Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 31: Một chiêu bình phàm




Nam Quyền nhìn sư đồ hắn đi mất hút rồi mới đứng dậy đến trước Hoàng Bác, chợt một quyền đấm vào ngực Hoàng Bác và hô lên :







- Đây, mình đấu cho một trận.







Hoàng Bác hoảng hồn, liền thi triển Phong Quyện Tàn Tuyết tháo lui ba trượng liền liền quơ tay nói :







- Ông lão tiền bối, ông thế nào rồi, từ trước đến giờ tiểu bối rất kính nể ông kia mà.







Nam Quyền lại xuất ra một quyền, hô :







- Tôn kính? Hai chữ này từ trong miệng ngươi nói ra đã biến chất rồi.







Hoàng Bác không ngừng tránh né quyền phong của lão, vừa nói :







- Lão tiền bối, tiểu bối thật không dám đấu với ông.







- Hừ, lúc nãy ngươi không nên nương tay với Đơn Phi Vân, đó là vì lý do gì? Đỡ quyền.







Nam Quyền liên hoàn xuất thủ, quyền phong cuồn cuộn, hình như đã xuất đến sáu thành công lực.







Hoàng Bác biết thực ra Nam Quyền cũng có dụng ý với Tây Đao, nhưng vì mình không muốn đâu với Nam Quyền, nên cứ cố sức tránh né, vừa hô lớn nói :







- Lão tiền bối, lão nghe tôi nói chứ?







- Không còn gì để nói, ngươi không xuất kiếm, lão gia không khách sáo đó.







- Không, không. Ông nghe tôi giải thích đi.







- Không cần giải thích, lão đang hứng thú, ngươi phải chơi vài chiêu với lão.







Đùng, đùng...







- Lão tiền bối, xin ngừng tay.







- Hừ, ngươi tự chuốc lấy, kêu cứu vô dụng.







- Lão, ôi lão tiền bối, tôi chỉ biết có bốn chiêu mà.







- Cái gì?







- Tiểu bối chỉ học có bốn chiêu Du Long kiếm pháp mà.







- Tại sao?







- Xin lão tiền bối ngừng tay rồi hãy nói.







- Không được, dù cho ngươi chỉ biết bốn chiêu cũng phải đánh.







Nam Quyền Đái Lập Ông xuất thủ ngày càng hùng mạnh, và Hoàng Bác tránh né đã vô cùng chật vật và nguy hiểm.







Khưu Tiểu Bình nãy giờ cứ tưởng Nam Quyền chỉ đùa với người yêu của mình, nên nàng chẳng nao núng, nhưng bây giờ thấy Nam Quyền xuất chiêu không như đùa giỡn, với khí thế hoàn toàn như đang đấu với kẻ thù, nàng vô cùng hốt hoảng, liền nhảy đến trước và lượn vòng quanh hai người hô lên :







- Không biết mắc cỡ, già đi ăn hiếp trẻ...







Với chiêu thuật “bình phàm” của Tiểu Bình, Nam Quyền cảm thấy vô cùng khó mà hóa giải, liền ngưng thế công, lừng khừng nói :







- Tiểu a đầu, lão chỉ giỡn chơi với nó thôi, sao gọi là già ăn hiếp trẻ chứ?







- Hừ đánh hung dữ như vậy mà gọi là giỡn chơi à?







- Vậy liên can gì với ngươi chứ?







- Thấy bất bình thì ra tay thôi mà.







- Ngươi giỏi ha, thôi đấu với con trai lão nghe?







- Ối...







- Sợ sao, tiểu a đầu?







- Hừ, sợ cái gì chứ, đánh thì đánh.







Nam Quyền ngoảnh mặt hướng về Tiểu Đái Lập gọi :







- Kim Sơn, con qua đây đấu với tiểu a đầu này đi.







Không ngờ Tiểu Đái Lập nghe cha gọi đấu với phái nữ thì mắc cỡ, cúi cả đầu xuống, lừng khừng nói :









- Cha à, cha cứ đẩy những chuyện rắc rối cho con.







Nam Quyền hô to :







- Hừ, lúc nãy tiểu a đầu cười con những hai lần, con phải trả thù.







- Thù này con không trả, kệ cô ta đi mà.







Nam Quyền lại lên tiếng la :







- Trên võ lâm có nhiều người cứ cho cha con ta sợ đàn bà, thật ra thì con ta chỉ ghét chứ không sợ họ gì cả, hôm nay là cơ hội để con thanh minh sự hiểu lầm đó đó con.







Tiểu Đái Lập lại lắc đầu nói :







- Sự hiểu lầm không danh dự gì này là do cha trách nhiệm cả.







Nam Quyền nghe vậy càng tức giận, nhưng chẳng làm gì được, lão ta xoay qua nói với Tiểu Bình :







- Tiểu a đầu, nếu lão gia muốn đấu với ngươi, vậy có cách nào công bằng không.







- Có chứ, ví dụ như đấu trí thì không phân biệt tuổi tác mà.







- Đấu trí, đấu như thế nào?







- Tôi ra một đề tài cho ông giải đáp, nếu đếm tới năm mươi mà ông đáp được thì tôi xin lỗi ông, và kêu Hoàng Bác đấu với ông một trận.







- Vậy nếu không đáp được thì thế nào?







- Vậy thì tôi không cần xin lỗi ông và ông để cho chúng tôi lên đường.







- Được, ngươi ra đề đi.







Hoàng Bác nghĩ nhân vât trong Ngũ Kỳ đều là cao thủ võ lâm và học thức, kiến thức đều uyên bác hơn người, dễ gì có vấn đề nào mà nan giải đối với họ chứ. Nên nói :







- Tiểu Bình, muội được chứ?







Tiểu Bình đáp :







- Phần thắng chắc được bảy phần, huynh nói được chứ hả?







- Được, nhung vấn đề muội nói phải là không liên quan đến võ thuật, bằng không thì thua chắc đó.







Tiểu Bình gật đầu, ánh mắt nhìn qua Nam Quyền, khẽ cười nói :







- Lão nhân gia, ông để ý nghe tôi ra đề đây.







Nam Quyền chắp tay phía sau, ngước mắt nhìn trời và nói :







- Tiểu a đầu cứ nói đi.







Tiểu Bình lại cười khúc khích hồi nói :







- Xin lão nhân gia nghe kỹ: có một người lão niên đì cùng với một thanh niên, người thanh niên là con của người lão niên, nhưng người lão niên không phải là cha của người thanh niên, ông nói người lão niên đó là ai?







Đái Lập Ông chẳng hiểu gì cả, hét lên :







- Nói láo, vấn đề này không được thông.







- Sao lại không thông chứ?







- Người thanh niên là con của người lão niên, nhưng người lão niên lại không phải là cha nó, vậy không phải câu nói láo sao?







- Không tí nào nói láo cả, lão nhân gia suy nghĩ nhanh lên, tôi bắt đầu đếm số đó.







- Hãy khoan, câu hỏi này không thông gì cả, ta không bị lừa đâu.







- Thôi vậy nhé, tôi nói đáp án cho con trai ông biết trước, nếu con trai ngươi nói là thông thì ông bắt đầu suy nghĩ, vậy chắc được chứ gì?







- Ừ, vậy cũng hợp lý, cứ nói cho con lão biết đi.







Tiểu Bình đến gần Hoàng Bác kề tai nói nhỏ một câu, Hoàng Bác tỏ vẻ hớn hở ráng nhịn cười đến gần Tiểu Đái Lập nói lại. Tiểu Đái Lập gật đầu và nhìn qua Nam Quyền nói :







- Cha à, vấn đề này trả lời được đó, cha suy nghĩ đi.







Tiểu Bình vỗ ta, cười nói :







- Được rồi, tôi bắt đầu đếm nhé, một, hai, ba, bốn...







Đái Lập Ông cau mày, nhăn nhó cả mặt, lẩm bẩm :







- Một người lão niên đi chung với một thanh niên? Người lão niên không phải là cha của người thanh niên? Người thanh niên lại là con của người lão niên, hừ...







Lão ta ngoảnh mặt nhìn con mình, lại cúu đầu nhìn lại mình và không ngừng lắc đầu ngao ngán, lão lại vuốt bộ râu của mình, nét mặt như muốn khóc mà không được.







Tiểu Bình vẫn không ngừng đếm số :







- Hì, ba mươi mốt, ba mươi hai, ba mươi ba...







Tiểu Đái Lập thấy vậy cũng nóng ruột la lên :







- Cha à, vấn đề đơn giản vậy mà sao cha lại nghĩ không ra chứ?







Nam Quyền mở mắt quát :







- Đừng làm rối, kêu mày động thủ mày lại không chịu, ở đó la cái gì chứ.








Lão ta vừa nói và Tiểu Bình cũng vừa đếm đủ số. Lão ta tức giận đứng lên chỉ về Tiểu Đái Lập quát mắng :







- Cũng tại mày, kêu mày động thủ không chịu, đến lúc khẩn trương lại lên tiếng quấy nhiễu ta, mẹ kiếp...







Tiểu Đái Lập lắc đầu, ta thán nói :







- Cha à, tuy cha đoán trúng nhưng giờ đã muộn rồi.







- Hừ ta đoán trúng gì?







- Người lão niên đó chính là mẹ của thanh niên kia đó mà.







- Ồ, trời đất.







Hoàng Bác cố nhịn cười, nháy mắt với Tiểu Bình rồi ôm quyền hành lễ với Nam Quyền :







- Lão tiền bối, bây giờ thắng bại đã rõ, xin cáo từ.







Nói xong hắn nắm tay Tiểu Bình đi khỏi, bỗng nghe một tràng tiếng cười quen thuộc vang tới, từ trong rừng bước ra một lão đạo sĩ vận đồ xám tro, tay cầm phất trần.







Đúng là sư phụ mình Trường Bạch Lung Tuyết đạo nhân.







Hoàng Bác hoan hô một tiếng, đang muốn quỳ lạy, chỉ thấy Lung Tuyết đạo nhân quơ phất trần ra dấu miễn lễ, và đạo sĩ nói với Nam Quyền :







- Ông lão, thật là oan gia chật đường, nay lại gặp ông rồi.







Đái Lập Ông ái ngại hỏi :







- Lão đạo sĩ, ngươi đến đây lâu rồi à?







Lung Tuyết đạo nhân cười phá lên, nói :







- Yên tâm, lão đạo tôi không thích nghe lén, mới tới thôi.







Nam Quyền mặt hơi ửng đỏ, vuốt râu nói :







- Lúc nãy tôi chỉ chọc tụi nhỏ đó thôi, lão đạo sĩ ngươi không chấp chứ?







Lung Tuyết đạo nhân cười hô hô nói :







- Không, làm gì mà chấp chứ? Lão đạo tôi ghét nhất là nghe tiếng trống nhức tai nhức óc của ngươi, ngươi có việc chi cứ tự nhiên thôi.







Nam Quyền “hừ” nhẹ một tiếng, tay ngoắt Tiểu Đái Lập, vừa đi về hướng bắc, lắc đầu ta thán :







- Hừ, Hoàng Sơn võ hội Đoan Ngọ năm tới, họ Ông tôi chắc chỉ làm khách chứng kiến mà thôi...







Tiểu Đái Lập thì mang cái trống lớn sau lưng đi theo cha mình. Bỗng Lung Tuyết đạo nhân hô to lên :







- Ông lão ơi, lão muốn vào thành đó phải không?







Nam Quyền chẳng quay đầu lại trả lời khơi khơi.







- Ừ, vô thành thì sao chứ?







- Lão đạo tôi không thể thấy chết mà không cứu, lúc này tôi có thấy bà nhà ông đứng giữa đường trong thành mà mãi võ đó.







Phụ tử Nam Quyền nghe vậy đều rùng mình, vội quay mình đi về hướng ngược lại.







Thấy vậy Tiểu Bình lại cười khúc khích lên. Lung Tuyết đạo nhân nháy mắt và khẽ cười nói :









- Cháu đúng là tiểu cô nương thích cười.







Tiểu Bình e thẹn cúi đầu.







Bỗng Hoàng Bác hỏi sư phụ :







- Thưa sư phụ, sao sư phụ biết đệ tử ở đây?







Lung Tuyết đạo nhân ngoảnh mặt nói với Tiểu Bình, chứ không trả lời câu hỏi của đệ tử :







- Tiểu cô nương hay cười này, lão đạo tôi ở thành Trường Bạch sơn khi nhàn rỗi không việc làm thường đấu khẩu với đệ tử của lão, khi đấu khẩu thì lão tôi đã quên mình già rồi, tiểu cô nương chắc không cười lão chứ?







Nhưng Tiểu Bình vẫn lại cười khúc khích mà không nói lời nào.







Lung Tuyết đạo nhân lắc đầu nói :







- Lão đạo tôi thật là không biết làm gì với cô nương hay cười này nhỉ, thôi được...







Hoàng Bác thấy sư phụ trầm tư, ngạc nhiên hỏi :







- Sư phụ đang nghĩ gì vậy?







Lung Tuyết đạo nhân vẻ mặt nở nụ cười, vẫn không đếm xỉa gì Hoàng Bác, chỉ nói với Tiểu Bình :







- Này cô nương hay cười, lão đạo tôi nhận ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi có chịu không?








Tiểu Bình và cả Hoàng Bác đều kinh ngạc kêu lên tiếng “ồ”, nhất là Tiểu Bình, nàng hình như không tin vào tai mình nữa, hai mắt đen láy long lanh mở to, gương mặt tuyệt đẹp của nàng hiện vẻ bán tín bán nghi, hồi lâu nàng với giọng run rẩy, hỏi :







- Đạo trưởng, đạo trưởng nói nhận tôi làm đệ tử?







Lung Tuyết đạo nhân gật đầu cười nói :







- Đúng rồi, ngươi đồng ý thì mau quỳ xuống bái sư chứ.







Tiểu Bình đang hưng phấn, nhìn về Hoàng Bác và định quỳ xuống lạy, bỗng :







- Khoan đã...







Một tiếng hô lớn vang từ muời mấu trượng ở trong rừng, theo sau là một bóng người phi thân ra, đó là một lão vận đồ xanh.







Hoàng Bác vô cùng ngạc nhiê, “ủa” lên một tiếng, kiếm mày đứng lên, nhảy bật dậy.







Thì ra lão vận áo xanh này là người đứng đầu kiếm sĩ chuôi trắng của Vô Song bảo Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương.







Trong khoảnh khắc, hắn đã đến trước khu nghĩa địa, chưa đứng yên đã gập ôm quyền hành lễ với Lung Tuyết đạo nhân :







- Xin đạo trưởng đừng nhận cô gái này làm đệ tử, vì người này đã trộm đi Thất Hồng kiếm của bổn bảo Thiếu bảo chủ vào bốn hôm về trước, tại hạ thừa lệnh bắt về bảo xét xử.







Lung Tuyết đạo nhân như chẳng hề nghe thấy gì, vẫn khẽ cười nói với Tiểu Bình :







- Lạy thầy đi chứ? Ngươi không chịu à?







Tiểu Bình tâm tư rất linh mẫn, đã biết Lung Tuyết đạo nhân muốn nhận mình làm đồ đệ là muốn cứu mạng mình, nên không chần chừ, miệng gọi “sư phụ” và cúi xuống lạy thầy.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương thấy vậy sắc mặt thoáng biến sắc, tỏa hàn quang, trầm giọng lạnh lùng nói :







- Trước nay tại hạ ngưỡng mộ đạo trưởng thanh tao cao nhã, không tranh với phàm thế, nhưng nay làm như vầy là cố ý để bổn bảo khó xử đó.







Lung Tuyết đạo nhân đã không đếm xỉa gì đến hắn, vui mừng dìu Tiểu Bình đứng dậy, vuốt râu cười hớn hở, nói :







- Ha ha, lão đạo tôi không ngờ nhận được một nữ đồ nhi, thật là vui sướng.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương mặt như đóng băng, cười mơn nói :







- Đạo trưởng chẳng xem ai ra gì. Hì hì, nếu là bổn Bảo chủ tới đây mà đạo trưởng vẫn ngạo mạn như thế thì tại hạ thật là bái phục.







Lung Tuyết đạo nhân ngoảnh mặt hỏi Hoàng Bác :







- Con à, ai ở bên cứ la hoảng vậy?







Hoàng Bác to tiếng trả lời :







- Thưa sư phụ chắc là một tên đạo tặc nào đó thôi.







Lung Tuyết đạo nhân “ồ” lên một tiếng hướng về Tiểu Bình, nói :







- Này đồ nhi hay cười, giúp sư phụ đuổi tên đạo tặc đó đi.







Tiểu Bình giật mình run rẩy nói :







- Sư phụ, đệ tử đánh không lại hắn.







Lung Tuyết đạo nhân vuốt râu cười ha ha nói :







- Nói bậy, đệ tử của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi làm sao mà thua mấy tên đạo tặc được chứ? Đi đi.







Hoàng Bác biết sư phụ không bao giờ để cho Tiểu Bình mạo hiểm, liền nói :







- Tiểu Bình, đánh thì đánh, đừng có sợ hắn.







Tiểu Bình nhướn mày lên, đoạn đến gần chàng kề sát tai khẽ nói :







- Cũng được, nhưng khi muội sắp chết, thì huynh phải cứu muội nghe.







Hoàng Bác gật đầu nói :







- Yên tâm đi, có sư phụ ở đây bảo đảm muội không hề gì đâu.







Nghe vậy Tiểu Bình như đã uống viên thuốc an thần, liền tháo thanh Thất Hồng kiếm giao cho Hoàng Bác, sau đó từ trong vạt áo lôi ra một con dao cắt dài cỡ một thước rất là bóng lường, bước đến hai trượng trước Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, khẽ cười nói :







- Bốc lão à, bổn cô nương dám làm dám chịu. Ông cứ tự nhiên nghe.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương nghe lời nói của nàng, giận đến nỗi dựng cả tóc lên, hai mắt tỏa ánh sáng hung bạo, hét :







- Tiểu tiện nhân kia, thì ra ngươi là con gái của Thần Thâu Vô Ảnh, được lắm.







Tiểu Bình cảm thấy hoảng sợ, ngoảnh mặt nhìn sư phụ, nói :







- Sư phụ, không được rồi, người ta đã biết xuất thân của con rồi.







Lung Tuyết đạo nhân cũng vừa mới biết thân thế của Tiểu Bình, khi thấy cô nàng lôi con dao cắt ra, lão liền cười giòn nói :








- Thì ra đệ tử của sư phụ là con gái của Khưu Duật Phu, hèn chi có thể lấy cắp được cây Thất Hồng kiếm của người ta, có lý, có lý lắm.







Rồi lão vẫn cứ gật đầu, và nói tiếp :







- Không sao đâu con à, con cứ sử dụng chiêu thứv Vô Ảnh Quỷ Triển của cha con để cho hắn một bài học là được.







Tiểu Bình cười lên, hô lên một tiếng nhảy đến trước Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, dao cắt bên tay phải mở ra, nhanh như chớp cắt lên yết hầu của đối phương.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương là nhân vật đã nổi tiếng nhiều năm, có thể nói ngoại trừ Ngũ Kỳ, Tam Ma ra hắn không nể sợ bất cứ ai, nên chẳng xem con tiểu a đầu này ra gì cả, nên lão chẳng rút kiếm ra, chỉ cười nhạt một tiếng, tay phải vung lên, mặt bàn tay hướng về Tiểu Bình nhè nhẹ quạt đi.







Chiêu này của lão đã âm thầm ẩn chứa nội gia chân lực, lão muốn chấn chết Tiểu Bình trong một chiêu để hạ uy tín của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi.







Không ngờ Tiểu Bình tuyệt đỉnh thông minh, gia học võ thuật của nàng lại chú trọng về đấu xáp lá cà, thân pháp thì rất là nhanh nhẹn, không chờ chưởng lực đối phương đưa tới, nàng đã lượn né qua phía phải của đối phương, dao cắt mở ra “sắt” một tiếng, cắt về dưới nách của đối phương.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương không ngờ thân pháp của Tiểu Bình nhanh lẹ như vậy, chưa kịp đổi chiêu, chỉ còn nước bị ép tháo lui một bước.







Lung Tuyết đạo nhân vỗ tay cười nói :







- Lợi hại thật, đồ nhi hay cười của ta, con giỏi thật đó.







Tiểu Bình được sư phụ khen ngợi, nàng vui hẳn lên và hết sợ hãi, cây dao cắt vừa đâm vừa cắt, chỉ nghe tiếng “sắt, sắt” liên tục tấn công hướng về đối phương.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương giờ đã sát khí đằng đằng, đâu cho đối phương lợi thế nữa, liền dùng bảy thành chân lực, tả bửa hữu chặt, mỗi chưởng đều nhanh chóng hung bạo vô cùng, ép bức đối phương tháo lui từ từ và liền liền thắng thế.







Như vậy, chưa đến hai mươi chiêu Tiểu Bình bị đối phương ép đến nỗi đẵ mồ hôi đầy mình và nguy ngập đang trước mắt.







Hoàng Bác thấy vậy càng nóng ruột, bèn ngoảnh mặt nói với sư phụ Lung Tuyết đạo nhân :







- Sư phụ à, bộ sư phụ muốn Bình muội bỏ mạng hay sao?







Lung Tuyết đạo nhân thản nhiên cười lên bỗng hô lớn nói với Tiểu Bình :







- Đệ tử hay cười này, con hãy nghe kỹ: nhanh, chân trái ngang nửa bước, cúi mình xuống đâm Phân Thủy huyệt.







Chiêu này vừa xuất thủ, Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương đã bị ép lui hai bước.







- Được, chân trái bước trước nửa bước, tay trái điểm mắt, dao cắt gối chân trái.







Tiểu Bình theo lời, tấn công như vũ bão. Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương lại bị ép lui một bước.







Lần này Lung Tuyết đạo nhân tỏ ra không hài lòng, lão oán trách :









- Trời, động tác con quá chậm, bằng không hắn làm sao mà đỡ nổi chứ? Nhanh, mũi phải hướng lên xoay một vòng, đến phía sau hắn, đúng, cắt mông của lão, cắt mông của lão.







Tiểu Bình tinh thần phấn chấn, khi xoay đến sau lưng Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, bỗng ửng đỏ cả mặt và thu chiêu, tháo lui hô to :







- Sư phụ, con không...







Lung Tuyết đạo nhân ngước cười không dứt. Hai mắt Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương như phun ra máu, nóng giận hô lên một tiếng, nhún mình nhảy ngang ba thước, tay phải bám vào lưng, chỉ thấy một luồng ánh kiếm trực chỉ tim huyệt của Tiểu Bình.







Đó chính là chiêu Xuất Tiêu Nhất Kiếm của lão, nhanh như tia chớp.







Tiểu Bình trước giờ chưa hề thấy kiếm pháp nhanh như vậy, mới thấy ánh kiếm rung chuyển, lưỡi kiếm đã cận kề trước ngực, nàng hồn vía lên mây, hoảng hốt la lên.







Nhưng chỉ thốt lên được nửa tiếng. Bỗng nghe một tiếng “keng”, khi định thần lại chỉ thấy cây kiếm chuôi trắng của đối phương như bị vật gì đánh vuột khỏi tay hắn bay ghim trúng bia đá ngoài bốn trượng.







Ngoảnh mặt nhìn lại chỉ thấy Lung Tuyết đạo nhân mặt mày đóng băng, hai mắt tỏa ra hai luồng sáng kinh người, nhìn thẳng Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, trầm giọng hô :







- Bốc Mộng Dương, ngươi nếu không rời khỏi thì đừng trách ta đó.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương sắc diện trắng bệch, hoảng hồn tháo lui hai bước.







Đây là lần đầu tiên trong bình sanh của hắn được lãnh giáo công phu của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi, chỉ bị một viên đá nhỏ mà đánh vuột thanh kiếm khỏi tay mình, chẳng những thế nguyên cánh tay cảm thấy bị tê liệt, nên hết dám làm dữ nữa.







Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương im lặng lượm lại thanh kiếm của mình, rồi cười gằn, vẻ độc ác nói với Lung Tuyết đạo nhân :







- Đạo trưởng đã có ý thù địch với bổn bảo, vậy tại hạ nay xin tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ.







Nói xong quay mình nhanh chóng đi khỏi hiện trường.







Đoạn Lung Tuyết đạo nhân hỏi Hoàng Bác :







- Bác nhi, đêm đó con đến gặp Thiên Diện Quái Tú rồi xảy ra chuyện gì?







Nghe vậy, Hoàng Bác liền thuật lại mọi chuyện với sư phụ. Sau khi Lung Tuyết đạo nhân nghe xong, đoạn nói :







- Ủa, người quái nhân quấn mền đỏ kia chắc ta phải tìm hiểu kỹ càng mới được.







Sao đó lại nói với Tiểu Bình :







- Đồ nhi hay cười này, ai bảo con trộm cây Thất Hồng kiếm của Vô Song bảo vậy?







Tiểu Bình đắc ý trả lời :







- Thưa sư phụ, đó là con tự ý quyết định, không có ai bảo con cả.







- Dụng ý thế nào?







- Chơi mà.







- Chơi à? Hừ, lão đạo ta còn không dám chơi như vậy nữa đó.







- Kìa, sư phụ, ông nói chuyện đùa.







- Chuyện đùa à? Hôm qua lão đạo ta nhận được tin, Vô Song bảo đã huy động gần hết lực lượng toàn bảo để tìm con khắp nơi, đó là chuyện đùa sao?







- Hừ, con chỉ lấy của họ một cây Thất Hồng kiếm mà họ đã làm như vậy thì thật là quá nhỏ mọn.







- Trời ơi, đệ tử hay cười của ta, con không biết hành động của con như vậy coi như đã trộm cả thanh danh của người ta rồi đó.







- Hả?







- Vì Thất Hồng kiếm là vật thiết lập Vô Song bảo, con trộm đi Thất Hồng kiếm thì coi như đã trộm đi uy danh của Vô Song bảo rồi còn gì.







- Vậy... vậy họ sẽ đối với con như thế nào?







- Con phải hỏi họ đối với con, và cả cha của con như thế nào mới đúng.







Tiểu Bình thoáng biến sắc diện, run sợ hỏi :







- Ối, vậy bây giờ phải tính thế nào hả sư phụ?







Lung Tuyết đạo nhân cười hô hô lên nói :







- Làm thế nào à? Bổn cô nương dám làm dám chịu, con thách đấu với Đông Kiếm rồi đó.







Tiểu Bình sợ đến nỗi muốn khóc, nàng hỏi tiếp :







- Ối, người ta gấp muốn chết mà sư phụ cứ cười hoài à.







Thấy sự hốt hoảng vô cùng của nàng, Hoàng Bác không nhịn được liền xen vào hỏi :







- Muội đừng sợ, huynh sẽ tận lực bảo vệ muội.







Lung Tuyết đạo nhân nghe vậy ngạc nhiên hỏi :







- Ủa, tình cảm tụi bay mới đây đẵ tiến triển nhanh vậy sao?







Hoàng Bác nóng ran cả mặt, liền kể lại lúc mình mới xuống núi Trường Bạch tại Lạc Dương thành, tình cờ thấy nàng đấu không lại Tuyết Sơn Bạch nương nương Hoa Nguyệt Kiều nên ra tay cứu gìúp, sau đó vì một câu nói đùa mà nàng đã quyết định trộm kiếm, nên mới xảy ra chuyện hôm nay.







Lung Tuyết đạo nhân “ồ” lên một tiếng, lại cười khẽ nói :







- Thì ra hai ngươi làm quen trước đã lâu, ồ, vậy chắc là phiền phức nhiều đấy.







Hoàng Bác đã hiểu ý sư phụ muốn nói về Thu Tuyền, không dám ý kiến gì, mà liền nhanh chóng nói qua chuyện khác.







- Sư phụ, sao sư phụ biết đệ tử đang ở đây?







- Sao mà không biết chứ? Đệ tử Cái bang khắp thiên hạ, năm ngày trước sư phụ đã hạ lệnh bảo các đệ tử Cái bang bảy tỉnh phía Nam truy tìm tung tích của con, cho nên con vừa xuất hiện trên quan đạo, sư phụ đã nhận được tin ngay.







- Như vậy Phục Ma sư phụ con đâu?







- Lão ăn mày kia nóng tánh nhất, lão sợ con rơi vào tay Vô Song bảo cho nên truy tìm con từ hướng Bắc Nhạn Đãng sơn, luôn tiện chuyển qua núi Tuyết Phong sơn tìm Phác Sa Lâm đánh lộn đó.







- Ồ, như vậy chắc là sư phụ muốn phục thù cho Ngũ sư thúc rồi đó.







- Chắc là không được.







- Ồ, sao vậy hả sư phụ?







- Nhưng là lão ăn mày chắc cũng không thua, tóm lại, đó là chuyện ngoài ý muốn, chủ ý là muốn hả dạ thôi mà.







- Nhưng nếu hai bên đấu tới mức kiệt sức, mà lúc đó Đông Kiếm bỗng nhiên xuất hiện thì...







- Chắc là không đâu, chẳng lẽ Âu Dương lão nhi lại bỉ ổi như vậy sao?







- Theo con nếu mà Đông Kiếm tính tình như sư phụ thì chắc rằng dã tâm thống trị thiên hạ sẽ thành mây khói đó.







- Con à, con cũng biết nói chuyện hù người ta đó à?







- Không, ý con nói ví dụ như hôm đó đệ tử nhận được thư hẹn của Thiên Diện lão tiền bối, lúc đó Đông Kiếm không có mặt ở đó, nhưng rốt cuộc con lại bị Hắc Đầu Lâu đánh rớt xuống tuyệt cốc đó.







- Ừ, nói vậy cũng có lý, tiếc rằng sư phụ đây đã hẹn ngưòi ta đấu một trận, bằng không thì cũng có thể đến đó xem tình hình.







Hoàng Bác xúc động hỏi :







- Sư phụ, thầy hẹn ai tỉ đấu vậy?







Lung Tuyết đạo nhân mỉm cười hỏi :







- Con rất thông minh, đoán thử coi.