Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 74: Sự thực tàn khốc




Lúc trời đã tối, bốn người đi đến một vùng thị trấn vào nghỉ chân trong Duyệt Tân khách sạn duy nhất của thị trấn. Sau khi mọi người tắm rửa, ăn uống xong thì trời đã bao phủ một màn đêm đen thẵm, muôn vật trở nên yên tĩnh vắng lặng.







Hoàng Bác ngồi tọa tĩnh điều tức trong tiếng ngáy đều đều của Vô Danh lão nhân. Đầu óc chàng phân loạn tự tưởng.







Một thời gian trôi qua, bỗng nhiên một tiếng động nhẹ từ trên đỉnh phòng truyền xuống làm chàng lập tức cảnh giới. Đó là tiếng người đi ban đêm trên mái nhà.







Hoàng Bác chấn động, nhanh chóng nhảy nhẹ xuống giường, thận trọng mở song cửa, búng người bay ra ngoài đến trên hiên nhà đưa mắt quan sát trên nóc phòng. Thu Tuyền và Hồng Oa đang ngủ, vẫn không thấy gì, ôi hay là tiếng động của mèo nhảy qua? À cứ đến đó xem sao.







Chàng rón rén đi trên nóc phòng ngước mắt quan sát xuống dưới, đột nhiên phát hiện ra mái phòng bên có một đôi chân người treo ngược. Ồ tên này đang nhìn trộm cô nương nằm ngủ sao?







Không! Tên này nhất định có thủ đoạn gì, để xem sao.







Từ sau uống Thiên Niên Lục Linh Chi khinh công của chàng ta đã đạt đến mức cao siêu. Lúc này chàng rón rén đi không hề gây tiếng động, bước đến phía đó.







Hình ảnh của chàng ta dưới trăng chiếu xuống hiên phòng, người đó kinh hãi giật mình “ôi” một tiếng trong lòng, đôi chân người đó từ trên hiên nhà lập tức nhảy xuống, thân hình nhanh như mèo nhảy qua bờ tường trốn mất.







Hoàng Bác đâu có để người đó trốn dễ dàng, chàng liền lao bám theo sau, lúc nhảy qua bờ tường thì chân phải người đó mới chạm đến mặt đất, cách nhau không quá ba bước.







Người đó trang phục màu đen trên mặt phủ một chiếc khăn đen, nhưng trên lưng lại đeo một thanh Mi Nguyệt hình loan đao. Hoàng Bác nhận ra gã ta là ai liền nói :







- Từ Hoa Lang Quân, quả nhiên là ngươi!







Từ Hoa Lang Quân Thiện Phi Vân không đáp lời, gã lao đầu hướng phía ngoại trấn trốn chạy. Gã lần trước cũng giao đấu với Hoàng Bác, đến chiêu thứ hai lại bị thất bại bởi Du Long Vũ Trảo, cho nên lần này tiêu mất chí chiến đấu. Sự khiêu chiến vào lúc sáng sớm vừa rồi là gã ta chỉ muốn dựa vào công lực của sư phụ mà bắt cóc Hồng Oa mà thôi.







Hoàng Bác không muốn động thủ ở trấn này cho nên chàng bám đuổi theo sau lưng gã, trong lòng quyết định đuổi đến ngoài trấn mới ra tay triệt phế võ công của gã.







Truy đuổi một hồi, chàng ngước mắt nhìn đã sắp đến ngoại thành, thấy Thiện Phi Vân quay đầu giương tay, trong khoảnh khắc mà đã thấy một loạt tia màu đen nhỏ như lông trâu bay đến hướng Hoàng Bác dày đặc như hoa đầy trời. Do cự ly quá gần, lại không kịp xuất Vô Cực chân khí hộ thân nên chàng kinh ngạc, hai tay nhất tề xuất ra hai luồng chưởng phong mãnh liệt. Đồng thời thi triển Phan Không Thái Tuyết tung người lên hai trượng, loạt tia màu đen đó bay vùn vụt qua dưới chân. Chàng mở miệng muốn quát, bỗng thấy một luồng nữa bay đến vội giữ lấy chân khí, hai tay vùng mạnh bật tung người lên hai trượng nữa. Thân hình chao lượng trên không, chàng bắt đầu thi triển Xuân Phong Túy Tuyết bay ngang ra vừa tầm và đáp xuống đất. Ngẩng mắt nhìn thì thấy Thiện Phi Vân đã quá xa ngoài năm trượng.







Cơn đại nộ nổi lên, chàng vội đuổi nhanh theo lên giọng quát :







- Thiện Phi Vân ngươi quá bỉ ổi, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi!







Thiện Phi Vân quay đầu lại cười hắc hắc :







- Ngươi cứ truy đuổi, sư phụ ta đang đón ngươi ngoài trấn ấy!







Hoàng Bác cười kha khả bịa đặt đáp lại :







- Nói dối, sư phụ ngươi đã bị Hắc Bạch song ma đánh chết rồi!







Thiện Phi Vân nghe lời đột nhiên đứng lại, quay mình và rút thanh Ngân Lân Hàn Nguyệt đao ra, sắc mặt gã lộ vẻ kinh hãi cất giọng run run quát :







- Nói láo xược, ngươi có thấy không?







Hoàng Bác dừng chân cười lớn :







- Đương nhiên là thấy, lão ta bị Hắc Bạch song ma liên tục công kích đến chết, chiếc Cửu U Bạch Cốt Lôi trên người cũng bị họ lấy mất!







Thiện Phi Vân quát lớn một tiếng, sấn bước lên vung thanh đao chém cuồng bạo, xem ra nhân vì cái chết của sư phụ đã khiến cho gã đau xót phẩn nộ mới hành động như vậy. Hoàng Bác nhanh tay ứng chiến trong lòng có một phần cảm động, những nghe đến cái chết của sư phụ gã ta cũng có lòng kích động như vậy. Nên có thể thấy rằng không phải hoàn toàn không ó tính người. Nguyên nhân tối đại của việc gã ta ham mê hoa sắc là do Tây Đao Mễ Tư Đạt có quan niệm về quan hệ nam nữ không giống như mọi người cho là nghiêm trọng, nên lão ta không cấm đoán gã ta ham mê hoa sắc.









“Vù”







Thiện Phi Vân đột nhiên xuất chiêu Ngân Ba Thiện Tầng, thế đánh ra mạnh như cơn sóng dữ. Trong ánh đao tung lên có một đường bạt thẳng đến phía cổ Hoàng Bác.







Đây là chiêu tối diệu trong Đoạt Hồn thập bát đao, đường đao như muốn chém lìa cổ đối phương, ẩn tàn sự biến hóa vô cùng, bất luận đối phương có tránh đi hướng nào đi nữa thế đao cũng nhanh chóng như bóng theo hình.







Hoàng Bác có ý khinh địch, trong lúc vừa đánh vừa suy nghĩ, bỗng thấy một đường đao cực nhanh đến, theo bản năng chàng nhảy sang một bước và tay muốn đánh quật lại, chỉ thấy đường đao chóe lên trước mặt. Ngọn đao khác đã tức tốc đến ngay trước ngực chưa đầy hai thốn. Trong lòng sợ hãi, chàng thót ngực, ép bụng lại rồi nhảy nhanh về phía sau nửa bước, đồng thời tay phải vung ra muốn xuất thế Mai Lôi Triển Bao, lại thấy có một luồng đạo nữa đột nhiên đánh đến huyệt đơn điền ở vùng bụng. Trong tình thế quá cấp bách, hai tay chàng tức tốc phát ra mười thành chân lực, tay trái đánh vào cổ tay địch thủ, hai chưởng phát ra thật mãnh liệt :







- Bình! Tiếng áo bị đánh phá tung.







- Keng! Tiếng binh khí rơi xuống đất.







Hai âm thanh cùng phát ra một lúc hình người bật tung ra, một người thì y phục ở trên vùng bụng bị bật tung ra một đường rộng bốn thốn, người kia thanh Ngân Lân Hàn Nguyệt đao thoát ra khỏi tay phải nhảy ra xa hai trượng.







Hoàng Bác cúi đầu nhìn mảnh y phục bị rách, nét mặt hồng lên, chàng ta thán :







- Được lắm! Thủ chiêu này của ngươi tương đương lợi hại lắm!







Thiện Phi Vân tay trái nắm lấy cổ tay phải bị bầm tím, gã phát ánh mắt giận dữ không nói. Hoàng Bác cúi mình nhặt lấy thanh Ngân Lân Hàn Nguyệt đao giương tay ném sang cho gã, chàng cao giọng :







- Cầm lại đi, ta và ngươi đánh nội trong hai mươi chiêu, nếu không quất ngã được ngươi thì sẽ tha cho ngươi đi!







Thiện Phi Vân đưa tay đón lấy binh khí bay sang, gã liền quay mình hướng về ngoại ô chạy nhanh.







Hoàng Bác ngạc nhiên, lập tức tung người đuổi theo cười lớn :







- Kha kha, tối nay nếu như ngươi trốn thoát khỏi được, thì Hoàng Bác này sẽ thừa nhận không phải là môn hạ của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi!







Hai người một chạy trốn, một truy đuổi, trong nháy mắt đã đến ngoại ô của thị trấn. Hoàng Bác tức tốc dụng hết lực lao vút lên, thân hình chàng như Thiện mã bay giữa không trung vượt đến trên đỉnh đầu của gã. Chàng đưa tay xuất chiêu Hàn Mai Ta Hương với chỉ lực đánh thẳng lên huyệt Bách Hội ở trên đỉnh đầu của gã ta.







Thiện Phi Vân lách mình sang bên sợ hãi, miệng kêu lớn :







- Hoàng Bác, hai người cô nương đó ta đã làm gì đến đâu, ngươi không nên bức báh người quá đáng!







Hoàng Bác quặc hướng lại bay đến trên đỉnh đầu gã ta, hai tay nhất tề đánh bạt hai chưởng, một mặt cất giọng quát :







- Hừ! Không thì ta cũng không tha cho ngươi!







Thiện Phi Vân không xuất chưởng để nghênh tiếp, gã tránh người sang một bên cất giọng :







- Hoàng Bác! Ngươi để cho ta đi tìm thi thể sư phụ ta rồi sau đó sẽ đánh có được không?







Hoàng Bác cười thầm trong lòng, chàng nghĩ rằng :







- Tên có tâm địa dâm tặc này mình nói láo vậy mà hắn ta tin thật sao? À nhất định là hắn ta cho rằng mình không biết sư phụ của nó có Cửu U Bạch Cốt Lôi. Nhân vậy mình nói rằng Cửu U Bạch Cốt Lôi bị Hắc Bạch song ma cướp lấy, gã ta lại càng quá tin không nghi ngờ gì nữa, kha kha kha kha...







Hai tay áo vung lên, chàng lao mình đến trên đầu gã ta phát ra hai chưởng mãnh liệt bạt xuống hướng trên đầu.







Thiện Phi Vân tránh không kịp nên bị chưởng phong đánh mạnh làm hất tung ra bốn năm bước, gã ta kinh hãi thân toát đầy mồ hôi thất thanh kêu lớn :







- Hoàng Bác tay phải ta bị thương rồi, ngươi bức bách người như vậy không phải là hành vi của người quân tử!







Hoàng Bác đáp mình xuống đất, hai tay giương lên dùng chỉ lực đánh tới mười vùng huyệt đạo chính trên người gã ta, cười lớn quát :







- Tay phải thụ thương có tay trái, chớ có nhu nhược như vậy!







Thiện Phi Vân ôm đầu kêu :







- Không được! Ta không quen dùng tay trái!







Hoàng Bác vừa giận vừa cười, chàng thi triển Tuyết Điệp Hí Hoa lao nhanh đến giương tay xuất chiêu Mai Hoa Sa Phóng đánh xuống huyệt Kiên Tỉnh ở trên vai gã, cười lớn nói :







- Không biết dùng tay trái cũng không liên quan gì đến ta, tiếp chiêu!







Thiện Phi Vân tránh né không kịp nữa, huyệt đạo Kiên Tĩnh ở trên vai bị đánh mạnh, tức thì toàn thân vô lực.







Vốn gã ta nghe đến cái chết của sư phụ nên trong lòng quá xúc động, gia thêm nữa, gã ta thường ngày phóng dục quá độ, tinh lực hao kiệt. Khi Hoàng Bác bạt chiêu đánh mạnh xuống, gã chịu bó tay bị bắt.







Hoàng Bác dùng ngũ chỉ chân lực điểm vào huyệt đạo của gã quật ngửa xuống đất, trầm giọng cười nói :







- Từ Hoa Lang Quân, hôm nay cái chết của ngươi đã đến kỳ hạn rồi đó!







Thiện Phi Vân thân hình không thể động đậy nhưng vẫn nói được, nghe Hoàng Bác nói vậy đôi mắt gã ta ánh lên đầy vẻ sợ hãi, lẩm bẩm cất giọng :







- Hoàng Bác, diện mạo của chúng ta hoàn toàn giống nhau, ngươi lẽ nào nhẫn tâm giết chết ta sao?







Hoàng Bác hơi chấn động, bỗng nhiên chàng nghĩ đến trước đây mà đến Hoàng Hạc lâu cùng đối thoại với Vô Danh lão nhân có đoạn rằng :







- Hài tử, ta hốt nhiên nghĩ đến một sự việc!







- Sự việc gì?







- Ngươi nói về Thiện Phi Vân đồ đệ của Tây Đao...







- A, vâng, gã ta diện mạo rất giống đệ tử!







- Ngươi từ nay không thể tiếp cận nó!







- Vâng, gã ta là một đồ đệ dâm đãng, sư tổ vì sao đột nhiên đề xuất đến việc này?







- Không có gì, sanh mẫu của hắn ta là đồ đệ của Cửu Giá Quá Phụ!







- Bạch Nương Nương Hoa Nguyệt Kiều phải không?







- Không, Tuyết Sơn Ngân Hồ Thiện Thu Cơ!









- Tiểu tử tựa hồ như chưa có nghe qua nữ nhân này!







- Bà ta sau khi sinh hạ Thiện Phi Vân rồi chết!







- Sinh phụ là ai?







- Ôi, không biết...







Sau đó khi mình đi Tuyết Sơn trộm lấy Thiên Niên Lục Linh Chi tại trên đỉnh núi gặp phần mộ của Tuyết Sơn Ngân Hồ Thiện Thu Cơ, lúc đó mình truy hỏi Bạch Mẫu Đơn về việc của người nữ nhân này.







- Bà ta cùng ngủ với một đàn ông, sau đó bụng mang thai sinh hạ một nam hài tử, sanh xong bà ta chết...







- Người đàn ông đó là ai?







- Ta nghe sư tổ nói qua một lần, nhớ hình như là họ Hoàng...







- Sao? Họ Hoàng? Người đàn ông đó đi nơi nào rồi?







- Không biết.







- Người đó có biết võ công không?







- Biết! Nghe nói là rất tài ba.







- Người đó có yêu thích sư thúc của cô không?







- Không yêu! Nhưng sư thúc của tiện thiếp rất yêu người đó!







- Nam hài tử đó về sau ở nơi nào?







- Sư tổ tiện thiếp đem người đó vứt xuống núi, đại khái cũng được người ta đem về nuôi dưỡng.







Không nghi ngờ gì nữa, người đưa nó về nuôi chính là Tây Đao Mễ Tư Đạt. Sự việc này Vô Danh lão nhân sỡ dĩ không muốn nói rõ, nhân vì lão là em ruột của Cửu Giá Quả Phụ. Lão sợ có người biết được lão có một người chị dâm loạn. Nhưng lão vì sao có ý cảnh cáo mình không thể vãng lai quan hệ với Thiện Phi Vân? Đây có phải điều cảnh cáo không đúng không?







Lẽ nào người đàn ông họ Hoàng đó lại là...







Chàng không suy nghĩ tiếp, cũng vào lúc này đột nhiên phát hiện từ phía sau cách khoảng mấy mươi trượng có một nhân vật võ lâm đang chạy đến hướng mình. Chàng vội quay mình đưa mắt nhìn vào trong màn đêm, thấy một bóng người vội vã tiến đến. Chàng lập tức cất giọng quát lớn :







- Người đến đó là ai?







Hình người chạy đến gần là Vô Danh lão nhân, lão chưa đến nơi đã vội cất tiếng nói :







- Hài tử, gã ta là Từ Hoa Lang Quân Thiện Phi Vân phải không?







Lúc Hoàng Bác đáp “vâng” một tiếng thì lão nhân cũng đã đến nơi. Lão cúi mình than dài, rồi từ từ đứng thẳng dậy ngước mặt nhìn Hoàng Bác hỏi :







- Hài tử, ngươi dự định xử trí hắn thế nào?







Hoàng Bác não tiết biến động, chàng xuôi tay cung kính cất giọng hỏi :







- Sư tổ xử trí hắn thế nào là tốt nhất?







Vô Danh lão nhân đôi mắt từ từ nhắm lại, mặc nhiên chấp tay bước quanh, lão đi một hồi ngửa mặt than dài :







- Trước hết hãy mở huyệt cho hắn ta rồi nói sau!







Hoàng Bác đáp lời đưa tay mở huyệt cho Thiện Phi Vân, rồi chàng ngửa mặt lặng thinh đợi lão nói.







Vô Danh lão nhân lúc này mới cất tiếng nói :







- Hài tử, ta cũng nên nói rõ về một giao đoạn tao ngộ với thân phụ ngươi. Tuy nhiên sự kiện này không liên quan gì đến sự mất tích của ông ta.







Hoàng Bác chấn động, chàng mở miệng kinh ngạc hỏi :







- A! Thân phụ của đệ tử có phải thật sự cùng Tuyết Sơn Ngân Hồ Thiện Thu Cơ...







Chàng ta nói đến đây bỗng trong yết hầu như có khối gì tắc nghẽn, làm cho chàng không thể nói tiếp được. Không phải sao, đây là một sự thật rất đáng sợ.







Vô Danh lão nhân đôi mắt rực lên chăm chú nhìn chàng trầm giọng nói :







- Không sai, nhưng ngươi nếu như vì vậy mà cải tiến quan niệm đối với thân phụ ngươi thì đó là một sự trừng phạt vô cùng tàn khốc đối với ông ta!







Hoàng Bác đau buồn cúi đầu, hai dòng nước mắt chảy dài trên má.







- Đó là vào lúc sau nửa năm ta đem thân phụ ngươi đến Đại Hồng sơn. Có một ngày ta bảo thân phụ ngươi xuống núi mua lương thực. Đến tới ngày thứ hai ông ta mới trở lên núi, ta phát hiện ông ta thần sắc khác thường. Sau quan sát tinh tế mới biết được ông ta tinh khí bị thất thoát.







Lúc đó ta vô cùng thất vọng, trong lòng rất lấy làm hối hận, để kiếm thần nhất phái phải tiếp trao đến Khuất Tín đời thứ ba không may bị thương.







Rồi chưa đến nửa ngày, thân phụ ngươi tự động đến trước giường ta nói về sự tao ngộ của ông ta dưới núi.







- Hài tử, ta không nên đem sự việc đó nói rõ ra tường tận. Tóm lại về quan hệ phát sanh giữa thân phụ ngươi với Tuyết Sơn Ngân Hồ Thiện Thu Cơ không phải là lỗi sai của ông ta. Cũng giống như lần tao ngộ ủa Tiểu Đới Lập vào mấy ngày trước mà ngươi đã nói. Ông ta bị Tuyết Sơn Phong Nguyệt Đơn làm hại. Thiện Thu Cơ đó chính là nữ đồ thứ hai của Cửu Giá Quả Phụ.







Dung mạo và võ công đều học ở Bạch Nương Nương Hoa Nguyệt Kiều sư tỉ của bà ta, hành vi dâm đãng cũng cuồng loạn như Hoa Nguyệt Kiều. Thế nhưng bà ta từ sau khi hại thân phụ ngươi, lại đem hết lòng yêu mến, ba lần bảy lượt đi Đại Hồng sơn để tìm ông ta. Có một lần bà quỳ trước mặt ông ta khóc lóc van xin trở lại với bà ta, nói rằng bà đã mang thai với ông ta.







Đây là một vấn đề rất uy diệu. Nên biết rằng từ sự việc xảy ra như vậy Cửu Giả Quả Phụ và môn hạ của bà ta mục đích tối đại là ở sự công lực bản thân tăng tiến. Sở dĩ họ chưa có hiện tượng mang thai, mà sau khi xảy ra sự việc với nhân vật võ lâm thì tất nhiên công lực có giảm nhiều. Nhưng thân phụ của ngươi sau khi bị hại không có hiện tượng suy thoái công lực, như vậy có thể biết được khi bà ta cho thân phụ của ngươi uống Phong Nguyệt Đơn xác thực là không có tâm làm hại.







Đương nhiên là thân phụ ngươi không đáp ứng đơn nhận bà ta, cũng không tin việc bà ta mang thai. Ông ta còn nói: Ngươi dù có mang thai cũng không can hệ gì đến việc của ta, ai bảo ngươi tự chuốc lấy điều khổ.







- Không đúng!







Hoàng Bác bất giác thốt lên một câu như vậy. Vô Danh lão nhân nghe vậy ngạc nhiên, trên khuôn mặt lộ nét không hiểu, hỏi :







- Không đúng? Ngươi nói thân phụ ngươi không đáng như thế sao?







Hoàng Bác bất chợt nét mặt hồng lên, buồn khổ cố nở nụ cười đáp lại :







- Không! Xin sư tổ cứ nói tiếp đi!










Vô Danh lão nhân lặng thinh nhìn chàng hồi lâu, bỗng mĩm cười nói :







- Hài tử, ngươi xem ra cũng đa tình như thân phụ ngươi, điều này đối với ngươi có thể là một sự bất hạnh!







Hoàng Bác cúi đầu xuống, thầm nói rằng: “Sao lại như vậy được? Mình làm sao hốt nhiên đồng tình với một tì thiếp dâm đãng được? Thật là buồn cười, thật là không hợp tình hợp lý tí nào!”







- Hài tử, tình ái chỉ là một phần trong sinh hoạt của người nam nhi, nhưng nếu như xem nó quá trọng yếu thì nó có thể hủy diệt cuộc đời của ngươi đó.







- Vâng! Xin tổ sư cứ nói tiếp đi!







- Nói không sai! Bà ta từ sau lần quỳ trước ông ta cầu xin không kết quả, trải qua năm sáu tháng liền không trở lại Đại Hồng sơn. Cho đến trước một tháng khi bà ta sắp sanh, lại đến thêm một lần nữa. Lúc đó bụng bà ta đã lớn nhiều rồi, dáng dấp tiều tụy. Bà ta lại quỳ gối cầu xin thân phụ ngươi.







Ta thấy thân phụ ngươi cũng có phần xúc động. Ông ta trách mắng, dọa nạt bà ta cũng không đi, lập tức đánh chết bà ta.







- Không! Hoàng Bác bất giác phát lên một tiếng, lúc phát giác ra chàng vội đưa tay che miệng lại.







Vô Danh lão nhân hơi cau mày nhìn chàng ta cười nói :







- Chớ vội! Ta chỉ nói là dọa nạt bà ta thôi, dọa nạt đương nhiên là không hàng độ. Không đúng sao?







Hoàng Bác thầm trách mình không tiến bộ, vội nghiêm túc đáp :







- Vâng! Sau đó bà ta như thế nào?







- Bà ta không thấy có phương pháp gì để nối lại tình ái với thân phụ ngươi, vô cùng tuyệt vọng xuống núi mà đi.







Nhưng phụ thân của ngươi lúc này mới bắt đầu lo lắng, ông ta đi theo sau để hộ tống bà ta trở về núi Tuyết Sơn. Ta nhân vì được động năng chuyên tâm luyện võ, nên ta đáp ứng yêu cầu đó đi theo ngầm bảo hộ cho bà ta xuống núi.







Sau năm ngày tùy hậu, ta xem ra bà ta không đến nỗi tự sát, bèn muốn quay đầu trở lại nhưng...







- Thế nào? Sư tổ.







- A, a. Không có gì, ta cũng bệnh đa tình của thân phụ ngươi mà cảm nhiễm đến. Hốt nhiên nghĩ đến giả như không tùy hậu để bảo hộ bà ta, lỡ lúc bà ta sinh nở tại giữa đường thì không có ai giúp đỡ, há không phải là đáng thương sao?







- Đúng vậy! Đúng vậy!







- Lúc đó ta chỉ biết đi tiếp. Tuy nhiên việc tiếp sinh đối với ta thì không được thông thạo!







- Nếu không được thì sư tổ đi tìm người tiếp sinh đến cho bà ta!







- Ta cũng nghĩ đến như vậy. Nhưng có biết đâu bà ta sớm cũng không sinh mà tối cũng không sinh, mà khi trở về đến chân núi mới bắt đầu chuyển dạ. Thấy bà ta đau mà đầu toát mồ hôi, bà ta lao vào trong dãy cây ôm lấy một cây mà la khóc, kêu cha gọi mẹ từng hồi...







- Sư tổ đi nhanh tìm người tiếp sinh chứ?







- Vâng! Ta cũng muống đi tìm người đến, thế nhưng phóng mắt nhìn bốn bề hoang vu vắng lặng, quanh đó khoảng một dặm không hề có một nhà ở.







- Trời ơi! Làm thế nào?







- Ta trong lúc gấp quá không biết làm thế nào, mắt nhìn thấy bà ta lúc cơn đau lên đến tột độ, bà ôm lấy thân cây cào xé, cứ bốc ra từng lớp vỏ cây rơi xuống, đến lúc thân cây bóng nhẵn sạch vỏ thì mười ngón tay đếu rướm máu.







- Xong rồi... Xong rồi...







- Ôi! Ta tuy nhiên sống đã lớn tuổi như thế này rồi, nhưng cũng không nghĩ đến nữ giới sinh con đau đến thế, ta không đành lòng được phải rơi lệ.







- Ôi! Rơi lệ có ích gì!







- Hừ!







- A! Xin lỗi sư tổ!







- À! Thảo nào lúc Thu Tuyền ngầm rơi lệ, vốn ngươi lại đa tình đối với nữ giới đến một trình độ đáng sợ. Ngươi nên biết rằng, loại đa tình sẽ khiến cho ngươi biến thành dung tình bất chuyên đấy!







- Vâng, đệ tử về sau nhất định sẽ cải biến. Sau đó sao nữa?







- Sau đó Cửu Giá Quả Phụ đi xuống núi phát hiện ra, bồng bà ta lên. Vào ngày thứ hai ta lại hóa trang và đến ở Tuyết Sơn để tuần du, nhìn thấy Tây Đao Mễ Tư Đạt từ trong rừng bồng ra một đứa hài nhi sơ sinh nằm trong một chiếc khăn trắng. Ta đi nhanh về phía trước để xem thì thấy trên mình đứa bé có đeo một trang chữ, ở trên có ba chữ Thiên Phi Vân. Bây giờ ngươi đã biết thân thế của Từ Hoa Lang Quân ở trước mặt mình rồi. Đây là một sự kiện thật tàn khốc, ta tin rằng ngươi tất phải có dũng khí để chịu đựng. Giờ đây ngươi muốn giết chết hắn hoặc là phế bỏ đi toàn công lực của nó ta đều không phản đối. Ngươi dự định xử trí thế nào?







- Đệ tử hy vọng rằng hắn ta có thể hối cải lại những điều sai trái trước đây, làm lại một cuộc đời mới.







- Điều này sợ rất khó đấy. Cũng như cổ nhân đã nói: “Giang sơn di cải bản tính nan di” (giang sơn có thể dễ thay đổi mà bản tính thì khó sửa đổi được). Trong huyết dịch gã ta có...







- Sư tổ...







- Được rồi, ta không phản đối việc đó, ngươi cứ tùy tiện mà giải quyết. Bây giờ trời đã sắp sáng, ngươi cũng bất tất phải trở về khách sạn, giờ hãy lên đường đi.







- Được rồi, chì là lúc Thu Tuyền tỉnh dậy sợ rằng...







- Hài tử, ngươi bây giờ phải lo làm sao đến trước Đông Kiếm tìm Tiên Cơ Võ Khố. Nên biết rằng bây giờ trời đã sắp sáng. Đông Kiếm rất có thể đã rời khỏi Vô Song bảo.







Hoàng Bác không dám nói nhiều, hướng đến lão nhân kính cẩn đáp lễ và vác Thiên Phi Vân đang hôn mê nằm trên đất lao mình đi thật nhanh về hướng bắc.