Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 60: Ái ái tăng tăng tiểu oan gia




Tiểu Bình vượt đến trước mặt Hoàng Bác và dừng chân lại, cúi đầu cắn đôi môi hồng như anh đào, nàng ngẩng mặt lên, cong môi lạnh nhạt nói :







- Hừ, huynh cho rằng tôi đến tìm huynh chứ gì?







Hoàng Bác ung dung cười, trả lời :







- Đương nhiên là không phải!







Nói xong chàng chuyển mình đi tiếp.







- Đứng lại!







Vừa dứt lời, nàng đã đến đứng trước mặt Hoàng Bác và giọng gay gắt :







- Đợi một tí, sư phụ có điều muốn bàn với huynh.







Hoàng Bác đưa tay gác trên đầu, hỏi :







- À, sư phụ cần nói điều gì nhỉ?







Vừa nói, chàng vội vàng bước đến, mạnh dạn đưa tay kéo nàng lại gần, cúi đầu xuống hôn một cái cuồng nhiệt.







Tiểu Bình kêu lên một tiếng, hai tay đánh loạn xạ vào ngực của chàng. Sau cùng, nàng cũng không kháng cự gì nữa.







Hoàng Bác từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt của nàng khép lại, nước mắt lăn dài trên đôi má hồng khiến cho người vừa cảm động vừa thương yêu. Chàng không kiềm chế được bèn đưa hai tay ôm nàng vào lòng cúi mặt cọ xát vào mái tóc mượt mà của nàng, than nhẹ :







- Tiểu Bình, đừng nên khóc, khóc vậy lại làm cho lòng ta như dao cắt.







Tiểu Bình hai vai chùn lại, bật ra tiếng khóc tức tưởi, tựa hồ như bộc bạch điều gì oán hận vô cùng, thảm thương thay.







Hoàng Bác lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, lau qua một lượt, chiếc khăn đã thấm đầy nước mắt, chàng không khỏi tiu ngiủ, than dài :







- Ôi, nàng xem chiếc khăn tay đã ướt đẫm, để ta vắt một cái...







Tiểu Bình bật lên một tiếng cười, nét mặt ửng hồng, cắn môi đấm thình thịch vào ngực Hoàng Bác nói :







- Không biết xấu hổ, anh quá xảo quyệt!







Hoàng Bác vui mừng bảo :







- Đúng, cứ chọc quậy đến khi cô hết giận mới thôi.







Tiểu Bình lại nắm lấy cổ áo chàng hệt như động tác của Mẫu Dạ Xoa, nói :







- Tôi hỏi huynh, lời nói của huynh ở Mạc Can sơn có định liệu trước hay không?







Hoàng Bác gật đầu lia lịa, trả lời :







- Định rồi, định rồi, quân tử nhất ngôn, ngựa nhanh chỉ cần một roi thôi.







Tiểu Bình không tin, nhăn mũi nói :







- Thế thì vì cớ gì mà lại đi với cô ta?







Hoàng Bác nét mặt buồn khổ, trả lời :







- Tôi vừa rồi cũng đã nói, chính là cô ta tìm tôi...







Tiểu Bình cười nhạt, tiếp lời :







- Hừ, xem cô ta như vậy, giống như lạ không muốn làm người thứ hai?







Hoàng Bác nhiu nhíu đôi mày lưỡi kiếm lại nói :







- Muội không nên nói xấu cô ta...







Tiểu Bình giương mày, gắt giọng :







- Được, tôi chỉ nói một câu mà anh đã bênh cô ta, có thể thấy rằng...







Hoàng Bác đưa tay bưng miệng nàng, trầm giọng :







- Tiểu Bình, muội sao không suy nghĩ lại một tí? Giả như muội là người thông minh thì phải nên đồng tình với cô ta mới đúng.







Nói xong, đôi mắt tuấn tú của chàng không ngăn được đôi dòng lệ chảy dài, buồn bã cúi đầu.









Tiểu Bình vốn là có đầy ắp trong lòng ý ghen tuông, đâu có nghĩ như người được. Lúc này thấy chàng đang đau khổ mới biết rằng mình quá sai trái với chàng, nàng lại vừa hổ thẹn vừa nôn nóng. Nàng bèn dúi đầu vào lòng chàng, khóc lóc nói :







- Xin lỗi, muội không phải cố ý. Từ này về sau muội không nghĩ khác gì đối với cô ta nữa.







Hoàng Bác cầm khăn lau nước mắt cho nàng, cười nói :







- Xem này, chiếc khăn tay nên vắt thử xem.







Hai người cùng nhìn nhau nở nụ cười hết sức phấn khởi, cùng ngồi xuống dựa vào cây tùng cổ, sát mặt liền nhau, tâm tình rã rích, mỗi người đều kể lể tâm sự tương tư khi xa nhau. Hai người triền miên quấn quít, nói không biết gì đến cả ánh sáng đang chiếu rực bên ngoài.







- Tiểu Bình, sư phụ bảo muội đến đây bàn với huynh điều gì?







- Sư phụ muốn mang em đến núi Trường Bạch truyền võ nghệ, bảo huynh lúc trở về nhớ mua thêm một giỏ quả táo...







- Ha ha...







- Hừ, có gì mà buồn cười thế?







- Đương nhiên là buồn cười, muội sau khi đến Trường Bạch rồi thì biết rằng ở xứ đó có táo rồi mà.







- Hừ, vậy là sư phụ đã gạt muội.







- Muội thử đoán sư phụ tại sao lại gạt muội?







- Không biết.







- Để huynh nói cho muội nghe...







- Mà không thích nghe...







- À, thế mà huynh tưởng rằng thật sự không biết.







- Hừ, sư phụ lúc trẻ chắc cũng nghịch lắm nhỉ?







- So với huynh như thế nào?







- Không bì được đâu.







- Không được sao?







- Đương nhiên là không được.







- Nói như thế, tức Tiểu Đái Lập chắc được chứ?







- Không có lý do, bỗng nhiên đề cập tới hắn ta làm gì?







- Hừ, muội cho rằng huynh không biết sao?







- Nói mò, muội thấy hắn ta là phát ghét.







- Lẽ dĩ nhiên là phát ghét, nhưng làm sao lại cùng đi với hắn ta?







- Muội không có.







- Nói lại một câu nữa huynh nghe nào.







- Muội chẳng qua là giận huynh...







- Vì giận huynh mà đi cảm tình bỡn cợt với người ta, như vậy cũng là không được.







- Hắn ta đầu óc đần độn, tự làm cho mình khổ, muội có liên quan gì...







Vừa nói đến đây, đột nhiên lại có giọng của một người đàn bà cách phía sau lưng không xa, phát đến.







- Được a, con của lão nương đầu óc đần độn, vậy ngươi thông minh lanh lợi, lão nương này sẽ xé miệng ngươi ra.







Hai người không đề phòng có người đến gần, la lên kinh ngạc và nhất tề nhảy đến phía trước mấy trượng. Quay mình nhìn lại trong bờ tường cách bảy tám trượng thấy Nam Quyền Đái Lập Ông và Mẫu Dạ Xoa Trương Đại Nương thình lình xuất hiện. Họ lộ mình ra chưa trọn hết cái áo lót nửa thân trên ở bụi rậm, trên mặt đều ửng đỏ. Hiển nhiên là đã núp mình trong bụi lâu rồi.







Mẫu Dạ Xoa vừa quát vừa sửa áo ngay ngắn lại, nhảy vọt ra khỏi bụi rậm, hung hăng đi đến hướng Tiểu Bình. Hoàng Bác nghĩ không nên gây gỗ với bà ta, liền hô “trốn mau” một tiếng, kéo Tiểu Bình nhanh chân chạy, mới vượt đi được hai trượng lại nghe tiếng Mẫu Dạ Xoa quát :







- Ba Kim Sơn, mau giúp lão nương chặn đứng nó lại.







Hoàng Bác kinh ngạc, vươn cánh tay ôm lấy eo Tiểu Bình, xuất Tuyết Phiêu Phi lao về phía trước thật nhanh. Nhưng mới được một bước thì tai lại nghe tiếng áo phất rào rạt trên đầu, trước mặt lại xuất hiện một người. Nam Quyền đã chặn đứng trước mặt.







Hoàng Bác vội tạt sang bên phải, hoảng hốt thấp giọng nói :







- Lão tiền bối, xin người hãy đối xử khoan dung một tí.







Nam Quyền vươn tay chặn lại, lắc đầu trả lời :







- Không có biện pháp nào khác, ngươi chỉ bảo cô ta ngoan ngoãn để lão nương đánh hai cái bạt tai là xong.







Lời nói chưa dứt, lại có tiếng gào rít, Mẫu Dạ Xoa đã lao vút đến.







Hoàng Bác vội đưa Tiểu Bình lùi lại phía sau lưng, nói lớn :







- Bà kia, chớ có quên rằng người còn nợ tiểu khả mười lượng bạc đấy.







Mẫu Dạ Xoa vốn đang chuẩn bị để tấn công, nghe nói vậy liền dừng lại, hai tay chống nạnh ngang lưng, đá mày, gằn giọng quát :







- Lời quỷ quái, lão nương mấy khi cần đến bạc của ngươi.







Hoàng Bác cau mày, uẩn khúc :







- Ôi, bà suốt đời thanh bạch, sao lại hốt nhiên mà vu cáo thế. Lão nương lần trước tại núi Mã An đã bằng lòng truyền thụ cho tiểu khả một chiêu Luy Cổ Tuyên Thiên, nói rõ rằng giá tiền là một ngàn lượng bạc, lúc đó tiểu khả chưa tiện được, nên đã giao trước cho bà mười lượng, lão nương quên rồi sao?







Mẫu Dạ Xoa choáng váng, nghiêng đầu làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó lại hốt nhiên “à” một tiếng nói :







- Lão nương đã nghĩ ra, đúng rồi. Lão nương đã cầm của ngươi mười lượng bạc, thế thì còn chín trăm chín mươi lượng sao lại không mang nhanh đến đây?







Hoàng Bác vội tiếp lời :







- Vâng, vâng. Tiểu khả muốn mang đến sớm, nhưng chỉ có một điều là tìm không có bà, cho nên giờ đã gởi nó ở ngân hàng trong thành. Nếu lão nương lúc này mà cần thì tiểu khả sẽ lập tức lấy đến ngay.







Nói xong, chàng chấp tay vái chào và dẫn Tiểu Bình cùng đi.







Mẫu Dạ Xoa thấy hoài nghi, liền nhảy đến chặn đường, nói :







- Đợi một tí, ngân bạc của ngươi giờ nó đang nằm ở ngân hàng nào?







Hoàng Bác cười, đáp :







- Ở tại ngân hàng Kim Đẩu Sơn trong thành Trì Châu, lợi tức khá nhiều, lấy và gởi tùy tiện, vô cùng tiện nghi à.







Mẫu Dạ Xoa mắt sáng lên, vội vàng hỏi :







- Thành Trì Châu cách đây có xa lắm không?







Hoàng Bác đưa tay chỉ ra phương xa, trả lời :







- Rất gần, chỉ cần xong một bữa ăn là có thể lấy đến kịp liền.







Mẫu Dạ Xoa ngoảnh đầu suy nghĩ, quay đầu lại nhìn Nam Quyền, cười nó :







- Kim Sơn, chúng ta cùng đi với họ lấy ngân bạc.







Hoàng Bác thoáng nghĩ, vội khua tay nói :







- Không, không. Không dám để lão nương phải nhọc công, tiểu khả tự đi lấy tiện hơn.







Mẫu Dạ Xoa lắc đầu, tiếp lời :







- Không được, tiểu tử ngươi nếu đi biệt rồi, lão nương biết tìm ngươi ở nơi nào?







Hoàng Bác xua tay nói :







- Ôi, lão nương sao lại nói vậy, tiểu khả chịu ơn lão nương đã bằng lòng truyền thụ tuyệt chiêu đệ nhất thiên hạ, trong lòng thích thú không gì bằng, vậy tại sao lại chuồn thẳng được?







Mẫu Dạ Xoa vẫn lắc đầu, đáp lại :







- Rất khó nói, lão nương mấy tháng nay cũng đi không ít địa phương, truyền đạt võ nghệ mấy mươi lần. Mọi người lúc xem lão nương đánh quyền đều vây quanh vỗ tay tán thưởng thế mà đến lúc cần tiền thì bỏ chuồn cả, không còn một ai.







Hoàng Bác tỏ vẻ rất tán thành, đáp :







- Những người đó thật là không có lương tâm. Tuy nhiên, tiểu khả không phải là những loại người đó. Lão nương cứ yên tâm.







Mẫu Dạ Xoa lắc lắc đầu, hai mắt máy động một hồi, bỗng nhiên lại chỉ tay vào Tiểu Bình, nói :







- Như vậy ngươi hãy để tiểu nương này ở lại làm bằng, đợi đến lúc ngươi mang ngân bạc đến rồi hãy đưa cô ta đi, như thế nào?







Hoàng Bác câm bặt miệng, lại liền chắp tay cười :







- Hi hi, bà nói đùa chứ? Cô ta có gìd đáng giá đối với đồng tiền...









Mẫu Dạ Xoa cười đanh đảnh tiếp :







- À, nói là cô ta không có giá đối với đồng tiền, đem bán đến Hàng Châu Hoa Đình, ít ra cũng có năm trăm lượng ngân bạc đấy.







Tiểu Bình kinh hãi, nhảy đến phẫn nộ quát :







- Đồ quá quắt, con gái ngươi mới đáng đến Hoa Đình đó.







Mẫu Dạ Xoa lại trở nên giận dữ như sấm sét, sỉ vả :







- Được a, con gái của lão nương là một người thanh tú, tài ba, sao ngươi dám phỉ nhục nó. Lão nương hôm nay nếu mà không đánh chết ngươi thì không gọi là Mẫu Dạ Xoa nữa.







Bà ta vừa nói vừa nộ khí bừng bừng, xăn tay áo xông đến. Hoàng Bác kéo Tiểu Bình lùi lại mấy trượng, vội vàng khua tay lia lịa, nài nỉ :







- Từ từ đã, từ từ đã, chúng ta nói chuyện về bạc, nói chuyện về bạc cơ mà.







Mẫu Dạ Xoa nghe nói đến bạc liền nguôi giận, dừng chân lại chống nạnh nói :







- Cứ y như chủ ý của lão nương, ngươi để cô ta ở lại đây, lão nương sẽ không đánh cô ta.







Hoàng Bác lại bắt chước bà ta, lắc đầu đáp :







- Không căn cứ vào đâu được...







Mẫu Dạ Xoa đanh giọng, nói :








- Sao lại không căn cứ, ngươi mang bạc đến đây. Cần thì cứ quan sát xem cô ta nếu như bị đánh thì ngươi sẽ không đưa bạc mà.







Nói xong, lại quay mặt sang Nam Quyền, bảo :







- Kim Sơn, ngươi xem như vậy có công bằng hay không?







Nam Quyền vội gật đầu trả lời :







- Rất công bằng, trong thiên hạ không có ai dàn xếp được như vậy.







Hoàng Bác trong lòng nổi giận, nén giận nói :







- Lão tiền bối, người thật sự bây giờ muốn đồng tình với những điều xấu phải không?







Nam Quyền sắc mặt sợ hãi, nhìn chàng với vẻ kinh dị, miệng lại mấp máy đáp lời :







- Gã kia, nội công của ngươi tiến bộ đến như vậy từ lúc nào thế?







Hoàng Bác lại lên giọng nói :







- Việc này để nói sau, như hôm nay tiền bối dự định giải quyết thế nào?







Nam Quyền nét mặt sạm lại, đáp :







- Thật là áy náy, lão này không biết làm sao được.







Hoàng Bác cau mày tiếp lời :







- Tiền bối hiểu rằng vãn bối xem ra còn nể mặt, nếu không thì đã sớm cho bà ta nếm mùi đau khổ rồi.







Nam Quyền gật nhẹ đầu đáp :







- Ta biết, nhưng giờ ta đang tại cuộc thì ngươi cũng ráng nên nén giận một lần đi.







Hoàng Bác phẫn nộ :







- Hừ, tiền bối sợ bà ta như vậy, thật là xưa nay ít thấy.







Nam Quyền cũng giận dữ đáp :







- Nói ngoa, Lão này một chút cũng không sợ bà ta. Ta cũng đau lòng đối với bà ta.







Hoàng Bác cười tiếp lời :







- Tiền bối thất điên bát đảo, đau khổ với bà ta sao?







Nam Quyền đỏ mặt nói :







- Như vậy thì không nên, tiểu tử ngươi thật là bạc tình mỏng nghĩa.







Hoàng Bác không muốn nói thêm nữa, liền nghiêm giọng :







- Hôm nay nói một tí chuyện phiếm, giờ tiền bối rốt cuộc dự định thế nào?







Nam Quyền than :







- Ôi, ngươi hỏi ta, vậy ta hỏi ai?







Mẫu Dạ Xoa nhìn thấy chồng mình và Hoàng Bác đang đối thoại, bà ngoảnh đầu chăm chú nhìn hai người, lại lắng nghe một hồi. Nghe không được điều gì, bèn nắm lấy tay phải của Nam Quyền kéo lại, nói :







- Kim Sơn, ngươi với hắn ta nói gì vậy?







Nam Quyền bị kéo làm toàn thân phát run, vội nở giọng cười nịnh, đáp :







- Không có gì, tôi đang khuyên nó thực hiện y như chủ ý của bà, để cô ta ở lại.







Mẫu Dạ Xoa gật đầu vui mừng :







- Hắn ta có chịu không?







Nam Quyền cười “hì hì” đáp :







- Sẽ chịu liền, chịu liền mà...







Mẫu Dạ Xoa liền quay sang Hoàng Bác, quát :







- Tiểu tử, lão nương không có tính nhẫn nại mà đợi được.







Hoàng Bác làm bộ gật đầu, lại quay sang Tiểu Bình nhỏ giọng nói :







- Tiểu Bình, huynh ở lại ứng phó với họ một lát, muội thừa cơ hội mà trốn về tìm sư phụ đi.







Tiểu Bình trong lòng ngán ngẩm, bèn cúi đầu trề môi nói nhỏ :







- Không, em muốn tiễn anh một lộ trình.







Hoàng Bác mỉm cười đáp :







- Đã dự định rồi, bây giờ làm sao mà có thể tiễn đi được.







Tiểu Bình giậm chân nói :







- Em bất kể...







Hoàng Bác vội tiếp lời :







- Tiểu Bình, bây giờ tình huống thật là khẩn bách, muội không thể làm như vậy được đâu.







Tiểu Bình chép miệng cười, đến gần tai chàng mở giọng nhè nhẹ :







- Được rồi, nhưng em không nói cho anh về diệu kế đó đâu.







Hoàng Bác ngạc nhiên hỏi :







- Diệu kế thế nào?







Tiểu Bình nổi giận, vặn cánh tay của chàng nói :







- Anh không phải dự định là đi trộm lấy Tiên Cơ Võ Khố ở Vô Song bảo sao?







Hoàng Bác lúc này mới nghĩ đến, cười “ồ” một tiếng đáp :







- Đúng rồi, em bây giờ nói với anh đi.







Tiểu Bình mỉm cười, hai bờ môi thơm tho lại thỏ thẻ gần bên tai chàng, muốn nói ra diệu kế. Đôi mắt ngẫu nhiên nhìn sang một bên, bỗng nhiên nghe một tiếng kêu kinh ngạc, nàng liền lấy tay kéo chàng lùi lại.







Mọi người đã biết được có điều khác lạ, lập tức ngoảnh đầu nhìn tứ phía. Lúc này mới phát hiện ra dưới một gốc cây đại thụ cách khoảng ngoài bảy tám trượng hướng bên trái, có một lão nhân râu mép, thân khoác áo đại bào loang lỗ đang đứng, đó là Tây Đao Mễ Tư Đại.







Lão ta hai tay đan chéo nhau trước ngực, hai mắt quắc sáng đầy hung dữ, miệng lại phát ra tiếng cười hắc hắc. Sau đó lại buông thả hai tay và bước bộ đến phía Nam Quyền, nghiến răng hung hãn nói :







- Lão Ông, vốn lại là ngươi đã đào trộm lấy Cửu Ưu Bạch Cốt Lôi dưới đất của lão phu.







Nam Quyền lập tức đưa hai tay vịn vào lão thê, đẩy đến hai bước, gằn giọng nói :







- Mễ Tư Đại, người nào trộm lấy của ngươi, cũng lại đến tìm ta sao?









Mễ Tư Đại xếch mày dựng đứng, dừng chân và phẫn nộ quát :







- Không phải là ngươi lại còn ai nữa? Hừ, lão phu đã biết trước được những chuyện kỳ quái xảy ra. Tại sao ngươi buộc lão phu phải nói chuyện ngán ngẩm...







Nam Quyền cười nói :







- Ta rất buồn tẻ vắng lặng, nhân vậy mà muốn tìm ngươi để tán gẫu, như vậy có gì gọi là kỳ quái?







Tây Đao lại gắt giọng :







- Những ngày tán gẫu như vậy ngươi cho rằng giao tình chúng ta thâm hậu lắm sao?







Nam Quyền cười nhẹ một tiếng, nhún vai đáp :







- Ít nhất chúng ta không cừu thù, không oán hận...







Mẫu Dạ Xoa đứng một bên nghe vậy liền dựng đứng đôi mày, sấn bước đến đanh giọng nói :







- Kim Sơn, ngươi làm sao lại nói chúng ta và lão ấy không thù hận?







Nam Quyền hừ một cái, lập tức sắc mặt trầm lại, đưa tay chỉ Tây Đao, quát :







- Đúng à. Ngươi đã giết hại người cậu út của ta, ta chưa tìm ngươi để đòi nợ, ngươi lại đến tìm ta để gây rối, hừ...







Tây Đao ngước nhìn, trầm giọng nói :







- Lỗi nhỏ nhặt đó bỏ đi, bây giờ ngươi hãy mau đem Cửu Ưu Bạch Cốt Lôi đó trả lại đây.







Nam Quyền chuyển mắt nhìn sang Hoàng Bác, rồi từ từ ngước mặt lên lạnh nhạt nói :







- Đây là lời hỗn láo.







Tây Đao ánh mắt hung dữ, nhìn xa xa. Bước đến một bước, trầm giọng nói :







- Xem ra ngươi rất có ý đánh phớt lờ đấy.







Nam Quyền lạnh nhạt đáp :







- Ngươi nếu như tự nắm chắc được phần thắng thì lão già này cũng muốn được phụng bồi.







Mẫu Dạ Xoa lại nhảy đến quát :







- Kim Sơn, ngươi nói nhiều làm gì vậy, hãy ra tay nhanh lên.







Nam Quyền quay đầu nhìn bà ta thấp giọng :







- Mẫu nương, lôi cổ động lớn đó mất đi rồi...







Mẫu Dạ Xoa nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hốt nhiên lại ngửa đầu ướn cổ xướng cao một tiếng :







- Thình!







Giọng như sư tử gầm, bật mạnh vào tai, nghe mà làm cho lòng người chấn động, thần trí mê ly.







Nam Quyền toàn thân đảo loạn, không tự chủ được, nghiêng người bước đến phía Tây Đao.







- Thình, thình, thình.







Nam Quyền chân lại theo tiếng hô mà bước đến ba bước.







- Thình, thình, thình, thình, thình...







Âm hiệu tiếng trống trận càng nhanh, Nam Quyền tinh thần loạn xạ, hét một tiếng vụt lên phía trước, đột nhiên phát một đường quyền đánh thật nhanh vào mặt của Tây Đao.







Tây Đao cất giọng cười lớn, xoay mình tránh lực quyền đó, đồng thời nhanh nhẹn quay tay phải một cách uyển chuyển nhanh như chớp đánh vào ngực trái của Nam Quyền.







Chiêu này là Tiệt Vân Đoạn Lưu trong thế Đoạn Hồn Thập Bát Đao, quạt ngược lại nhanh như điện chớp, đạt tới mức tối cực về sự quỷ quyệt của bá đạo.







Nam Quyền chuyển nhanh mình, tay phải luồng sang nách, đánh bạt vào tay phải của lão ta. Thởi gian trong tích tắc mà đối phó rất chuẩn xác, thật là mỹ diệu.







Tây Đao phát lên giọng cười hung dữ, tay phải như đao, sấn bước đến Nam Quyền.







Hai vị cao thủ võ lâm đọ sức một trận làm cho người ta nhìn thấy phải giật mình, mỗi lần ra tay đều bao gồm cả công lẫn thủ, lực cường thế mạnh, nhanh như điện chớp, mỗi lượt tiếp giáp nhau đã xuất ra bảy tám chiêu liền thật nhanh, mạnh, không phải là chuyện bình thường.







Mẫu Dạ Xoa hai tay nắm lại, vung liên hồi như đánh trống, miệng thì xướng “thình, thình” như pháo nổ, muốn làm cho Nam Quyền phải đánh Tây Đao đến tả tơi.







Hoàng Bác nhìn xem một hồi, lại quay sang Tiểu Bình đang ẻo lả dựa vào mình, nhỏ giọng nói :







- Tiểu Bình, chúng mình chạy đi.







Tiểu Bình cười tủm tỉm đáp :







- Không, để xem một tí đã...







Hoàng Bác cười, tiếp lời :







- Đã định liệu rồi, bây giờ mà không đi, đợi thêm tí nữa thì sợ rằng sẽ không thoát được đó.







Tiểu Bình lắc đầu không đáp, đôi mắt không rời khỏi hai cao thủ đang đấu. Nàng cười mở tròn đôi mắt đầy vẻ thích thú.







Mẫu Dạ Xoa đứng ngoài cổ vũ.







Hoàng Bác đưa tay trái choàng lấy eo lưng nhỏ nhắn thướt tha của nàng, cau mày nói :







- Cười à, đợi để bán đến Hàng Châu Hoa Đình, khi đó thử xem còn cười được nữa không?







Tiểu Bình đang cười, lại nghiêm nét mặt, ngoảnh đầu nhìn chàng một cái, đáp :







- Hừ, huynh thích thú lắm phải không?







Hoàng Bác mỉm cười trả lời :







- Không phải là thích thú, mà là không yên lòng.







Tiểu Bình nở nụ cười điềm đạm, nàng bỗng quay mình nắm lấy tay chàng cùng kéo nhau đi nhanh.







Mẫu Dạ Xoa thấy vậy, bất giác liền dừng cổ vũ, đuổi theo, đanh giọng quát :







- Ê tiểu tử, ngươi muốn chuồn đó sao?







Nam Quyền nghe tiếng cổ động bị đứt đoạn, tức thì thế công lại giảm sút, liền bị Tây Đao đánh bạt lùi lại năm bước, tay chân loạng choạng, lảo đảo biến sắc, lão ta vội gọi to :







- Mẫu nương, xướng lên tiếp đi, xướng lên tiếp đi.







Mẫu Dạ Xoa quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy lão tử của mình đang có hiện tượng nguy hiểm liền không dám đuổi tiếp, quay mình trở về và ưỡn cổ mà xướng lên :







- Thình, thình, thình...







Hoàng Bác và Tiểu Bình chạy được đến chân núi Cửu Hoa, lúc này mới yên tâm thả bước chậm rãi, rồi thẫn thờ dừng lại dưới một gốc cây đại thụ ngồi xuống.







Hai người bịn rịn một hồi, Tiểu Bình lúc này mới kề đến sát tai chàng nói ra diệu kế trộm lấy Tiên Cơ Võ Khố như thế nào. Nói xong, lại nghĩ đến lúc phải ly biệt. Đột nhiên nàng quay mình ôm chầm lấy chàng, dúi đầu vào trong lòng chàng mà khóc tức tưởi.







Đi thẳng đến núi Nhật Bạc phía tây, lúc này hai người mới quyến luyến rơi lệ và chia tay.







Hoàng Bác sau khi chia tay Tiểu Bình, liền đi thẳng một mạch về hướng đông đến Thạch Đại vào lúc mọi nhà đã lên đèn đuốc.







Chàng tiến đến thành, trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ đến người kỳ lạ có tấm mền đỏ trong mình ở đường Hàng Châu. Người ấy trước đây ba mươi năm đã cùng với thân phụ đi chơi ở Cửu Hoa, sau đó lại đến khách sạn Quần Anh Hội ở thành này. Vào một đêm khuya thân phụ liền bí mật rời khỏi khách sạn, bị trúng độc và chết ở ngoại thành. Lại nói rằng khách sạn đó giờ đã nghỉ việc. Bất quản là lời nói của người đó có thật sự đúng không, hôm nay đã đến đây rồi, thì sao lại không thuận tiện hỏi han một tí. Nhiều lúc có thể tìm ra được manh mối mà không biết trước được đấy... Chàng đang cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nghe phía trước truyền đến những lời náo nhiệt, chàng ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi kinh ngạc...