Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 83: Lời tình\n




Đông Kiếm lúc ấy thi triển một thân pháp kỳ diệu không tưởng, cả người lão nếu ngưng thần chú ý lắm thì cũng chỉ đủ thấy một vệt sáng lướt từ mỏm đá về phía thạch thất mà thôi.







Hoàng Bác lúc ấy nghe tiếng la thất thanh của Thiên Nhai Cô Kiếm liền ý thức ra ngay lão Đông Kiếm định làm gì, trong lòng chấn động mạnh không chậm nửa bước, chàng thi triển toàn năng tuyệt học Tuyết Phiêu Phi thân pháp lướt người đuổi theo ngay, đồng thời miệng quát lớn :







- Âu Dương lão nhi ngươi chớ làm trò không biết thẹn.







Nếu chỉ lấy thân pháp không mà luận thì chàng phải có thể xếp vào ngang hàng với nhóm Võ lâm Ngũ kỳ, nên lúc này tuy chàng xuất phát chậm hơn, nhưng chỉ trong một cái nhảy mắt đã vượt qua Thiên Nhai Cô Kiếm.







Tuy nhiên dù thế nào thì chàng cũng khó lòng theo kịp Đông Kiếm. Lại nhân khoảng cách giữa vùng nham thạch và căn thạch thất chỉ ngoài mười trượng nên Đông Kiếm trong chớp mắt đã đến bên căn nhà, lão ta không vào bên trong mà như đã đã tính trong mà như đã dự tính trong đầu liền nhào đến bên con thuyền đang neo ở mỏm đá bên trái vung chưởng hết sức bình sinh.







“Bình” một tiếng cực lớn, khoảng giữa con thuyền vỡ vụn ra từng mảnh trông thật tội nghiệp.







Đông Kiếm dừng lại ngửa mặt lên trời cười lên một tràng “ha ha ha” rồi lại phóng mình biến mất vào phía các mỏm đá sâu trong đảo.







Hoàng Bác đến nơi thì đã quá muộn, chỉ còn đủ kịp nhìn thấy lão ma đầu lao đầu biến mất như thế nào thôi.







Bọn bốn người Thiên Nhai Cô Kiếm một lúc cũng kéo đế nơi, thấy con thuyền đánh cá là tài sản duy nhất mà họ có đã bị lão ma đầu đánh vỡ vụn, tất cả mọi người mặt đều thất sắc trắng bệch ra, miệng há hốc không nói nên lời.







Lúc ấy mọi người nhìn nhau âu sầu một lúc, Đạt Ma Thần Kiếm cười ha ha hai tiếng khổ sở, giọng ảm đạm :







- Khéo cho lão Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách, lão muốn cùng chúng ta chôn thân ở đây.







Hoàng Bác tra kiếm vào vỏ, so vai cười nói :







- Ai dà... Lão ta đúng quả là dứt khoát như vậy!







Tiểu Bình lay tay Hương Lan hỏi :







- Lan tỷ tỷ, từ đảo này vào đất liền bao xa?







Hương Lan mặt sầu muộn nói :







- Phải đến mười tám hải lý, không có thuyền thì vô pháp vào được.







Tiểu Bình nghe vậy thè lưỡi so vai vẻ không biết làm gì hơn.







Hoàng Bác thấy bộ dạng nàng muốn làm lớn, trông thật tức cười, như thấy đây không phải là lúc nên dằn lại trong lòng, chàng nhìn hai lão già hỏi :







- Lão tiền bối, bây giờ ta phải làm sao?







Thiên Nhai Cô Kiếm không chút suy nghĩ nói :







- Ngồi chờ chết!







Tiểu Bình thất sắc hoảng hốt la lên :







- Sao? Các người không trữ lương thực sao?







Thiên Nhai Cô Kiếm gật đầu nói :







- Có, nhưng không nhiều. Chỉ đủ chúng ta ăn trong một ngày. Vốn là hôm qua chúng ta định vào trấn hải mua thêm lương thực nhưng lại gặp bão nên không đi được.







Tiểu Bình đôi mày giãn ra chừng như nghĩ ra một diệu kế hớn hở nói :







- Không lo lắng chúng ta có thể bắt cá ăn.







Đạt Ma Thần Kiếm lắc đầu :









- Lão hủ đã mười năm ăn cá, bây giờ nghe đến cá là ngán đến cổ.







Hương Lan khi ấy đến bên con thuyền đã bị tang vỡ xem xét một lúc rồi reo lên :







- Gia gia, con thuyền chúng ta có thể tu sửa lại được cơ mà.







Đạt Ma Thần Kiếm gật đầu nhưng lại thở dài :







- Vấn đề là chúng ta không có vật dụng thì làm sao chứ?







Hương Lan nhíu mày suy nghĩ rồi cười nói :







- Chúng ta có chiếc bàn gỗ, há không thể lấy nó để sửa thuyền sao?







Đạt Ma Thần Kiếm mắt chợt sáng lên, quay nhìn Thiên Nhai Cô Kiếm cười nói :







- La huynh, chủ ý này nghe cũng được chứ!







Thiên Nhai Cô Kiếm nhanh nhẹn không nói lời nào chạy vọt vào trong nhà lát sau đi ra, một tay nhấc chiếc bàn gỗ một tay nắm cưa.







Hoàng Bác nghe nói đến ý kiến tu sửa con thuyền tư tưởng đã thấy không thông nhưng lúc ấy thấy không tiện bàn cãi nên chỉ đành quay người dẫn Tiểu Bình đi ra xa ngoài mười trượng, hai người đứng trên một phiến đá với nhiệm vụ canh chừng lão Đông Kiếm trở lại.







- Ê, Tiểu Bình muội tại vì sao lại có cách nhún vai nữa vậy?







Tiểu Bình nhíu mày vẻ không hiểu nói :







- Lúc nào chứ?







- Thì vừa rồi chứ đâu!







Tiểu Bình nhớ lại đúng là lúc nãy trong lúc vô tình mà nhún vai trước mặt mọi người nhưng hoàn toàn không ý thức được, lúc này nghe Hoàng Bác nhắc lại thấy hơi sượng người, nhưng cứ cãi lại :







- Mà làm như vậy không được sao chứ?







- Vị cô nương nhà lành mà làm vậy là thiếu khiếm nhã!







Tiểu Bình vùng vằng giận nói :







- Ê, huynh thật là kỳ quái, một chút đó thôi cũng lôi ra mà nói chứ.







- A, chẳng qua là ta muốn nhắc muội vậy thôi mà, nhưng tính này là do muội bị lây nhiễm.







- Lây nhiễm ai chứ?







Hoàng Bác cười phá lên :







- Ta chứ còn ai nữa, ta cũng thường mỗi lúc gặp chuyện bất đắc dĩ cũng hay nhún vai.







Tiểu Bình giận lên lấy chân mình dậm lên chân chàng một cái cho bỏ ghét, nói :







- Hay quá ha, mình cũng tật đó vậy mà lại trách người ta.







Hoàng Bác cười lên ha hả, nói :







- Ta không phải là trách cứ muội mà chỉ là nhắc nhở một vị cô nương...







Tiểu Bình không để cho chàng nói hết “Hừ” một tiếng, nói :







- Chẳng lẽ làm thiếu nữ rồi không được so vai sao chứ, ta không chấp nhận lý luận ấy đâu!







Hoàng Bác đột nhiên đưa ngón tay lên chỉ vào mũi nàng nói :







- Muội xem mũi thật là khó coi.







TIểu Bình vội đưa tay lên mũi mình rờ rờ, đồng thời giậm chân nói :







- Huynh sao cứ cái gì cũng nói muội vậy chứ?







Hoàng Bác lúc ấy trong đầu đã thủ ý, mắt nhìn thấy hai lão già và Hương Lan chụm đầu vào chiếc thuyền không hề để ý đến bọn họ, liền nắm tay Tiểu Bình nhảy lùi về sau một phiến đá lớn, hai tay ôm lấy mặt nàng hôn liên tục, vừa hôn vừa nói :







- Ta chỉ đùa với muội thôi, làm sao lại trách muội...







Vừa hôn vừa nói, nói rồi lại hôn khiến Tiểu Bình đến nghẹt thở.







Đột nhiên lúc ấy chàng linh tính nghe thấy đang bị tấn công từ sau bằng chỉ kình, trong lòng cả kinh liền ôm lấy Tiểu Bình lăn tránh qua một bên, chính lúc thấy bóng Đông Kiếm vọt lên trên đầu lao về phía bọn ba người kia.







Tiểu Bình lồm cồm ngồi dậy đấm tay thùm thụp vào vai Hoàng Bác, hổ thẹn nói :







- Trời ơi! Bị người ta thấy rồi! Bị người ta thấy rồi!







Hoàng Bác trong lòng lúc ấy hoảng sợ lão Đông Kiếm sẽ gây tiếp tai họa liền nhún người đuổi theo.







Đông Kiếm lúc ấy người đã đến gần kề bọn ba người Thiên Nhai Cô Kiếm, lão cốt trước hết phá hủy con thuyền nên vung chưởng lên nhằm vào con thuyền đánh tới.







Bọn Thiên Nhai Cô Kiếm và Đạt Ma Thần Kiếm trố mắt kinh ngạc vài giây rồi chợt hiểu ra không chần chừ nửa bước cũng không nghĩ đến nguy hiểm nữa, cả hai vung chưởng lên vận hết công lực nghênh tiếp chưởng phong lão ma đầu để cứu lấy con thuyền.







“Bình”. Đất cát bay mù trời. Hai lão già loạnh choạng phải thoái lui về sau đến bốn năm bước mới trụ lại được, mặt người nào cũng biến sắc.







Đông Kiếm nửa người trên hơi giao động nhẹ, không hề thấy di động bộ tấn, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy ngay hai bàn chân lão ta lún xuống khỏi mặt cát đến vài phân.







Đông Kiếm sau một chưởng đẩy lùi hai vị kiếm gia cười gằn một tiếng rồi lại vung chưởng nhắm vào con thuyền đánh xuống.







Hoàng Bác lúc ấy vừa đến sau lưng lão ta thấy vậy, liền vận hết mười hai thần công lực nhằm ngay giữa lưng lão ta phóng tới, đồng thời thét lên :







- Dừng tay!







Đông Kiếm cười nhạt một tiếng, chưởng phong vừa khởi phát, nhanh không tưởng, cả người lão ta quay phắt lại trực tiếp nghênh chưởng Hoàng Bác.







“Bình”. Hai người đều thoái lùi một bước, dự phong cuộn cát bay tung lên không.







Rõ ràng chưởng này bất phân thượng hạ.







Điều này cũng thấy rõ, nguyên khi ấy Hoàng Bác phát đến hết thành công lực nhưng ngược lại lão Đông Kiếm lúc ấy chỉ là cố phá nát con thuyền nên phát côn bảy tám thành công lực mà thôi, đã vậy vừa phát công ra lão ta đã phải thay đổi hướng công, rõ ràng điều này bất lợi cho việc phát chưởng, bằng không thì e Hoàng Bác...







Tất cả mọi chuyện này, từ khi lão Đông Kiếm phát chưởng đầu tiên đẩy lùi hai lão kiếm gia cho đến khi Hoàng Bác tiếp lão chưởng này chỉ xảy ra vừa trong vài cái chớp mắt.







Lúc này Đạt Ma Thần Kiếm và Thiên Nhai Cô Kiếm tay đã nắm chắc binh khí lao đến đâm vào lưng lão ma đầu.







Tai chỉ vừa nghe tiếng kiếm vút trong gió, Đông Kiếm cười hắc hắc mấy tiếng, đến đầu cũng không quay lại, lão ta tung người lên không rồi như lần trước lao vút vào sâu trong đảo biến mất dạng.







Bọn họ năm người già trẻ đưa mắt nhìn bóng Đông Kiếm khuất trong đảo, Hoàng Bác phẫn hận lên tiếng :







- Lão già xảo quyệt, muốn dùng lối đánh du kích với chúng ta!







Đạt Ma Thần Kiếm cười khổ sở nhìn Thiên Nhai Cô Kiếm, nói :









- La huynh, mười năm nay thấy lại lão ta công lực thân pháp quả thâm hậu hơn nhiều, xem ra chúng ta khó lòng chống cự nổi lão ta!







Thiên Nhai Cô Kiếm trầm mặt giây lát ngước mắt nhìn Hoàng Bác cười cười nói :







- Hoàng tiểu hiệp vừa rồi sao không báo cho chúng ta một tiếng, con thuyền nhỏ này của chúng ta nếu nhận thêm một chưởng nữa thì không còn có chiếc bàn gỗ thứ hai đâu!







Hoàng Bác bị hỏi bất giác mặt ửng hồng lên ấp úng nói :







- Thành thật xin lỗi, vãn bối lúc này chính đang cùng Bình sư muội bàn bạc một việc, nhất thời sơ xuất...







- Các ngươi đang bàn chuyện gì vậy?







Hoàng Bác không ngờ lão ta lại hỏi dồn dập như vậy, bàn bạc cái vấn đề ấy thì vô pháp nói ra, trong lòng vừa buồn cười vừa hổ thẹn đưa mắt nhìn Tiểu Bình nói :







- Tiểu Bình, chuyện chúng ta vừa rồi bàn bạc...







Tiểu Bình hai má đỏ ửng lên, giậm chân la lớn :







- Ê, làm sao mà nói được!







Thiên Nhai Cô Kiếm biết mình vừa rồi vừa vô tình bức vấn người là một chuyện bí mật, như hiểu ra lão “À” một tiếng rồi cười nói :







- Xin lỗi, xin lỗi vậy thì bây giờ xin nhị vị lại làm nhiệm vụ cảnh giác cho, bọn ta tiếp tục tu sửa con thuyền!







Hoàng Bác nghe xong ứng thanh một tiếng “Vâng” rồi liền quay người đi ngay, Tiểu Bình cũng theo chân chàng, bọn họ lại lên mõm đá lúc nãy.







- Tiểu Bình, chúng ta lần này không được nói chuyện nữa.







- Hảo, ai mà mở miệng nói trước là con vịt cạp.







- Được, muội nhìn bên trái, ta nhìn bên phải!







- Hảo!







- Lưng đối lưng!







- Hảo!







- Tốt nhất là chúng ta đứng xa ra một chút!







- Không cần phải như vậy, chỉ cần không được nói chuyện là đủ.







Hoàng Bác bỗng cười thầm trong bụng nói :







- Ta mà bế khẩu rồi thì nửa ngày cũng không ho một tiếng.







TIểu Bình không chịu thua :







- Điều này thì có gì hay ho chứ? Ta có một lần đến ba ngày không ho một tiếng.







- Tại vì sao?







- Lần đó bởi vì mẹ ta giận mãi không thôi khiến ta bực mình, nhất quyết ba ngày không nói một tiếng!







- Rồi sau đó?







- Sau đó cha ta thấy không ổn, lo lắng nói: “Ai da, Tiểu Bình, ngươi cứ bế khẩu như vậy thì bụng ngươi trương lên nha”.







- Ừ hử, rồi muội trả lời ra sao?







- Ta vẫn không nói một câu!







- Sau đó nữa?







- Sau đó cha ta lo quá phát hoảng lên bẻn đi mua về năm con vịt thả trong phòng khiến chúng cả ngày cứ kêu toáng lên cạp cạp cạp... Náo loạn cả nhà!







Hoàng Bác cười hỏi :







- Vậy thì làm mẹ ngươi tức lắm ha?







- Đúng vậy, tức đến nỗi không chịu được nấu nước sôi thịt hết lũ vịt.







- Ê, vậy cha ngươi không giận sao?







- Không, cha ta tính cách cũng giống như ngươi vậy... Cứ thích trêu người khác!







- Nói bậy, ta thích trêu người khác lúc nào chứ!?







- Ngươi trêu ta không biết bao nhiêu lần, làm sao ta nhớ hết!







- Thôi, bây giờ không nói chuyện nữa, ai nói chuyện trước thì là con vịt cạp!







- Hảo, bây giờ ta đếm đến ba là bắt đầu, không được nói chuyện nữa. Một... Hai... Ba.







- Ha ha... Nói đến chuyện đếm một, hai, ba làm ta nhớ lại thật buồn cười.







- Sao chứ?







- Hôm trước ta đếm một, hai, ba với Thiên Phong đạo nhân, hôm nay Đông Kiếm lại đếm một, hai, ba với Ân cô nương, thật là trùng hợp ngẫu nhiên.







Nhắc đến chuyện Tiểu Bình chợt hỏi :







- Ê, ngươi thấy Ân cô nương người thế nào?







- Không biết!







- Làm sao mà không biết? Ngươi không có mắt à?







- Mắt ta chỉ để nhìn nàng thôi!







Hoàng Bác nói đến đó cố kéo dài chữ “nàng” ra.







Bọn họ hai người thật là một đôi uyên ương quái đản, lúc thương thì chàng chàng, thiếp thiếp, lúc vui thì huynh huynh, muội muội, lúc giận thì ngươi ngươi, ta ta, thật khiến người ta nghe không thể hiểu ra làm sao. Vậy mà tình thật trong lòng họ lúc nào cũng yêu thương nhau.







Tiểu Bình thấy sung sướng trong lòng nhưng vẫn cứ nói :







- Lại còn để ý đến một người nữa.







- Lại nổi cơn ghen!







Hoàng Bác vội cắt câu chuyện :







- A, a... Chúng ta nói chuyện nhiều quá rồi nha, bây giờ bắt đầu không nói!









- Hừ, mỗi lần ta nhắc đến cô ta là trong lòng ngươi hoảng lên, đủ thấy...







- Ê, không nên nói nữa!







- Ngược lại ta muốn nói nữa!







- Không, ta van xin...







- Hảo, không nói thì thôi, lúc nãy ta nói đến ngay đâu rồi? Nhớ ra rồi... cha ta...







Bọn họ lúc đầu thì lưng đối lưng, cam kết đủ thứ, đến lúc này thì mặt đối mặt hồi nào không biết, cứ nắm tay nói chuyện quên trời, quên đất.







Không biết bọn họ nói chuyện bao lâu, đột nhiên bỗng nghe thấy tiếng Đạt Ma Thần Kiếm vọng lại, gọi lớn :







- Hoàng tiểu hiệp! Hoàng tiểu hiệp!







Hoàng Bác giật nảy mình ngỡ Đông Kiếm trở lại, kéo Tiểu Bình chạy xuống, đến khi thấy mọi chuyện mới thở ra nhẹ nhõm.







Thì ra không những bình yên vô sự, mà thuyền đã được tu sửa xong, Ân Hương Lan lúc ấy chạy vào, chạy ra trong nhà lấy vài vật dụng không thể bỏ lại được chất lên thuyền. Tiểu Bình liền giúp cô ta một tay, Hoàng Bác nhìn hai lão già nói :







- Nhị vị lão tiền bối thật lao nhọc! Chúng ta có thể rời đảo rồi chứ?







Đạt Ma Thần Kiếm gật nhè nhẹ đầu, đưa mắt nhìn khắp đảo lộ vẻ luyến tiếc, thở dài nói :







- Không ngờ ngày hôm nay lại cáo biệt với hòn đảo này.







Thiên Nhai Cô Kiếm cười nói :







- Chúng ta lài đi tìm một nơi ẩn thân khác, La Vương Phảng ta suốt đời như không luyện kiếm thành tựu để có thể địch lại nổi Đông Kiếm quyết sẽ không xuất hiện trên giang hồ!







Lão dừng lại rồi nhìn Hoàng Bác nói :







- Hoàng tiểu hiệp vào đến đất liềnr ồi sẽ đi đâu?







- Vãn bối sẽ đi Lỗ Tây Ngũ Long sơn. Lần này vãn bối vô tình trôi dạt đến nơi đây để nhị vị lão tiền bối phải rời bỏ nơi này mà đi thật trong lòng vãn bối vô cùng áy náy.







Thiên Nhai Cô Kiếm vuốt râu cười nói :







- Hoàng tiểu hiệp sao lại nói như vậy, chính lão Đông Kiếm mới là đáng nói. Như lần này mà có thể hãm khốn được lão ta trên đảo này thì cũng coi như là thay cho võ lâm trừ đi một mối họa vậy.







Lát sau mọi việc thu xếp đã xong, già trẻ năm người lên thuyền rồi từ từ rời xa dần hoang đảo, đi vào biển cả.







Tất cả bọn họ hầu như năm cặp mắt không rời đảo, đều chú nhìn chăm chăm, tuy không ai nói ra nhưng một điều rất rõ là bọn họ lúc này vô cùng ngạc nhiên là sao không thấy Đông Kiếm xuất hiện cản đường. Chẳng lẽ lão ta không sợ chết đói trên đảo sao?







Tiểu Bình không kiên nhẫn nổi, lên tiếng đầu tiên :







- Thật kỳ quái! Sao không thấy bóng dáng lão ta?







Hoàng Bác hốt nhiên lên tiếng :







- Thôi, để chúng ta đến Ngũ Long sơn rồi thì thông báo cho người của Vô Song bảo đến rước lão ta.







Tiểu Bình trợn mắt nói :







- Ca ca nói điên nói khùng gì vậy chứ?







Hoàng Bác so vai cười nói :







- Ý ta nói là cứu lão ta ra khỏi hoang đảo thì đến ngày Hoàng Sơn kiếm hội mới có thể giành được báu vị Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách được chứ!







Đạt Ma Thần Kiếm gật đầu cười nói :







- Đúng, Hoàng tiểu hiệp thật không hổ thẹn là môn đệ vị cao nhân, lão phu tán thành ý nghĩ của ngươi.







Hòn đảo lúc này chỉ còn là một điểm nhỏ xa xa phía chân trời, rồi dần dần biết mất hẳn.







Đến quá ngọ thì con thuyền nhỏ đưa bọn họ cặp vào Trấn Hải, bọn hai người Hoàng Bác hết sức cung kính đa tạ ơn cứu mạng của bọn họ rồi nắm tay Tiểu Bình nhảy lên bờ.







Chính vừa lúc bọn họ chân chạm lên bờ thì đằng sau nghe tiếng rên của Hương Lan :







- A... A... Ui da... Gia gia, bụng Lan nhi đau quá...







Hoàng Bác dừng chân lại, mặt ngớ ra, kéo tay Tiểu Bình nói :







- Tiểu Bình, Ân cô nương phát bệnh chúng ta trở lại xem sao?







Tiểu Bình cười, nheo mắt tinh nghịch nói :







- Cô ta không phải bệnh thực đâu, chúng ta nhanh đi thôi!







Hoàng Bác lại trở nên ngạc nhiên, nhíu mày :







- Không phải bệnh thực? Nghĩa là sao?







Tiểu Bình cười phá lên thành tiếng :







- Chúng ta đến tửu lâu dùng cơm rồi từ từ muội sẽ nói rõ!







Vừa nói nàng vừa kéo tay Hoàng Bác.







Vừa đi được vài bước đột nhiên lại nghe tiếng người lao nhao phía sau :







- Ai da, các ngươi xem! Kia là cái gì chứ?







- A! Thủy quái! Thủy quái!