Vô Song

Quyển 1 - Chương 26




Phượng Tiêu tất nhiên sẽ không hồi âm lại, Bùi Kinh Chập tuy rằng làm việc không hiệu quả, nhưng tóm lại vẫn là người Giải Kiếm Phủ, không tới lượt người ngoài xử lý, cho nên Phượng Tiêu cho vài tên ưng kỵ giám thị bốn phía Lư trạch, không để cho một ai tẩu thoát, mình thì dẫn theo Thôi Bất Khứ đến Hồ Dương Lâm ở ngoại ô.

Thôi Bất Khứ không thể hiểu được: “Ngươi đi cứu Bùi Kinh Chập, mang ta theo làm chi?”

Phượng Tiêu thản nhiên nói: “Bọn chúng có con tin trong tay, không biết sợ, dưới tình hình này, ngũ tạng ta như thiêu đốt, tay chân luống cuống, có Thôi đạo trưởng đa mưu túc trí ở bên, nói không chừng còn có thể giúp ta nghĩ kế.”

Thôi Bất Khứ nhìn dáng vẻ không một gợn sóng sợ hãi nào của y, nhìn thế nào cũng không ra chút chân tay luống cuống nào cả. Đúng như dự đoán, đối phương chốt một câu: “Nhỡ may gặp phải nguy hiểm gì, có ngươi ở bên, ta cũng an tâm một chút.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng vạch trần: “Là muốn kéo ta ra cản đao chứ gì?”

Phượng Tiêu: “Thông minh.”

Cước trình của y như gió, khinh công đã tới nước chảy mây trôi, để tránh Thôi Bất Khứ vướng víu, Phượng Tiêu dứt khoát ôm lấy hông đối phương, trực tiếp đưa người đi.

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy hai chân mình gần như treo trên không, căn bản không cần phí khí lực gì, người đã đến đích.

Trăng sáng lộ ra sau mây đen, mang đến ánh sáng lần nữa cho nhân gian, Hồ Dương Lâm được ánh trăng trang điểm, cành lá chập chờn như được đắp lên một lớp bàng bạc mông lung, để lộ ra sự yên tĩnh mà ban ngày không có được.

Nhưng yên lặng như vậy chẳng qua chỉ là giả, Thôi Bất Khứ có lẽ không phát hiện, nhưng Phượng Tiêu đã ngửi ra một khí tức không tầm thường.

Y dừng bước.

“Nếu đã hẹn ta tới đây, vì sao lại giấu đầu lòi đuôi?”

Cỏ trên đất không tính là rậm rạp, cát cũng không nhiều, nhưng Thôi Bất Khứ căn bản không nghe thấy động tĩnh đi ra của đối phương, đã nhìn thấy một người xuất hiện dưới tàng cây cách đó không xa.

Cao thủ Cao Câu Lệ, Cao Ninh.

Cao Ninh mặc dù mang họ của nước Cao Câu Lệ, ở Trung Nguyên cũng coi là cao thủ nhất lưu, nhưng y phục của Cao Ninh lại rất chất phác, gần như đến mức mộc mạc.

Một thân áo xám ngàn dặm bôn ba, càng thêm phong trần mệt mỏi, nhưng hắn không để bụng, từ khi xuất hiện, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào Phượng Tiêu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thôi Bất Khứ bên cạnh một cái.

Đương nhiên cũng không phải Phượng Tiêu sinh ra đã đẹp mắt, khiến hắn mê mẩn, mà bởi vì hắn coi Phượng Tiêu là đại địch cả đời, một lòng muốn đánh bại y.

Phượng Tiêu: “Người các ngươi bắt đâu?”

Cao Ninh lời ít ý nhiều: “Không có.”

Tiếng Hán của hắn không hề lưu loát, giọng nói cũng rất cứng rắn, còn lạnh hơn cả gió đêm.

Phượng Tiêu cười một tiếng: “Ta cảm thấy Bùi Kinh Chập không đến nỗi ngu xuẩn như vậy, bị ngươi lấy mất lệnh bài còn chạy không thoát, nói đi, đồng bọn của ngươi còn có ai? Đường đường là đệ nhất cao thủ Cao Câu Lệ, chỉ biết thủ đoạn trộm gà trộm chó thế này, xem ra người Cao Câu Lệ cũng đều là gà gáy chó sủa, hạng người lén lút bỉ ổi!”

Cao Ninh tức giận, ngay sau đó đè tay trên thân kiếm, nhưng lại có giọng một người từ bên cạnh truyền tới.

“Kế khích tướng thôi, không cần để ý.”

Lại có một người tự đi ra từ phía sau tảng đá, vừa rồi đối phương thu liễm khí tức, không nhúc nhích, ngay cả Phượng Tiêu cũng không phát hiện hắn ở đó.

Có thể có được cảnh giới thân thủ cỡ này, lại đúng lúc ở trong Lục Công thành, đối đầu với Phượng Tiêu, cũng không còn người thứ hai.

“Đây không phải là đệ nhất cao thủ Đột Quyết đi rồi trở lại sao? Có phải đánh rơi thứ gì không, để ta tìm giúp ngươi một chút nhé?” Phượng Tiêu cố ngạc nhiên giễu cợt.

Phật Nhĩ nói: “Tối nay ngươi lúc giao thủ cùng ta không chuyên tâm, ta hy vọng đánh một trận lần nữa với ngươi.”

Thôi Bất Khứ nói: “Đây là lần đầu ta thấy một người có thể nói về một trận chiến mạnh mẽ thoát tục như thế, các ngươi không phải người Trung Nguyên, chắc hẳn cũng không biết viết mấy chữ mặt dày vô sỉ chẳng biết xấu hổ tự mình hạ tiện trơ tráo mặt dày âm hiểm xảo trá như thế nào đúng không?”

Giọng hắn nhàn nhạt, nói xong một hơi không nghỉ, càng tăng thêm ý châm chọc.

Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Phật Nhĩ và Cao Ninh, chắc bọn họ cũng còn có thể nghe hiểu một chút.

Phượng Tiêu vui thích nói: “Khứ Khứ, ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi khả ái dễ gần giống như bây giờ.”

Thôi Bất Khứ: “Phượng lang quân chớ tự mình đa tình, ngài cứ gọi ta Thôi đạo trưởng đi, đừng khiến lòng ta phát khiếp.”

“Người Trung Nguyên, hừ!” Cao Ninh cười lạnh một tiếng, cắt đứt bọn họ “Chỉ biết khoe khoang miệng lưỡi là nhanh!”

Hắn dứt lời, một kiếm dẫn đầu, lao về phía Phượng Tiêu.

Kiếm quang lạnh lẽo vội vã, giống như cầu vồng xuyên trời, còn nhanh hơn vài phần so với lúc bắt Bùi Kinh Chập vừa nãy.

Cùng lúc đó, Phật Nhĩ cũng ra tay từ một bên khác, hai người một trái một phái tấn công về phía Phượng Tiêu, nhìn bộ dáng tối nay nhất định phải khiến y chết trong tay mình.

Phượng Tiêu bình thản không sợ, cũng chưa hề chuyển động, thẳng đến khi hai người kia gần trong gang tấc, dưới chân y mới nhẹ nhàng dịch một bước, trực tiếp nhảy người lên, tránh một kích hợp lực của hai người.

Đàn cổ từ trong tay y tung ra, người đã lao xuống xuống, chưởng phong phối hợp với tiếng đàn đánh úp về phía hai người, dưới sự tấn công của Phật Nhĩ cùng Cao Ninh mà vẫn điêu luyện, chưa rơi vào thế hạ phong.

Thôi Bất Khứ mặc dù không hợp nhau với Phượng Tiêu, nhưng vào giờ phút này, bọn họ ngược lại đã thành người trên một cái thuyền, nếu như Phượng Tiêu thất bại, dĩ nhiên hắn cũng không tốt lành gì.

Phật Nhĩ cùng Cao Ninh, hai đại cao thủ liên hiệp tất nhiên lợi hại, nhưng Phượng Tiêu cũng không phải kẻ ăn chay, nhất thời ba người không phân thắng bại, thậm chí chỉ cần Phượng Tiêu có thể chớp đúng thời cơ, chưa chắc không thể đánh bại bọn họ.

Thôi Bất Khứ nhìn một lúc, liền buông lỏng, hắn đi về tảng đá lớn cách đó không xa, chuẩn bị ngồi xuống từ từ xem cuộc chiến.

Nhưng ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy tóc gáy đột nhiên dựng lên, như có người thổi một hơi vào sau gáy hắn. 

Trên thực tế không hề có người thổi khí, chỉ là con người đang cảm giác nguy hiểm thì thân thể sẽ có một loại phản ứng, Thôi Bất Khứ không biết võ công, nhưng có lẽ do bị bệnh hàng năm, thân thể bị các loại dược vật ngấm dần, ngược lại ngũ giác có độ bén nhạy cao hơn, lông măng lập tức dựng đứng, không chút nghĩ ngợi té sấp về phía trước.

Ngay lúc hắn đổ rạp về phía trước, có mấy tiếng vang rất nhỏ lướt qua trên đỉnh đầu, một khắc sau, Thôi Bất Khứ phát hiện cách đó không xa trước mặt mình có thêm mấy cây ngân châm, cắm ngay ngắn trên đống đất cát bên cạnh bụi cỏ.

Không nghi ngờ chút nào, những cái châm này tất nhiên đều có độc.

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy lần này mình ngã mạnh quá, đầu gối đau nhức, hoàn toàn không có sức chạy đi, mà uy hiếp trí mạng đảo mắt đã tới gần gáy mình rồi, hắn đành phải lăn sang một bên, tư thế chật vật, nhưng may sao có thể bảo vệ tính mạng.

Sau khi hắn lật người, liền thấy hai gã hắc y nhân một trước một sau, từ hai hướng đánh về phía mình, kiếm trong tay lộ vẻ lạnh lẽo sắc bén, có lẽ mình chỉ may mắn thoát một lần, lần thứ hai tuyệt đối trốn không thoát.

Quả nhiên ở bên cạnh cây trúc đào tinh lòe loẹt lộng lẫy kia không có một chỗ nào tốt hết!

Thôi Bất Khứ thiên tính vạn toán, cũng chưa từng nghĩ tới mình không phải bị kẻ thù giết chết, cũng không phải bị bệnh chết, mà chết vì bị Phượng Tiêu liên lụy, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không kịp há mồm mắng lên, nhưng trong lòng hắn đã sớm ngàn thiên hồi bách chuyển(1), lôi tổ tông mấy chục đời của Phượng Tiêu kể cả đời Tam Hoàng Ngũ Đế(2) Hạ Thương(3) mà hỏi thăm sức khỏe một lần.

(1)Thiên hồi bách chuyển: Nghĩ ngợi trăm lần.

(2)Tam Hoàng Ngũ Đế là thời kỳ lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, từ năm 2852 TCN tới 2205 TCN, thời kỳ ngay trước thời nhà Hạ.

(3)Nhà Hạ,Thương là 1 trong những triều đại đầu tiên của Trung Quốc.

Tóm lại anh Thôi chửi tổ tông của anh Phượng từ lúc lập quốc đến giờ =))))

Ngoài mặt nhưng chỉ nhắm chặt mắt lại, hờ hững chấp nhận.

Cũng không biết có phải điên cuồng mắng chửi trong lòng đã có tác dụng hay không, hai luồng kiếm phong kia mãi không thấy hạ xuống, thân thể cũng không có đau đớn truyền tới như trong dự đoán, bên tai lại có tiếng giao thủ, Thôi Bất Khứ mở mắt ra, chỉ thấy Phượng Tiêu kịp thời chạy tới, cản lại động tác của hai người muốn giết mình.

Lúc này, lại có thêm hai kẻ địch nữa đến, lập tức biến thành lấy một địch bốn.

Phượng Tiêu ngay cả thời gian nhạo báng Thôi Bất Khứ cũng không có, có thể thấy được y đã bắt đầu cảm thấy hết sức.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Thôi Bất Khứ liền nói: “Hai kẻ này là sát thủ của Vân Hải Thập Tam Lâu, trên tay bọn chúng còn có châm độc!”

Tối nay người của Vân Hải Thập Tam Lâu cũng từng xuất hiện, nhưng khi đó đối phương bị hoàng y nữ tử Băng Huyền đến phá rối, không thấy có cơ hội ra tay, đành xoay người rời đi, không nghĩ tới lại ở đây liên thủ với bọn Phật Nhĩ.

Phượng Tiêu: “Sao ta không biết bây giờ Vân Hải Thập Tam Lâu ngoại trừ giết người làm ăn, còn bắt đầu cướp bóc?”

Hai hắc y nhân tất nhiên sẽ không trả lời y, toàn tâm toàn ý ra tay với Phượng Tiêu, cũng không thèm nhìn Thôi Bất Khứ vừa mới tránh được một kiếp, có thể thấy được mục tiêu của bọn chúng, từ đầu đến cuối đều là Phượng Tiêu.

Đêm dài gió nổi, cát bụi tung mù, chỗ này lại là cao nguyên, vài người thân hình mơ hồ, từ đông đánh tới tây, bất tri bất giác đã đánh đến bờ cao địa, xuống thêm chút nữa, tuy rằng không tính là vực sâu vạn trượng, nhưng cũng rất hiểm trở, người thường ngã xuống cũng sẽ mất mạng.

Một đống gió cát xông vào mũi, Thôi Bất Khứ thiếu chút nữa ho khan thành tiếng, lại cố nhịn xuống, hắn biết cao thủ so chiêu không được có nửa điểm sơ xuất, nếu Phượng Tiêu bởi vì mất tập trung mà thất bại, tương lai đang đợi mình tất nhiên cũng tệ hại vô cùng.

Hắn chậm rãi cử động, lui đến góc chết người khác không để ý, ẩn thân sau mỏm đá, hơn nữa còn có gió cát điên cuồng gào thét, mấy người kia vội vàng vây công Phượng Tiêu, cũng không thèm để tâm đến Thôi Bất Khứ.

Thật ra thì vào lúc hai người của Vân Hải Thập Tam Lâu gia nhập, cục diện cũng đã bắt đầu lệch đi, bốn cao thủ nhất lưu đồng thời xuất thủ, cho dù Phượng Tiêu là đệ nhất thiên hạ, cũng chưa chắc có thể toàn thân thối lui, hơn nữa bốn người này, hai kẻ không phải người Trung Nguyên, hai kẻ là sát thủ, hoàn toàn không cần vỏ ngoài đạo võ đức nghĩa gì cả, không ngại việc lấy ít đánh nhiều, minh ám qua, quang ám đã tới ba cái liền, bả vai và bụng Phượng Tiêu đã trúng hai nhát, ra tay dần dần chậm chạp, Phật Nhĩ chớp đúng thời cơ, một chưởng đánh y ngã xuống sườn núi cao. Cao Ninh lại đá bay cây đàn của y sang một hướng khác.

Phượng Tiêu rơi xuống từ trên sườn núi cao, rất nhanh đã mất bóng dáng, sát thủ Vân Hải Thập Tam Lâu người chạy phải đuổi, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo, lúc này gió cát bay lượn, lại xen lẫn mưa tuyết, cao thủ võ công cũng không chịu nổi, Cao Ninh và Phật Nhĩ vốn không quen biết, vì đối phó Phượng Tiêu mới tạm thời kết minh, vào lúc này đối thủ đã bị loại, bọn họ lại phòng bị lẫn nhau, thêm thời tiết tồi tệ nữa, cũng không liều mạng giống như sát thủ, lúc này liền xoay người rời đi, một đông một tây, rất nhanh đã lẫn vào trong gió tuyết.

Thôi Bất Khứ đợi một hồi lâu, cảm giác hai người kia hẳn đã đi xa, lúc này mới chậm rãi dịch đến bên sườn núi nhìn xuống

Thị lực của hắn không tồi, nhưng cho dù không tệ, trong màn đêm mờ mịt này cũng chẳng thấy gì mấy.

Chợt nghĩ Phượng Tiêu ngã xuống nếu may mắn không chết, nhưng bị hai sát thủ kia bổ cho mấy nhát kiếm nữa, mạng cũng về Tây Thiên thôi.

Thôi Bất Khứ tấm tắc hai tiếng trong lòng, cũng có chút tiếc hận một người có dung mạo tuyệt thế như vậy từ đây sẽ hóa thành một bộ xương khô, nhưng may mắn là Phượng Tiêu vừa ngỏm, tất nhiên Giải Kiếm phủ cũng sẽ suy sụp, đúng là cơ hội vươn mình của Tả Nguyệt cục.

Lúc đang suy nghĩ miên man, một giọng nói rất nhỏ lại truyền đến bên tai.

“Kéo ta lên.”

Thôi Bất Khứ bỗng nhìn sang bên cạnh, lại đưa tay tìm kiếm phía dưới.

Sờ mấy cái, quả nhiên sờ được một cái tay!

Cái tay kia ngay sau đó túm chặt lấy hắn, suýt chút nữa cũng kéo cả hắn xuống, người sau nguy hiểm lắm mới ngăn lại được xu thế bị kéo xuống.

“Kéo ta, đi lên!”

Giọng nói của Phượng Tiêu rất yếu, không chỉ khiến người nghe sợ hãi, mà bởi vì y bị thương không nhẹ.

“Mạng ngươi thật lớn!” Thôi Bất Khứ không khỏi cảm thán.

Phượng Tiêu cười hừ: “Người có dung mạo phong thái thiên hạ vô song như ta, ắt có trời cao che chở, sao có thể để cho kẻ xấu gây thương tổn được?”

Thôi Bất Khứ: “Nhưng bây giờ ngươi đang cần ta cứu.”

Phượng Tiêu: “Khi về ta sẽ thả ngươi tự do, đảm bảo cho ngươi trở về.”

Thôi Bất Khứ thầm nghĩ, lão tử muốn đi, cũng không bị ngươi bắt buộc.

“Cái này không thấm vào đâu cả, ngươi đồng ý với ta một chuyện, ta sẽ kéo ngươi lên.”

Phượng Tiêu không nhịn được: “Cái gì ta cũng đáp ứng hết, kéo ta lên trước đã!”

Y còn phải hạ thấp giọng, tránh bị người Vân Hải Thập Tam Lâu nghe được.

Thôi Bất Khứ: “Gọi ba tiếng cha, ta kéo ngươi lên.”

Phượng Tiêu: …