Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 33: Vỗ bàn kinh ngạc




Hai người vẫn thả ngựa đi chậm rãi, vừa đi vừa kể những chuyện xảy ra trong võ lâm, đề cận đến Đoàn Văn Học cháu gái của Soái Y lão nhân, Hoàng Bác giờ mới biết lão nhân là một vị tiền bối kiếm thuật cao cường, chỉ kém Ngũ Kỳ một ít năm năm về trước, đứa con trai và nàng dâu đều bị chết trong tay của Vô Song bảo.







Lão vì muốn trả thù cho con, nhưng bất hạnh thay lọt vào bẩy trận Thiên Giai phong đói mà chết.







Gió mát dìu dịu, trăng sáng tỏ Hoàng Bác ngẫu hứng, không kiềm chế tự chủ, kê mặt sát Tiểu Bình khe khẽ thốt nhẹ :







- Tiểu Bình...







- Ứ?







- Đêm nay ánh trăng thật đẹp.







- Ừ.







- Thật diệu huyền.







- Anh...







- Muốn gì cứ nói, lẩm bẩm gì thế?







- Nói, em không giận nhá.







- Được, nói đi, không giận đâu.







Hoàng Bác kê miệng sát vào tai nàng, khẽ nhẹ thốt. Tiểu Bình hai má ửng đỏ, hai tay che lấy mặt không dám nhìn, thấp giọng :







- Anh hư quá, không biết mắc cỡ.







Hoàng Bác cảm thấy ngượng, chợt thúc ngựa phóng nhanh, Tiểu Bình ngơ ngác đuổi theo cất tiếng gọi :







- Đừng, đừng nhanh quá anh à.







Hoàng Bác vẫn cứ lao vút lên phía trước, phía sau Tiểu Bình vừa đuổi vừa gọi muốn khóc.







Hoàng Bác nhận thấy mình hơi quá đáng, liền ghìm cương chậm lại, chờ nàng đến. Tiểu Bình cũng đã đến sát cạnh chàng, ngẩng mặt lên đôi mắt nhắm lại nhè nhẹ thốt :









- Anh muốn thì cứ hôn, em không nghĩ gì đâu anh ạ.







Hoàng Bác nhìn Tiểu Bình cảm nhận thấy nàng ngây thơ vô tư, xúc động đưa tay kéo nàng từ bên ngựa sang cùng mình, ôm lấy vào lòng thật chặt.







Như trong mơ, cảm giác xoay vòng rất nhanh... từ từ chậm lại, trôi dạt trên sóng biển chẳng biết trôi dạt về nơi đâu?







Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Hoàng Bác nới đôi vòng tay... nhưng Tiểu Bình lại lao vào lòng Hoàng Bác dấu mặt vào trong lòng ngực chàng đôi mắt nhắm nghiền lại...







Bẵng đi một lúc, Hoàng Bác nhè nhẹ mở mắt nhìn, đột nhiên nhìn sang bên cạnh giật mình phát giác “Thất Hồng kiếm” của nàng, tự biến mất, chàng hoảng hốt gọi :







- Kiếm... kiếm của muội đâu?







Tiểu Bình bàng hoàng ngẩng đầu kinh ngạc :







- Ồ, kiếm của Hoàng huynh đâu?







Hoàng Bác giật người mò mẫm nơi kế bên mình, giật thót người không biết Hoàng Long Kiếm đã biến đi đâu mất rồi?







Tiểu Bình lật đật kéo ngựa lại thốt :







- Chúng ta mau đuổi theo kẻ trộm.







Hoàng Bác ngơ ngẩn ngơ ngác không động đậy, trơ trơ đáp :







- Đuổi... đuổi nơi nào?









Tiểu Bình cắn răng giận dữ :







- Cả gan thật!







Vừa nói xong nàng cảm thấy đôi má đỏ ửng, cúi mặt khe khẽ :







- Có lẽ lúc nãy... lúc nãy...







Hoàng Bác nhún vai cười :







- Thôi chúng ta đi.







Liền phóng lên ngựa tiến về phía trước.







Tiểu Bình gấp rút đuổi theo nói :







- “Thất Hồng kiếm” mất không hề gì, đáng tiếc là Hoàng Long Kiếm của Hoàng huynh.







Hoàng Bác cười chua chát :








- Sự việc đã xảy ra không ai muốn cả, dị khách này võ công khó mà đoán được, chúng ta biết hướng nào mà tìm? Đứng đây mà than khóc ư?







- Như vậy ta mất không hay biết gì cả.







- “Hoàng Long Kiếm” mình là chủ của nó, sớm muộn gì cũng sẽ trở về cố chủ.







- Kẻ trộm kiếm chúng ta không biết có ngụ ý gì? À để suy nghĩ xem..., có lẽ là lão bà gặp mặt tại quán ăn, cũng có thể... thôi chúng ta đi.







Hai người thúc ngựa tiến nhanh trên mặt đường, không bao lâu đi đến Võ Khang, cả hai nghỉ lại qua đêm.







Sáng hôm sau lại tiếp tục qua đường, trên đường không thấy những nhân vật nào khả nghi xuất hiện. Cho đến hoàng hôn xuống thì họ cũng đã đến Hàng Châu Phủ.







Hai người vào trọ tại khách sạn Toàn Gia Lai ăn uống tắm rửa. Sau đó Hoàng Bác cùng Tiểu Bình đến “Mai Hoa Bích” nơi mà đã ra đi tìm tung tích người cha mất tích mười năm về trước. Đây là lần thứ hai chàng đi qua Hàng Châu. Lần thứ nhất chàng cùng Tiểu Bình có ghé ngang qua nơi đây, nhưng vì lo âu cho mẹ, sự an nguy cuộc sống, sau đó mới chuyển đến an cư tại Mạc Sầu Hồ nay đã trỏ về nơi quê hương cố xứ. Chạnh lòng dừng mắt ngắm nhìn cảnh cũ cho dù là trong giây lát. Chợt nhớ đến Bia Thánh Lầu thả bước cố mong gặp lai những cố nhân thân quen ngày xưa. Đông thời tìm hiểu sư phụ Lung Tuyết đạo nhân và Phan Kỳ thật sự hai người có đánh cờ tại Thu Bình hay không?







Hai người thư thả kề vai nhau đi, đi được một đoạn, bỗng nhiên Tiểu Bình dừng bước hỏi :







- Nếu có người hỏi em là ai, anh trả lời như thế nào?







Hoàng Bác ngạc nhiên cười khẽ trả lời :







- Em là sư muội của anh.







Tiểu Bình hớn hở :







- Vậy mà em nghĩ không ra.







Hoàng Bác lắc đầu cười :









- Hôm qua mới bái kiến sư phụ, nay lại quên mất rồi ư?







- Sư phụ mà biết được thì giận dữ lắm phải không?







- Giận thì nói chi? Đánh đòn nữa là khác.







- Hừ! Đừng dọa.







- Anh có thường bị cha đánh không?







- Không có!








- Vậy thế còn mẹ!







- Có, nhưng mẹ không biết võ công đánh không trúng.







- Sau này nếu có theo sư phụ học phải cẩn thận đấy! Lão thích vả miệng lắm đấy!







- Hà, chắc anh thường bị sư phụ vả miệng lắm thì phải?







- Đó là dĩ nhiên, lúc học bộ pháp “Tuyết Hoa bộ” là lúc lão đuổi theo phía sau quan sát cho đến khi nào học thuần và hiểu biết hết mới thôi...







- Uy cha! Thế thì...







Hai người vừa đi vừa trò chuyện thật là vui vẻ.







Bỗng đột nhiên từ đằng xa có một tốp công sai lưng đeo giáo chặn ngang giữa lộ phía sau một người tuổi độ năm mươi hơn, thân hình rắn lùn rắn chắc. Thoáng nhìn qua người này, võ công chắc cũng không tầm thường.







Lão tiến đến, nét mặt lạnh nhạt, khẽ “Hừ” một tiếng đột ngột nhảy bắn về phía Hoàng Bác, lập tức chộp lấy bắp tay Hoàng Bác rút từ trong người ra một bộ còng, đưa hai tay Hoàng Bác vào khóa lại.







Hoàng Bác giật thót người lại không hiểu gì cả, hai tay đã bị khóa cứng lại rồi, ngơ ngác hét :







- Chúng bây làm gì vậy?







Lão mặt đen trầm lãnh :







- Rồi mi sẽ rõ.







Nhưng người trên đường nhìn thấy công sai nha huyện bắt người ùn ùn xúm đến vây xem.







Hoàng Bác giận dữ tức tối, tức thì vận nội công vào hai tay nghe hai tiếng “bụp, bụp” bộ còng gãy làm đôi, rơi xuống đất buông tiếng cười lạnh nhạt :







- Ta chẳng hiểu gì cả, tại sao các người bắt người vô cớ?







Lão lùn mặt đen nhìn thấy Hoàng Bác tay không chấn gãy bộ còng bằng thép, giật mình thối lui ra sau hai bước, vội vàng rút trường đao ra trừng mắt thét :







- Dâm tặc to gan, dám chống cự công môn, tất cả đừng để cho hắn trốn thoát.







Năm tên công sai đồng rút trường đao ra vây chặt Hoàng Bác và Tiểu Bình vào giữa.







Tiểu Bình giận run người, tức thời rút đoản đao trong người muốn ra tay, Hoàng Bác chặn ngang Tiểu Bình lại nhìn lão mặt đen thốt :








- Nha lão gọi ta là ai?







Lão tay nắm trường đao chỉ ngực Hoàng Bác to giọng hét :







- Hừ! ngươi đừng giả vờ, Thần Mục Kim Cang Hồ Năng này không nhìn lầm người đâu, nên ngoan ngoãn theo ta về nha môn.







Hoàng Bác bảo Tiểu Bình :







- Em tránh sang bên, để anh dạy cho chúng một bài học.







Tiểu Bình gật đầu định bước, bỗng một tên công sai phía sau nàng chém tới, Hoàng Bác nhác thấy nhanh như chớp hét lên, tay phải năm ngón co lại vận ba thành công lực hướng vào mạch môn hắn chụp tới.







Một tiếng rú lên đau đớn, trường đao trong tay hắn rơi xuống đất, lật đật ôm lấy tay rên la.







Thần Mục Kim Cang Hồ Năng và bốn tên còn lại hét lên năm cây trường đao cùng lúc như vũ bão hướng về phía Hoàng Bác chém xuống.







Hoàng Bác bước đến Thần Mục Kim Cang đưa tay giải khai huyệt để y muốn (...) cho mình hiểu :







- Này, tại sao lão muốn bắt ta.









Thần Mục Kim Quang, thân không cử động, vừa được giải khai huyệt nói, lão tỏ vẻ không còn hơi sức thốt :







- Tiểu tử, ngươi đã gây án sao ngươi không bay, anh em ta là người nha môn thấy ngươi là người gây ra, chẳng lẽ không ra tay bắt người nộp quan trên.







Hoàng Bác cau mặt thốt :







- Ngươi nói sao? Ta gây án tại đây?







Hồ Năng “Hừ” một tiếng cười khổ sở :







- Ngươi đã hãm ba người tại phủ Kim Viên ngoại cách đây vài ngày, ta và ngươi đã giao đấu, ta không phải là đối thủ của ngươi, ta không nhìn lầm người đâu.







Hoàng Bác ngạc nhiên trố mắt trầm giọng :







- Ồ, lão nhìn lầm người rồi.







- Ta không bao giờ nhìn lầm đâu.







Hoàng Bác trả lời lão :







- Ta không nói dối, báo cho lão biết người mà lão nhìn thấy là Túy Hoa Lang Quân đệ tử của Tây Đao tên Đơn Vân Phi.







Thần Mục Kim Cang cười đau khổ thốt nhẹ :







- Ngươi là kẻ bản lĩnh, nếu là không có tội, có dám cùng ta đến nha phủ minh chứng?







Hoàng Bác thầm nghĩ bật cười to :







- Ta hỏi ngươi, Hoàng Châu tri phủ là vị Tiền đại nhân lúc trước?







- Không sai!







Hoàng Bác nhớ lại chàng đã từng đấu cờ với Tiền đại nhân cách đây sáu năm về trước.







- Được ta theo các ngươi về nha phủ.







Tiểu Bình nghe liền giật mình thốt :







- Ồ! Nợ của ai anh mang vào cổ.







- Không sao Tiền đại nhân với ta có sự quen biết, có lẽ không lầm anh với tên dâm tặc nào đó.







Tiểu Bình tức giận dậm chân :







- Anh sao quá ngây thơ, chúng theo lệnh cấp trên, nay ngộ nhận anh giống Túy Hoa Lang Quân, nay có dịp gặp anh khích bác anh về nha phủ lập công.







Nghe Tiểu Bình nói Hoàng Bác chợt nhớ lại Bia Thánh Lầu đã từng đấu cờ, nghe nói Tiền tri phủ đại nhân không mấy thẳng thắn, sinh nghi hơi do dự.







Thần Mục Kim Cang nhìn Hoàng Bác nghi hoặc, tỏ vẻ khẩn thiết :







- Ngươi đã là người ngay thì không gì phải sợ cả.







Hoàng Bác bỗng kê sát miệng vào tai Tiểu Bình thì thầm.







Tiểu Bình gật đầu gật đầu xong lập tức, nhìn ngang bên kia đường có một con đường nhỏ lập tức cử bước nhanh đi mất.







Hoàng Bác đưa tay giải khai huyệt đạo Hồ Năng và bốn tên công sai xong thốt :







- Được, ta theo các ngươi đến gặp Tiền đại nhân.