Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 49: Khổ tâm kết hợp ngũ phái




Hoàng Bác vừa muốn chuyển thân đi, Huệ Tâm Thượng Nhân liền tiến đến một bước hỏi?







- Xin hỏi thí chủ bí kíp “Tiên Cơ Võ Khố” bị đoạt từ tối hôm qua từ đâu có được?







Chàng phát nóng giận lên, muốn mỉa mai lão nhưng nghe trong rừng có tiếng người. Liền thấy xuất hiện bốn người đang bước đến Võ Đang Bạch Vũ chân nhân, Ngô Liễu thiền sư Thiếu Lâm, một lão diện bộ âm trầm Vũ đại hiệp Hoa Sơn, và một lão già gương mặt gian hiểm Không động. Họ bước đến nhìn thấy lão Nam Quyền, một trong Ngũ kỳ võ lâm, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc cùng bước đến kiến lễ, Nam Quyền cũng đáp trả lễ.







Bạch Vũ chân nhân đưa mắt nhìn Hoàng Bác, rồi chuyển nhìn Thượng Nhân gật đầu chào :







- Tối qua, bần đạo mấy người rượt đuổi theo, sau vì trời tối không nhìn được xa, nên lạc hướng Thượng Nhân, vừa rồi nghe tiếng đấu nhau trong rừng, nên tới ngay không biết kết quả truy tìm nguyên hung ra sao.







Huệ Tâm Thượng Nhân nhăn mặt cười khổ :







- Kết quả là vẫn đuổi theo kịp, nhưng nếu không có Hoàng thí chủ này có lẽ lão nạp này khó gặp lại quý vị.







Huệ Tâm kể lại khi đuổi đến đây, Bạch Mục Ma đã đứng đợi, rồi cùng Âu Dương Thừa Kiếm liên hợp tấn công lão phải đành tận dụng tất cả công lực khổ chiến hơn bốn giờ. Trong lúc nguy ngập, sức cạn. Hoàng Bác kịp lúc đến giải nguy.







Vũ đại hiệp nghe xong cướp lời hỏi :







- Thế bí kíp “Tiên Cơ Võ Khố” Thượng Nhân đoạt về chưa?







Thượng Nhân ta thán thốt :







- Lão nạp võ công có hạn, thật mắc cỡ!







Vũ đại hiệp nhìn Hoàng Bác, xoay qua hỏi Nam Quyền :







- Xin hỏi Ông tiền bối, chàng là môn hạ của ai?







Nam Quyền đưa tay kéo nón, chậm rãi trả lời :







- Hắn là đệ tử của lão khiếu hóa “Bắc Cái” và lão mũi bò “Lung Tuyết” võ nghệ cũng được, nhưng làm quen với người đẹp rất là lợi hại, nếu ngươi có con gái nên chăm lo cho kỹ đó!







Hoàng Bác nghe lão nói cảm thấy tức cười, tay chấp quyền lễ Nam Quyền chỉ Vũ đại hiệp nói :







- Ông tiền bối, lão ta đây thật ra là môn hạ của phái nào?







Nam Quyền vừa cười cười vừa trả lời :









- Hà, lão ta là sư đệ của Chưởng môn phái Hoa Sơn Vân Trung Long Huệ Từ Hải là “Hoa Sơn Thần Roi” Vũ Bất Phàm, địa vị lão ta chỉ đứng dưới vị Chưởng môn nhân mà thôi, sư phụ của ngươi không nói cho ngươi biết sao?







Chàng nghe qua chấp tay nói :







- Ồ thật là bất kính, tiểu bối có thất lễ xin bỏ qua, thọ giáo chỉ dạy.







Lão Vũ đại hiệp nghe, nhìn Hoàng Bác biết là tay không vừa, không biết làm sao chỉ ừ à :







- Không dám, Hoàng thiếu hiệp ạ...







Thiếu Lâm chưởng môn Ngô Liễu thiền sư nhận thấy Thượng Nhân Huệ Tâm được Hoàng Bác cứu giúp hai lần. Vậy mà tối hôm qua, hiểu lầm gây rắc rối vì bí kíp “Tiên Cơ Võ Khố”. Biết chàng có mặc cảm với Ngũ đại môn, lòng áy náy ngỏ tiếng :







- Tối hôm qua, trong trường hợp đột ngột, thương nghị Ngũ phái khẩn cấp, không nắm rõ địch ta, nên có đắc tội với Hoàng thiếu hiệp. Bần tăng nhận lỗi lầm với hành động lố bịch. Mong Hoàng thiếu chủ rộng lượng bỏ qua cho.







Hoàng Bác nghe Ngô Liễu thiền sư nói xong, tiếp rằng :







- Chuyện xảy ra nhiều hiểu lầm, vì bất đắc dĩ thôi, cái gì đã qua không nên nhắc lại...







- Vô lượng thọ Phật, Hoàng thiếu hiệp quả đúng là hiệp khách chi hậu, mô Phật!







Lần lượt Bôn Lôi Thủ Khương Công Độ phái Không động, Vũ Bất Phàm Hoa Sơn, Bạch Vũ chân nhân Võ Đang, đều dùng lời khéo léo nhận lỗi khách sáo cho trôi qua đỡ bị mất mặt.







Huệ Tâm Thượng Nhân lấy làm mừng rỡ, vui vẻ hỏi Hoàng Bác về Đơn Vân Phi, diện mạo tựa hao giống chàng... lai lịch của hắn là ai? Chàng thành thật nói, chỉ biết hắn là đệ tử của Tây Đao, là một dâm tặc khét tiếng dâm ác trên giang hồ. Cũng vì hắn rất giống chàng nên gặp nhiều sự ngộ nhận hiểu lầm, hàm oan, chàng lần lượt kể lại những sự cố tại Mai Hoa Bia. Mọi người nghe xong, đồng ồ lên kinh ngạc.







Bỗng có người thốt lên đó là Bôn Lôi Thủ Khương Công Độ phái Không động hỏi chàng :









- Lão phu mạo muội thỉnh giáo thắc mắc chẳng hay Hoàng thiếu hiệp đồng ý trả lời chăng?







Chàng nhìn lão cười nói :







- Khương đại hiệp xin nói rõ, những gì trả lời được tiểu bối tuyệt đối không tiếc lời!







Khương Công Độ đưa mắt liếc quanh miệng cười hà... hà nói :







- Hoàng thiếu hiệp có thể cho biết rõ nguồn gốc của “Tiên Cơ Võ Khố”.







Mọi người nghe hỏi việc này có liên quan về bí kíp, tất cả đều chuyển mắt nhìn chàng, ai ai cũng đều tỏ ra muốn được biết. Chàng ngẫm nghĩ mỉm cười :







- Nếu Khương đại hiệp biết rõ thì dự tính như thế nào?







Khương đại hiệp cười tỏ vẻ khó chịu nói :







- Sự thật có liên quan đến Ngũ đại môn phái tại Ngũ Long sơn hai trăm năm về trước, bổn phái tất nhiên toàn lực ứng phó.







Chàng lại mỉm cười hỏi :







- Xin hỏi, quý vị đủ khả năng chống lại Vô Song bảo?







Khương đại hiệp nghe hỏi mặt biến sắc, Huệ Tâm Thượng Nhân bật tiếng niệm “A di đà Phật” xong thốt :







- Nếu Ngũ phái kết hợp lại, thí chủ cảm thấy ra sao?







Chàng gật đầu nói :







- Thế thì còn gì bằng, nhưng Ngũ phái đã bằng lòng nhất trí ư?







Khương đại hiệp nghe chàng nói, liền kích động thốt :







- Ngũ chưởng môn nhân mất tích tại Ngũ Long sơn nay hai trăm năm rồi giờ bỗng sáng tỏ, thì lý nào Chưởng môn phản đối Vô Song bảo đang hoành hành uy hiếp võ lâm đồng đạo, nguy hại giang hồ, ai ai cũng đều căm giận, là người trong võ lâm phải có trách nhiệm chung, từ bỏ thành kiến, cùng nắm tay nhau tiêu diệt Vô Song bảo.







Lời lão Khương phát biểu thật là phấn khởi hùng hồn. Bỗng Nam Quyền hét to :







- Tiểu tử, ngươi còn kéo dài bao lâu nữa?







Chàng liền chấp tay nói :







- Xin tiền bối đợi chờ chốc lát, lập tức đi ngay.







Chàng vừa nói, vừa chuyển nhìn Bạch Vũ chân nhân Chưởng môn phái Võ Đang, Vũ Bất Phàm phái Hoa Sơn hỏi :







- Nay phái Thiếu Lâm và Không động đã đồng ý, giờ còn quý lưỡng phái có cao kiến gì chăng?







Bạch Vũ chân nhân khép mắt lại đáp :









- Đương nhiên bổn phái đáp ứng thiếu hiệp.







Vũ Bất Phàm gật đầu đáp rằng :







- Hoa Sơn phái tất nhiên không thể đi sau các phái khác.







Hoàng Bác nghe xong gật đầu, cất tiếng cười to, mắt sáng như sao, liếc quanh mọi người, ngẩng mặt thốt :







- “Tiên Cơ Võ Khố” chỉ có hai cuộn trận thế cờ vây. Cuộn trận thế cờ vây đen của Triệu trưởng lão Cái bang nhặt được, sau đó bị Âu Dương Thừa Kiếm hạ thủ đoạt mất. Còn cuộn cờ trận thế trắng của Nam Thiên Sắc Ma Phác Sa Lâm nhặt tại Cửu Liên sơn dưới cốc sâu. Sau lão Sắc Ma chuyển biếu cho tiểu bối. Tất cả ai cũng biết hai cuộn bí kíp này ẩn dấu nhiều bí mật. Võ công tuyệt học của Ngũ vị chưởng môn tại Ngũ Long sơn luận kiếm.







Tiểu bối vẫn chưa tìm ra những huyền cơ trong bí kíp ấy. Nay hai cuốn bí kíp ấy cả trắng lẫn đen đều rơi vào tay Đông Kiếm Vô Song bảo. Nếu chúng ta không sớm truy đoạt về, một ngày nào đó hắn sẽ tìm ra ẩn tích huyền cơ bí kíp. Có lẽ sẽ tạo thành sát kiếp võ lâm, hậu quả sẽ không thể lường, tưởng tượng nổi, chuyện hiểu biết của tiểu bối như đã nói trên. Còn vấn đề quý vị Ngũ phái hành sự như thế nào, ngoài phạm vi tiểu bối không dám hỏi tới.







Mọi người nghe xong không ai nói một lời, bỗng Huệ Tâm Thượng Nhân ánh mắt sáng lạnh nhìn mọi người, miệng khẽ lên tiếng, nhưng tất cả đều nghe rất rõ.








- Vào lúc sáng, giờ Thìn Trung Thu, chúng ta sẽ gặp tại Cửu Hoa sơn Liên Tâm phong, theo quý vị nhận thấy thế nào?







Tất cả mọi người đều nhất trí gật đầu.







Hoàng Bác suy nghĩ lộ trình ta sau khi đi núi Tuyết Sơn sau khi xong có lẽ cũng còn kịp đến Cửu Hoa sơn thương hội, nghĩ xong vì muốn tìm Tiểu Bình nên thốt :







- Tiểu bối có lời chúc, đoàn kết của ngũ đại phái nhất định thành công mỹ mãn, giờ xin cáo từ quý vị.







Mọi người đều chấp tay tiễn chàng.







Nam Quyền, Hoàng Bác rời khỏ khu rừng, hướng về phía tây bắc. Trên đường đi, vừa phóng vút đi vừa hỏi lão Nam Quyền :







- Xin hỏi tiền bối thuận ý được mấy người?







Lão Nam Quyền vừa bay nhảy, lắc đầu trả lời :







- Không, không gì cả, những người này có lẽ đại lười không tắm, nên người bốc ra mùi hôi hơi khó ngửi đấy!







- Thế tiền bối mỗi ngày đều tắm.







- Lão không đến nỗi mỗi ngày đều tắm, nhưng cũng không đến nỗi để bốc ra mùi. Này tiểu tử, ngươi trêu lão đấy à? Coi chừng ta cho một trận nên thân đấy!







Nam Quyền “Hừ” chuyển hỏi :







- Tiểu tử, người để lại ám hiệu chỉ dẫn, ngươi có biết là ai không?







- Có lẽ là lão quái nhân thân quấn mền đỏ!







- Quái nhân, thân quấn mền đỏ là ai?







Chàng liền thuật lại về lão quái nhân ấy, nghe xong Nam Quyền bỗng cười kha khả :







- Không lẽ lão ấy lại là phụ thân của ngươi?







Chàng lắc đầu than :







- Không, nếu là phụ thân tiểu bối, tại sao lại không về nhà?







Hai người cứ thế vừa đi vừa nói, chạy suốt bảy, tám mươi dặm, nhưng vẫn không thấy tung tích Kim Sơn và Tiểu Bình.







Chàng trong lòng lo lắng, không yên tâm, mở miệng hỏi :








- Tiền bối chắc chắn họ không chuyển hướng chứ.







Nam Quyền trả lời vẻ tự tin :







- Nếu có chuyển hướng khác, con ta sẽ để lại ám hiệu.







Chàng vẫn hoài nghi hỏi :







- Tiền bối và huynh đài đã có giao ước và liên lạc với nhau.







- Không sai







- Vào lúc nào?







- Mười năm về trước.







- Ồ, mười năm về trước?







- Mười năm trước lần đầu tiên đến Trung Nguyên, lão đã định ám hiệu liên lạc với nhau khi khẩn cấp.









Chàng dừng chân lại nói :







- Đúng là ba người mù cỡi ngựa không thấy trời đất gì cả.







Nam Quyền cũng dừng bước hỏi :







- Sao vậy?







Chàng cất tiếng than thở :







- Không hiểu! Khi còn trẻ tiền bối có theo đuổi một thiếu nữ nào chăng?







Nam Quyền đầu lắc mạnh trầm tiếng đáp :







- Không tuyệt đối lão không có những trò đùa ấy, cưới hỏi mai mối đàng hoàng!







Hoàng Bác nghe nói dở khóc dở cười than :







Lão trố mắt hét :







- Tiểu tử, ngươi dám đùa cợt với lão à?







Chàng cười khẽ đáp :







- Không, tiền bối, con trai lão tiền bối đuổi theo một cô gái, đương nhiên là không muốn có ai ở gần bên cách xa càng tốt, dại khờ gì để lại ám hiệu cho thiên hạ chê cười.







Lão cúi đầu trầm ngâm ừ một tiếng, cũng thấy có lý gật đầu khẽ nói :







- Hừ! Rất có lý, bám đuổi theo gái... bỏ rơi lão, có ngày ta đánh gãy giò mi ra.







Chàng nhắm mắt trầm tư một lúc, chấp tay nói :







- Xin nhờ tiền bối một việc, nếu có gặp Tiểu Bình, nhờ tiền bối chuyển lời là: Vào ngày Trung Thu đến Cửu Hoa sơn Liên Tâm phong tiểu bối chờ nàng, nếu ngày đó nàng không đến sẽ đợi nàng tại một thế giới khác, xin cảm tạ ân tình của nàng...







Lão nghe những lời mơ hồ ngạc nhiên hỏi :







- Ngươi nói sao? Không đi tìm nàng à?







Chàng gật đầu than nhẹ :







- Vâng, nay có việc quan trọng.







- Có việc gì quan trọng?







- Đi tìm “Thiên Niên Lục Linh Chi”







- Ngươi biết nơi nào mà tìm?







- Chưa biết!







- Lục linh chi là loài thuốc quý hiếm, ngươi không biết nơi nào, biết đâu mà tìm? Có khác gì mò kim đáy biển? Hai vị sư phụ của ngươi thật...







- Không, đó là quyết định của tiểu bối.







- Thế mà ta hiểu lầm, ngỡ họ sai bảo ngươi, thôi, ngươi hãy đi đi.







Hoàng Bác xoay người chào, phóng vút về hướng tây nam, chạy khoảng nửa dặm bỗng phía sau lưng nghe tiếng gọi lớn của lão Nam Quyền.







- Này tiểu tử, Vô Danh lão nhân hiện ở nơi nào?







Chàng nghe, biết lão đang tính việc gì, nên hỏi nơi Vô Danh lão nhân? Vờ không nghe gia tăng tốc độ, cúi đầu phóng nhanh. Chàng nghe văng vẳng bên tai, vọng đến những tiếng chửi hót của lão Nam Quyền.