giang Tả không những không đến gần ma pháp thiếu nữ để tránh, ngược lại còn đi về phía ông cụ, mà thanh kiếm kia đang ở ngay đó.
Hai người kia bị ngốc sao?
Ma pháp thiếu nữ lại la lên:
- Hai người không muốn sống nữa sao? Thanh kiếm kia rất hung a!
Lúc này, thanh kiếm kia cũng động, nó bộc phát ra uy thế cường đại, ma pháp thiếu nữ cảm thấy bản thân khó thể ngăn cản.
Cô chỉ còn một suy nghĩ, hai người kia xong đời rồi!