Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 3: Mai hoa trác phóng




Hai năm sau.







Vào mùa xuân ấm áp.







Một ngày nọ.







Giữa lúc chập tối.







Tại Dự Châu (Hà Nam hiện nay).







Trong Lạc Dương thành, một con đường nhà cửa được xây cất nguy nga, trên đường người xe qua lại đông đúc, có một thanh niên diện mạo tuấn tú bát phẩm, trên người mặc một bộ quần áo mầu vàng xuất hiện.







Người ấy bước đi nhàn hạ, từng bước trên đường. Khi đến trước một Khổng miếu tráng lệ hùng vĩ, đột nhiên mẫn triệt nhún mình vào trong miếu. Sau khi nhìn xung quanh một lượt, lập tức hướng bên phải hành lang đi tới. Cuối hành lang, dưới trụ nhà hình rồng có một người ăn mày tuổi cỡ trung niên đang ngồi ôm tay ngủ gật.







Người thiếu niên đi tới, khom người đưa tay vỗ nhẹ lên vai người ăn mày trung niên kia, người ấy ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn, nét mặt hình như chưa tỉnh ngủ, nhưng khi nhìn thấy trên tay thiếu niên, lòng bàn tay hiện ra một miếng Cửu Lão trúc bài người ăn mày nhanh chóng bật dậy cúi chào hỏi :







- Lạc Dương đệ tam phân đà chủ Chu Cửu kính nhận chỉ thị!







Thiếu niên quay đầu nhìn lại khẽ nói nhỏ :







- Tiểu tử Hoàng Bác, Chu Đà chủ có biết Bang chủ hiện đang ở đâu không?







Chu Cửu cung kính trả lời :







- Tung tích của Bang chủ Chu Cửu không rõ, nhưng bổn bang Ngũ trưởng lão Từ Cửu Phu hai hôm trước có ghé bản thành, chờ Chu Cửu tìm Trưởng lão hỏi xem sẽ rõ...







Hoàng Bác quay đầu quan sát, ngăn cản nói :







- Khoan đã, Chu đà chủ có thể giúp dùm tiểu tử một việc không?







Chu Cửu đáp :







- Thiếu hiệp cứ căn dặn.







Hoàng Bác nói với giọng vừa đủ nghe :







- Tiểu tử mới vừa từ Trường Bạch Thiên Trì xuống, đi qua Thái Hành sơn vô tình phát hiện bị một người quái lạ theo dõi. Người này đầu beo mắt như ó, miệng thật rộng, bụng như cái trống, trên người mặc bộ đồ màu xám tro, tay cầm một cây quạt bằng lá chuối. Chu đà chủ có thể giúp tiểu tử điều tra lai lịch người này... Hừ, hắn cả gan theo vào miếu này rồi, tiểu tử đêm nay sẽ nghỉ tại nhà trọ Bắc Lai Thuận.







Nói đến đây cố ý tỏ vẻ khinh bỉ, móc ra một miếng bạc lẻ thảy cho Chu Cửu sau đó quay người ra nơi khác, mắt nhìn lên những điêu khắc trên vách miếu. Và nhìn lén người quái lão nhân vừa vào miếu, chỉ thấy lão khoanh tay nhìn lên những câu đố trên vách trái, lâu lâu lại gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.







Hoàng Bác cười thầm từ từ bước ra khỏi miếu, bách bộ đến một quán ăn trứ danh nhất của Lạc Dương thành là Nghinh Bân lâu vào đó ăn một bữa no nê, sau đó lại ra phố bách bộ dạo chơi, bất giác đi đến trước cửa nhà khách Bắc Lai Thuận.







Tiểu nhị cười đón chào nồng nhiệt nói :







- Công tử, ngài muốn trọ có phải không? Ở đây có phòng trọ tao nhã sạch sẽ và có vườn hoa đẹp nữa...







Hoàng Bác ở trọ vào một phòng thượng hạng, vào phòng cởi áo khoác ra, bất chợt cửa phòng hé mở, một bé trai khoảng 12, 13 tuổi đứng trước cửa nhìn Hoàng Bác cười hồn nhiên, thẩy vào một mảnh giấy và sau đó quay người đi mất.







Hoàng Bác lượm mảnh giấy lên, mở ra xem và cười ra tiếng, tùy tiện bỏ mảnh giấy vào vạt áo. Trong lòng suy nghĩ: lão già quái gở này là nhân vật gì? Lão ấy theo dõi mình có dụng ý thế nào? Hay là muốn ăn cắp đồ trên mình ta? Nhưng mà tu rằng trong mình có cất một miếng Cửu trúc bài và một lọ Tuyết tinh hoàn do sư phụ tặng, mà từ nào giờ đâu có đưa ra trước mặt người ta mà...







Nghĩ một hồi lâu không kết quả, Hoàng Bác nằm lên giường nghỉ.







Lúc này, ánh trăng ngoài cửa sổ đã từ từ hiện trên hướng đông, bầu trời màu xanh, đã thấy một vài ngôi sao lấp lánh, màn đêm buông xuống... Không biết mình đã ngủ đi từ lúc nào, khi Hoàng Bác tỉnh thức dậy thì đã là nửa đêm vì nghe tiếng động tĩnh phía ngoài, nhìn ra cửa sổ, thấy một đầu người treo ngược trên nóc nhà ngoài hiên, đúng là lão quái nhân đã theo dõi mình trong suốt bảy ngày nay.







Chỉ thấy lão ta nhảy xuống đất, đứng ngoài cửa sổ và đột nhiên nói :







- Thiếu tử, hãy đến vườn hoa gặp lão nói chuyện.







Hoàng Bác liền nhảy lên muốn phóng ra cửa sổ, nhưng lại đổi ý, bật mở cửa bước ra ngoài đi đến vườn hoa.







Thấy lão quái nhân kia ngang nhiên ngồi trên băng đá dưới gốc cây liễu, tay phải cầm quạt lá chuối, tuy gương mặt xấu xí, nhưng lại thể hiện một phong cách trưởng lão phong phạm







Hoàng Bác tiến tới trước lão và chấp tay hành lễ nói :







- Thưa trưởng lão, lúc nãy ngài gọi tiểu tử có phải không?







Quái nhân nghiêm túc gật đầu, bất chợt thảy cây quạt xuống đất rồi bước tới Hoàng Bác :







- Thiếu tử, hãy lượm cây quạt dưới đất lên.







Hoàng Bác ngạc nhiên nhưng vẫn khom người lượm cây quạt lên tận tay đưa cho lão.







- Lão trượng cầm lấy.







Quái lão nhân cầm lại cây quạt, rồi sau đó lại vứt xuống đất nóng giận bảo :







- Thiếu tử, ngươi không biết phép lịch sự à?







Hoàng Bác đã hiểu ra vị lão quái nhân này muốn học Huynh Thạch Công, để xem lão phải đưa gì cho mình đã... rồi lại cúi xuống lượm cây quạt hai tay kính cẩn dâng lên cho lão và nói :







- Lão trượng xin nhận lấy cây quạt!







Quái lão nhân mặt hớn hở cầm lại cây quạt nói :







- Tiểu tử đứng dậy được chứ!







Hoàng Bác cố nhịn cười đáp :







- Lão trượng gọi tiểu tử có chi chỉ giáo?







Cặp mắt ó của lão giương lên nói :







- Thiếu tử, ngươi có biết lão phu là ai không?







- Ừ, lão trượng đây nhất định là cao nhân ngoại thế.







Quái lão nhân vuốt râu cười nói :







- Ngươi thông minh đấy, lão phu đây chính là Đại Phương sơn Thiết Đồ Thần Tú Thôi Đại Hý đây, vì thấy ngươi gân cốt rất tốt, cho nên mới đến dây nhận ngươi làm đệ tử!







- Dạ, lão trượng nói là dạy tiểu tử võ công?







- Đúng vậy, đây là kỳ duyên nan phùng của người, hãy mau quỳ xuống lạy thầy đi chứ!







Hoàng Bác cảm thấy không biết nên cười hay nên khóc, hay là cười làm ngơ không hiểu hỏi :







- Lão trượng, công phu của lão rất cao có phải không?







Thiết Đồ Thần Tú Thôi Đại Hý vẻ mặt không vui nói :







- Thiết Đồ Thần Tú đây tuy chưa dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất, nhưng như cỡ Đông Kiếm Tây Đao Nam Quyền Bắc Chưởng Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi. Lão đây cũng chẳng ngán họ.







- Ồ, tiểu tử thường nghe người ta nói năm người này trên võ lâm là người quỷ khóc thần sầu ai cũng sợ. Lão trượng thật cao siêu hơn họ sao?







- Lão đây hôm qua vừa mới thi tài với người mang danh hiệu Trường Bạch khinh công quán thiên hạ là Lung Tuyết đạo nhân tỉ đấu khinh công. Hừ... Lão đạo sĩ kia chỉ là người danh tiếng hư truyền mà thôi.







- Lão trượng thật là siêu phàm!









- Thiếu tử, ngươi sao không quì xuống lạy thầy còn chờ gì nữa?







- Dạ, tiểu tử là người thư sinh, mắt thấy hơn là tai nghe, lão trượng có thể biểu diễn khinh công tuyệt kỹ để tiểu đệ đây được mở rộng tầm mắt?







- Được chớ, Lão Thiết Đồ Thần Tú mà không diễn thì ngươi chắc là không tin đâu!







Thiết Đồ Thần Tú sau khi nói xong, hai tay vỗ lên băng đá ngồi, thân hình như một con nhái bay thẳng lên ngọn cây cao khoảng ba trượng, hai chân đứng trên cành cây nhỏ như ngón tay, tay phải cầm quạt lá chuối quơ quạt tỏ vẻ rất đắc chí...







Hoàng Bác thấy vậy cũng thầm khen ngợi một tiếng, nghĩ rằng tên lão này công lực cũng khá thâm hậu, nên đã to tiếng khen rằng :







- Lão trượng ơi khinh công của lão thật siêu phàm!







- Khinh công lão trượng tập luyện như thế nào vậy?







- Ông lão trượng sao không nói chuyện vậy?







Thiết Đồ Thần Tú bay xuống đất nói :







- Thiếu tử, môn khinh công của lão phu có tên gọi là Kim Qui nhảy, luôn Lung Tuyết đạo nhân cũng phải thừa nhận thua ta đó.







Hoàng Bác gật đầu khen nói :







- Đúng như vậy, đúng như vậy!







Thôi Đại Hý đắc ý cười nói :







- Ngươi còn muốn lão phu biểu diễn gì nữa không?







Hoàng Bác cười thầm trong bụng, bề ngoài lại tỏ vẻ thiên mộ nói :







- Khinh công của lão trượng thật là thiên hạ vô địch, vậy nhưng môn võ khác cũng rất là lợi hại chứ?







Thôi Đại Hý vỗ vỗ vào bụng bự của mình nói :







- Bụng lão phu chỉ cần vận lên chân khí, bất cứ chưởng lực gì trên thiên hạ lão đây cũng đỡ được hết, đồng thời có thể dùng sức đàn hồi làm cho địch thủ bị thương trong vô hình.







Hoàng Bác cười nói :







- Nếu vây có thể cho tiểu tử thử chứ?







- Không được,ngươi mặc dù nhìn ra vẻ có ít võ công, nhưng vẫn không thể chịu nổi sức bật đó, nếu lỡ lão đây làm cho ngươi chấn thương thì rắc rối đấy.







- Lão trượng công lực tuyệt kỹ, chẳng lẽ không thể thu phát công lực tự do hay sao?







- Đương nhiên là được, hừm, ngươi cũng biết chút đỉnh chứ?







- Như vậy tiểu tử đánh lão trượng một quyền, nếu lão trựng chấn bật tiểu tử rơi xuống đất thì tiểu tử bái ngài làm sư phụ có được không?







Thiết Đồ Thần Tú Thôi Đại Hý hô lớn nói :







- Được.







Hai tay vận lưng quần, hai chân bình phân đứng thủ thế, hút một hơi thật sâu, bụng lão đột nhiên chương to lên và nói :







- Thiếu tử, vô!







Hoàng Bác mỉm cười bước lên một bước, chỉ dùng sức người thường có thể phát ra tối đa thôi một quyền vào bụng lão, chỉ nghe một tiếng bốc, cảm thấy bụng đối phương mềm mại như không chịu được lực, may là đã chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ thì chậm đã cảm thấy một sức lực phi thường phản xạ lên mình, Hoàng Bác la hoảng lên một tiếng, thân hình bay bạt ra phía sau.







Nhưng mình lại không rơi xuống đất, mình lại bay ngược lên một cây liễu cao trượng mấy, thân hình nằm ngửa trên nhánh cây liễu, run run đưa lên xuống theo nhánh cây.







Thiết Đồ Thần Tú thấy vậy hốt hoảng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đứng tại chỗ nói lớn :







- Thiếu tử, ngươi làm sao vậy?







Hoàng Bác xoay mình nhảy đứng lên, hai chan chỉ chạm khẽ trên nhánh cây liễu, đứng run cây liễu vui cười nói :







- Ha ha ha, lão trượng ơi, ngài thật lợi hại, sao chỉ một cú đàn hồi mà tiểu tử lên tới trên này rồi?







Thiết Đồ Thần Tú hai mắt mở to như ngáo, bây giờ lão mới biết thiếu tử này không những biết võ công mà lại rất cao siêu là võ lâm cao thủ có nhiều tuyệt kỹ, biết mình bị lừa; thân hình bay ngược ra ngoài trượng mấy, tay chỉ Hoàng Bác nói :







- Tiểu tử ngươi xảo trá, lão phu không cần ngươi làm đệ tử nữa!







Nói xong quay người co chân thi chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước thì thấy bóng người lượn ngay trước mặt, Hoàng Bác đã cười chặn đường đi của mình, tay cầm một mảnh giấy đọc to lên :







- Thiết Đồ Thần Tú ngươi nghe cho kỹ... Ha ha ha, người quay nhân tay cầm quạt lá chuối, là Đại Phương sơn Thiết Đồ Cóc già Thôi Đại Hý. Lão này võ công miễn cưỡng có thể liệt vào hàng cao thủ võ lâm nhưng vì có tánh hay phô trương háo thứng, lại háo sắc, đồng thời hay ăn hiếp kẻ yếu và lại sợ chết ham sống, thật là tên vô lại già của võ lâm... Hà, thật là một vị Đại Phương sơn Thiết Đồ Thần Tú.







Thiết Đồ Cóc Thôi Đại Hý đã mất hết oai phong của Thần Tú, sợ hãi đến nỗi lui về phía sau liên tục. Thật không ngờ thiếu tử này đã biết hết tẩy của mình.







Hoàng Bác cười lên một tiếng lạnh nhạt, đột nhiên tiến lên trước, tay phải ngón tay như móc câu, vẽ nhiều vòng trên giữa khoảng không, và vô cũng nhanh chóng móc lên bụng của Thiết Đồ Cóc, đồng thời hô lên :







- Thiết Đồ Cóc, ngươi đỡ chiêu Mai Hoa Trác Phóng thử xem.







Thiết Đồ Cóc cảm thấy trước mắt toàn là hoa mai, từ khắp nơi bay đến bao vây, hắn vô cùng sợ hai, liền ngửa người nhảy ra ngoài, nhưng thân hình đang lúc lơ lửng đã bị móc trúng phân thủy nguyệt trên bụng, hắn cảm thấy tứ chi kiệt sức, đùng một tiếng rơi bẹp xuống đây, tay ôm trầm lấy bụng kêu đau.







Khinh bỉ cười lên, Hoàng Bác nói :







- Thiết Đồ Cóc ngươi nghe đây, tôi không muốn nói tiếp để ngươi khó chịu, nhưng về sau ngươi muốn khoe khoang cũng vừa phải thôi. Còn nữa, ngươi nói thử xem từ Thái Hành sơn theo tôi tới đây thật ra ngươi muốn gì?







Thiết Đồ Cóc mặt mũi xám xịt, mồ hôi đầy mình ngần ngại nói :







- Lão phu... tôi... thật ra chỉ muốn... nhận ngươi...







Hoàng Bác cau mày vẻ mặt đầy sát khí nói :







- Thiết Đồ Cóc, ngươi nếu không nói thật, tôi sẽ cho ngươi nếm thử mùi phân gân trật khớp của Mai Hoa chỉ để cho biết.







- Mai Hoa chỉ?







Thiết Đồ Cóc hãi hùng la lên, vén áo dài lên chỉ thấy trên bụng của mình có năm đốm vết thương đen hình dạng Hoa Mai, lúc này hắn sợ đến không tự chủ được với mình, quỳ xuống cúi đầu lạy van xin :







- Tiểu hiệp đây thật là truyền nhân của Lung Tuyết đạo nhân, ngài... làm phước tha mạng chó của tôi đi?







Hoàng Bác xoay mình ngước mặt lên trời, khinh bỉ nói :







- Ngươi không nói thật, chỉ quỳ lạy thôi làm được gì chứ?







Thiết Đồ Cóc vẫn một mực cúi đầu lạy sát đất, run rẩy nói :







- Tiểu hiệp, tôi...







Vừa nói đến đó, đột nhiên nghe một tiếng kêu thảm khốc, Hoàng Bác nhanh chóng cúi xuống nhìn thì chỉ thấy Thiết Đồ Cóc nằm xấp dưới đất bất động.







Hoàng Bác hoảng hồn, nhảy tới liền ngồi xuống kiểm tra, phát hiện phía sau đầu của Thiết Đồ Cóc Thôi Đại Hý bị một lá cây liễu ghim sâu vào não bộ hơn hai tấc.







Hoàng Bác phẫn nộ đứng lên nhảy lên cành cây quan sát xung quanh, vừa nhìn thấy ngoài hai mươi trượng ở phía chánh Nam có hai bóng đen, một trước một sau nhảy bay ra phía ngoại thành, mất hút trong màn đêm.







Không nghĩ ngợi, Hoàng Bác nhanh chóng bay lên nóc nhà trọ, sử dụng khing công thượng thặng Tuyết Phiêu Phi bay về hướng Nam, và đã nhìn thấy hai bóng đen mập mờ phía trước.







Thật ra mặc dù Hoàng Bác tuy mới chỉ theo học võ nghệ của Lung Tuyết đạo nhân hai năm, nhưng trước khi bái sư, Hoàng Bác đã mang trong mình mười năm thâm niên công lực của môn võ trăm năm về trước Kiếm Thánh Lưu Thái Bạch độc môn khí công Tiên Thiên Vô Cực tâm pháp. Hơn nữa Trường Bạch Lung Tuyết đạo nhân là một trong năm vị võ học kỳ nhân kiệt xuất của võ lâm cận đại, môn võ khinh công Tuyết Phiêu Phi đã phát huy đến mức tột đỉnh, bất cứ người nào, chỉ cần biết một ít về môn khinh công này cũng sẽ vang danh giang hồ, cho nên tuy rằng Hoàng Bác chỉ mới phát huy được bốn,năm phần công lực của môn võ này, nhưng lúc này dốc toàn lực xuất chiêu, ngoại từ đương kim năm đại kỳ nhân ra, đã hơn bất cứ một võ lâm cao thủ nào trên võ lâm.







Hoàng Bác vừa theo đến cửa Thành Nam, bất chợt cảm thấy có gì lạ, chỉ thấy hai người phía trước vừa nhảy lên bờ thành. Thật ra là người phía trước đang chạy trốn và bị người phía sau theo đuổi, người chạy trước mặc đồ màu xanh dương, chân mang một đôi giày trắng, đầu đội quan mão, y như một công tử khá giả, người theo đuổi phía sau là một cô gái mặc nguyên bộ đồ trắng. Nhận ra hai người đều có thể gọi là võ lâm cao thủ, nhứt là người con gái đang rượt đuổi phía sau, võ công không chừng còn cao hơn mình, nhưng Hoàng Bác cũng thừa hiểu rằng, dùng nội lực phóng ra một chiếc lá cây mà có thể ghim vào màn óc của một người, công lực này chỉ có năm vị võ học tông sư là Đông Kiếm Tây Đao Nam Quyền Bắc Chưởng Trường Bạch Tuyết Phi mưới làm được, ngoài ra, mấy mươi năm nay chưa từng nghe thấy ai có công lực này, vì thế Hoàng Bác đang hoài nghi mình đã rượt bắt sai đối tượng.







Trong lúc chần chừ, hai bóng người phía trước đã nhảy ra thành ngoại.







Đến dưới chân bờ tường ngoại thành, Hoàng Bác dừng lại, trong bụng nghxi xem ra hai người này không thể là hung thủ giết Thiết Đồ Cóc Thôi Đại Hý, và lúc này quay trở lại rượt đuổi hung thủ đã không còn kịp, vậy tại sao không theo đuổi xem họ làm gì?







Sau khi đã quyết định, Hoàng Bác lại nhảy lên, chân chấm tường thành, nhìn về phía trước chỉ thấy hai bóng đen đang cách ngoài nửa dặm, phóng tới một khu rừng.







Khi tới trước khu rừng, Hoàng Bác cẩn thận núp trên một cây cổ thụ, từ trên nhìn xuống, thấy cách mình khoảng năm trượng có hai nam nữ thanh niên cao thủ đứng đối diện nhìn nhau.







Dưới ánh trăng mờ, chỉ thấy một thiếu niên ăn mặc như kiểu công tử, diện mạo tuấn tú hơn mình, còn vị cô nương tuổi cỡ 27, 28 dáng người yểu điệu, gương mặt như hoa đào liễu mi mắt phượng, môi son má hồng, sau khi nhìn thiếu niên kia một hồi, cô gái cười vang nói :







- Con a đầu kia thật là to gan, ai sai bảo người đến? Dám to gan ăn cắp Băng Tầm Bảo Y của Bạch nương nương ta, chắc là chán sống rồi hả?







Hoàng Bác nghe vậy hết hồn, trong bụng nghĩ: Không ngờ Bạch Y mỹ nữ này lại đỉnh đỉnh đại danh Tuyết Sơn Nữ Ma Đầu Bạch nương nương Hoa Nguyệt Kiều, người đàn bà độc ác dâm tà này ba mươi năm trước giang hồ ai ai cũng nghe danh, nhưng bề ngoài thì như thiếu phụ mới hai mươi mấy tuổi, còn người thiếu niên thư sinh kia lại là một cô gái...







Đang lúc suy nghĩ, chỉ nghe cô gái giả trai lên giọng hồn nhiên chỉ vào mặt Bạch nương nương :







- Ngươi là người đàn bà không biết xấu hổ, người chửi ai là à đầu, xấu, vậy ngươi là người đàn bà xấu, đàn bà thúi.







Bạch nương nương liễu mi giựt lên, ánh mắt tỏ ra oán hận độc ác, cười lên nói :







- A đầu xấu, ngươi ăn cắp Băng Tầm Bảo Y của lão nương để đâu? Nói ra mau, bằng không thì lão nương sẽ phá nát gương mặt ngươi để ngươi không dám nhìn ai.







Thiếu nữ nghe vậy sắc diện thay đổi, lui bước chửi :







- Bà già xấu, ai mà ăn cắp Băng Tầm Bảo Y của ngươi? Đừng vu khống.







Bạch nương nương lạnh nhạt cười lên :







- Con a đầu xấu ngươi còn chối, lão nương sẽ móc mắt ngươi ra cho mà xem.







Thiếu nữ bất giác lùi thêm hai bước nhưng sực nhớ không ổn, khẽ cười khi dễ nói :







- Mụ đàn bà xấu, ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi hay sao? Cô nương đấu tiếp thử vài chiêu Thái Âm độc chưởng của ngươi xem sao?







Bạch nương nương cười hiểm nói :







- Được, xem ngươi đỡ được mấy chiêu.







Thiếu nữ ngước thẳng người nói :







- Mụ đàn bà ngươi có mấy chiêu thì ta tiếp ngươi mấy chiêu.







Bạch nương nương cười một cách nham hiểm nói :







- Con a đầu ngươi miệng còn hôi sữa, chỉ cần ngươi dám đỡ thẳng ta môt chiêu Thái Âm chưởng, Băng Tầm Bảo Y của ta coi như là tặng cho ngươi.







Bạch nương nương nói xong đưa tay xuất chưởng hướng về thiếu nữ, tiếng hữu chưởng phong thật lợi hại.







Thiếu nữ hiện vẻ kinh hồn thối lui hai trượng, tránh sau một cây to. Hoàng Bác người ở ngoài năm trượng, nhưng vẫn cảm thấy một sức gió lạnh thấu người của Thái Âm chưởng, biết rằng thiếu nữ này không thể địch nổi với nữ ma đầu này, cho nên đã nhanh chóng âm thầm nhảy qua một cây cổ thụ gần hơn, định khi thiếu nữ nguy hiểm sẽ ra tay cứu giúp.







Đột nhiên nghe Bạch nương nương hô một tiếng và bay người hướng về phía thiếu nữ.







Hoàng Bác nhìn từ trên xuống, thấy Bạch nương nương bay vòng xung quanh, chân chấm thân cây đang rượt đuổi thiếu nữ, và cô ấy đã phải vất vả né tránh nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự theo đuổi của Bạch nương nương, nhưng Bạch nương nương lại không xuất chiêu Thái Âm chưởng, chỉ sử dụng bàn tay dùng chiêu thức quái dị muốn cào lên gương mặt của thiếu nữ.







Như vậy, thiếu nữ càng cảm thấy run sợ miễn cưỡng đỡ được khoảng hai mươi chiêu, và trước mắt đã thấy thiếu nữ sẽ bị tổn thương trước sức ép mãnh liệt của nữ ma đầu.







Hoàng Bác không chần chừ nữa, hô một tiếng từ trên cao bay xuống. Thiếu nữ ấy thấy bóng người rơi từ trên không, đang chần chờ thì bị một chiêu Vân Long Thám Chảo của Bạch nương nương, móng tay vừa gần đụng tới gương mặt của thiếu nữ,không còn cách nào né tránh thiếu nữ hoảng hồn la lên, gương mặt vẻ không có cảm giác đau đớn, mở mắt ra nhìn, thì thấy. Bạch nương nương đã đứng ngoài hai trượng sắc mặt hớn hở đang nhìn một vị thiếu niên khôi ngô tuấn tú, trên mình mặc đồ màu vàng.







Chỉ thấy Bạch nương nương yểu điệu vừa đi vừa cười tiến tới trước mặt Hoàng Bác nói :







- Tiểu đệ này, ngươi tên gì? Chắc là không phải đi chung với ả nha đầu này chứ?







Hoàng Bác nhìn vị Bạch nương nương kiều diễm đang đứng trước mặt mình, tự dưng cảm thấy lúng túng, và chẳng nên lời.







Bạch nương nương ánh mắt tỏa sáng kỳ diệu cười nói :







- Chắc đệ nhất định không muốn con a đầu kia biết tên đệ chứ gì? Không sao, đệ chờ một lát nữa nói cho tỷ tỷ nghe cũng được.







Hoàng Bác đột nhiên nói to :







- Hoa lão tiền bối xin đừng hiểu lầm, tiểu tử từ Hoàng Châu tên Hoàng Bác.







Bạch nương nương cười lên nói :







- Thật ra là Hoàng đệ đệ, đệ đừng kêu tỷ đây là tiền bối hậu bối gì cả, chúng ta niên kỷ cũng tương đương nhau thôi.







Hoàng Bác cảm thấy ngượng ngùng, đột nhiên nghe thiếu nữ hô lên nói :







- Ê, ngươi đừng bị mụ ấy gạt đó, mụ đàn bà này năm nay đã trên năm mươi tuổi rồi.







Bạch nương nương gương mặt đỏ ửng lên, chỉ thẳng thiếu nữ chửi :







- A đầu kia, mi nói bậy ta một chưởng đánh cho mi chết.







Thiếu nữ tỏ vẻ miệt thị nói :







- Hừ, ai lại không biết Tuyết sơn nữ ma ngươi chuyên thích kiếm đàn ông để thỏa mãn... thỏa mãn...







Bạch nương nương không chờ thiếu nữ nói xong, đột nhiên xuất chưởng với thiếu nữ, nhưng Hoàng Bác càng nhanh hơn, thân hình lượn lên tay trái một chiêu Mai Khai Nhất Chỉ đỡ ngay tay phải của mụ gạt lên, cuồng phong Thái Âm chưởng đã bị đổi hướng.







Chỉ nghe tiếng sạt sào, nhiều cánh cây đã bị sức gió Thái Âm chưởng làm đổ ngã, Bạch nương nương thối lùi mấy bước, hơi sợ hãi nghĩ rằng không rõ thiếu niên này thuộc môn phái nào? Chiêu thức xuất nhanh chưa từng thấy, mình muốn thắng chắc cũng phải đấu trên trăm chiêu, nên bằng giọng hơi giận nói :







- Hoàng đệ đệ sao em lại giúp nó chứ? Con a đầu này ăn cắp Băng Tầm Bảo Y của tỷ tỷ mà còn nói xấu...







Thiếu nữ đứng ngoài xa nóng giận nói :







- Con mụ đàn bà không biết mắc cỡ kia, chưa nói được mấy câu đã tỷ tỷ đệ đệ rồi.







Hoàng Bác nhăn mặt, hướng vê thiếu nữ nói :







- Ê, ngươi đừng có chửi nữa được không?







Thiếu nữ tỏ vẻ không hài lòng,nhưng không lên tiếng nữa.







Hoàng Bác cảm thấy lạ? Tại sao thiếu nữ kia không thừa cơ hội mà trốn? Đoạn quay lại chấp tay chào Bạch nương nương :







- Xin Hoa lão tiền bối hãy nể mặt tiểu tử mà tha cho vị cô nương này được chứ?







Bạch nương nương ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của Hoàng Bác nói :







- Nể mặt đệ đương nhiên là được rồi, nhưng mà, đệ phải bảo nó trả lại Băng Tầm Bảo Y cho tỷ mới được







Mặt mày đỏ ửng, Hoàng Bác lại nói với thiếu nữ :







- Cô nương à, ngươi hãy trả lại Băng Tầm Bảo Y cho Hoa lão tiền bối đi.









Thiếu nữ bĩu môi nói :







- Ai ăn cắp Băng Tầm Bảo Y của ả chứ?







Bạch nương nương giọng giận hờn nói :







- Con a đầu xấu kia, mi còn cứng mồm, mi giả trai...







Hoàng Bác đã rõ sự tình, cười nói với thiếu nữ :







- Cô nương à, một chiếc Băng Tầm Bảo Y đâu đáng giá bao nhiêu? Nếu như cô đã lấy thì hãy trả lại cho Hoa lão tiền bối đi.







Thiếu nữ lại bĩu môi nói :







- Băng Tầm Bảo Y cũng không phải của bà ta, tại sao phải trả lại chứ?







Bạch nương nương cười nói với Hoàng Bác :







- Đệ à, đệ có nghe rõ chưa? Đệ còn binh nó?







Hoàng Bác nói thầm một tiếng: thật là xui xẻo, đúng là tự tìm lấy chuyện phiền phức, nhỡ sư phụ Lung Tuyết đạo nhân có căn dặn, chuyện trên thiên hạ có gì cũng có thể can thiệp, duy chỉ có đàn bà con gái là đừng bao giờ dính líu tới, mình mới hạ sơn lần đầu thì lại dính líu với chuyện của đàn bà, thật là trút họa vào thân.







Trong lòng tự dưn cảm thấy bực mình vừa muốn bước rời khỏi nơi này, bỗng theo tiếng gió đêm có tiếng cười, tiếp đó một giọng nói từng chữ vang đến :







- Băng Tầm Bảo Y đang ở trên người của ta, Bạch nương nương ngươi sao không dám đến tìm ta?







Bạch nương nương lạnh nhạt cười một tiếng, nhảy lên cây theo hướng tiếng nói rượt theo.







Thiếu nữ đi đến trước mặt Hoàng Bác, hai mắt óng ánh dưới hàng mi dài lượt nhìn Hoàng Bác rồi lại cúi đầu xuống, bằng một giọng nói nhỏ nhẹ :







- Ê, nhà ngươi hồi nãy sao lại giúp ta?







Hoàng Bác lạnh nhạt trả lời :







- Tại hạ chắc đã làm sai rồi, mong cô nương bỏ qua cho.







Nói xong quay mình muốn rời khỏi ra ngoài rừng, nhưng thiếu nữ đã nhanh chân cản lại nói :







- Ê, nhà ngươi đừng có giận mà.








Hoàng Bác ngưng bước, trầm lặng nhìn thiếu nữ nhưng chẳng nói nên lời.







Thiếu nữ gương mặt tự dưng đỏ ửng lên nói nhỏ nhẹ :







- Ngươi... ngươi nhất định giận ta không nên ăn cắp đồ của người ta có phải không? Thật ra ngươi không rõ, Bạch nương nương là một đàn bà xấu nết, bà ta...







Hoàng Bác bỗng thấy vui lên nói :







- Cô nương đừng nói nữa, à phải rồi, hồi này giọng nói người trong rừng là ai vậy?







- Đó là cha của ta đây mà.







- Cha cô là ai?







- Cha của ta là người danh chấn thiên hạ Thần Thâu Vô Hình Khưu Duật Phu mà.







- Thì ra là vậy, hèn chi...







- Hừ, ta đâu thèm ăn cắp đồ của người khác làm gì, lần này là ta đang giận ổng thôi.







- Giận à?







- Ờ, cha tôi cứ nói tôi tuổi còn nhỏ không cho tôi ra giang hồ, tôi nhất định phải ra ngoài cho biết., ngươi thấy đó, cỡ Băng Tầm Bảo Y của Bạch nương nương tôi còn lấy được mà.







- Phải không chứ?







- Phải không? Ngươi hình như là không phục?







- Không sai? Ngươi có thể ăn cắp được Băng Tầm Bảo Y của Bạch nương nương tuy rằng có thể thành danh, nhưng nếu có thể ăn cắp được cây Thất Hồng Kiếm của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Âu Dương Trường thì mới...







- Ối, ngươi to gan thật, Thiên Hạ Vô Song Kiếm là đệ nhất cao thủ trên võ lâm, ai mà chọc tới hắn chắc là toi mạng.







- Cô sợ à?







- Hừ, sao lại sợ chứ? Nếu mà nói trước vài hôm, chắc tôi có cách, nhưng hiện tại thì trễ rồi.







- Trễ à? Tại sao lại vậy?







- Hí hí... Như vậy ngươi chắc chắn là mới xuất giang hồ thôi, có phải không chứ. Nói cho ngươi nghe, hằng năm Vô Song bảo vào tháng hai đều có cứ hành một lần chiêu anh lôi đài tại trước Bảo trong thời gian một tháng, đã thu nạp rất nhiều thanh niên có năng khiếu vào Bảo để học kiếm pháp đó.







- Thật hả?







- Ai gạt ngươi làm gì? Hiện chỉ còn có mười ngày, tôi chắc theo không kịp, bằng không, tôi có thể đi ăn cắp về cho ngươi.







Hoàng Bác suy nghĩ rồi chắp tay nói :







- Cô nương, tại hạ còn việc phải làm, xin cáo từ.







Thiếu nữ nghe vậy hấp tấp nói :







- Ê, ngươi không muốn gặp mặt cha ta sao?







Hoàng Bác đang muốn trả lời, nhưng đột ngột nghe thấy có tiếng lạ trong rừng sau lưng liền quay người và hô lớn nói :







- Vị nào đang trốn trong rừng, sao không ra gặp mặt chứ?







Từ trong rừng phát ra một giọng cười to lớn, theo đó một người ăn mày chân cao chân thấp bước ra. Chỉ thấy hắn thân người lùn mập râu ria đầy mặt, trên mình mặc một chiếc áo vá trăm mảnh, tay cầm Đả Cẩu bổng, tướng đi khôi hài nhưng không thiếu vẻ trang nghiêm.







Hoàng Bác nhìn thấy đây chính là một trong các vị trưởng lão Cái bang đã gặp ở Chung Sơn hồi hai năm về trước, biết đây chính là Ngũ Trưởng Lão Từ Cửu Phu do Chu Cửu đã nói, nên nhanh chóng bước tới quỳ lạy :







- Hoàng Bác bái kiến Ngũ sư thúc.







Từ Cửu Phu vịn tay Hoàng Bác đứng dậy :







- Khá lắm, cháu à, hai năm không gặp mà cháu đã học được nhiều võ công, lão ăn mày ta chỉ sơ ý gây một tiếng động nhỏ mà cũng bị cháu nghe được.







Hoàng Bác từ tốn nói :







- Sư thúc, đệ tử đây còn kém lắm.







Từ Cửu Phu bất chợt quay sang thiếu nữ hỏi :







- Tiểu Bình, cháu không nhận ra ta sao?







Khi thiếu nữ đang ngơ ngác.







Từ Cửu Phu nói :







- Cháu vẫn còn cần chú xếp làm sáo cho cháu thổi chứ?







Thiếu nữ đã nhớ lại chuyện khi mình còn khoảng mười tuổi :







- Cháu nhớ ra rồi, chú đây là chú ăn mày hồi đó.







Từ Cửu Phu gậtd dầu nói :







- Lão ăn mày đây đã sáu năm không gặp cháu, không ngờ nay cháu đã cao lớn và đẹp như vậy.







Tiểu Bình mắc cỡ cúi đầu cười khẽ.







Từ Cửu Phu vui cười lớn nói :







- Đứa con gái này thật là không biết trời cao đất rộng, không nghĩ Tuyết Sơn Bạch nương nương là người lợi hại thế nào, cha cháu còn ngại Bạch nương nương, nhưng cháu lại dám cả gan ăn cắp chiếc Băng Tầm Bảo Y của bà ta.







Tiểu Bình vui cười và giở nón trên đầu xuống, từ trong nón lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc, hai tay đưa đến cho Từ Cửu Phu nói :







- Chú ăn mày à, chú coi.







Từ Cửu Phu liền đưa tay cản lại nói :







- Không coi, không coi, cháu hãy mau tìm cha cháu đi.







Tiểu Bình vảnh môi lên nói :







- Cháu đâu có biết cha cháu đang ở đâu chứ?







Từ Cửu Phu nói :







- Cha cháu hiện đang chờ cháu tại trên cây trụ thứ tư trong Khổng miếu ở trong Lạc Dương thành, mau đi đi cháu.







Tiểu Bình hừ một tiếng nhưng chân vẫn đứng tại chỗ.







Từ Cửu Phu hỏi :







- Tiểu Bình à, cháu còn chuyện gì hỏi không?







Tiểu Bình thấy mắc cỡ, hai chân nhảy bay vào rừng, nháy mắt đã mất hút trong màn đêm.







Từ Cửu Phu lắc đầu nói :







- Thiệt là, khi con gái nó lớn lên thì tính tình thật không hiểu nổi.







Hoàng Bác ngơ ngẩn nhìn vào rừng đáp :







- Dạ, đệ tử mới hạ sơn hơn tháng rồi...







Từ Cửu Phu chẳng hiểu gì cả hỏi :







- Cháu, cháu đang nói gì?







Hoàng Bác giựt mình, nhanh nhảu trả lời :








- Dạ đệ tử nói là hạ sơn vào tháng trước à.







Từ Cửu Phu gãi đầu tỏ vẻ kỳ lạ.







Hoàng Bác cảm thấy thẹn thùng, nhanh chóng lướt sang vấn đề khác nói :







- Sư thúc, sao sư thúc lại biết cháu ở đây?







Từ Cửu Phu nói :







- Lão ta mới khoảng ba canh vừa mới nhận được báo cáo của Chu Cửu, nói cháu đã đến Lạc Dương thành, còn bảo là tên vô lại Thôi Đại Hý cứ theo đuổi cháu mãi, cho nên liền đến nhà trọ tìm cháu, không ngờ chẳng gặp cho nên ra ngoài tìm kiếm. Sau đó thấy lão thâu nhi chơi trò cút bắt với Bạch nương nương, gặp mặt nói vài câu, nghe lão ấy nói người thiếu niên trong rừng già này chắc là cháu, quả nhiên là đúng, ê sao cháu lại có mặt trong chuyện này?







Hoàng Bác thuật lại câu chuyện cho Từ Cửu Phu nghe, khi biết Thiết Đồ Cóc Thôi Đại Hý lúc nói chưa dứt lời mà bị người ta dùng thủ pháp hiếm thấy Trạc diệp phi hoa giết chết, trong lòng Từ Cửu Phu đầy nghi vấn và bất an nói :







- Nè, đây là hành động diệt khẩu dã man.







Hoàng Bác nói :







- Đệ tử cũng nghĩ như vậy, nhưng mà...







- Sau khi hạ sơn cháu có can thiệp chuyện gì không?







- Dạ không.







- Có gặp qua người gì khả nghi không. Ví dụ như một lão già mặc bộ đồ bông mặc mũi râu ria?







- Dạ không có.







Từ Cửu Phu cau mày, đi tới đi lui một hồi, đột nhiên dừng người lại nói :







- Cháu à, cháu có phải muốn tìm Bang chủ để học nghệ?







Hoàng Bác chần chừ một lát nói :







- Đệ tử vốn muốn tìm Phục Ma sư phụ học nghệ trước, nhưng... hồi nãy nghe Khưu cô nương nói là... Vô Song bảo đang...







Từ Cửu Phu nắm lấy tay Hoàng Bác đi ra ngoài rừng, vừa đi vừa nói :







- Chúng ta ra ngoài rừng rồi từ từ nói.







Hai người bước ra ngoài rừng, lúc này đang giữa giờ dần mẹo, hướng đông đã bắt đầu hừng sáng lên, xa xa truyền vang tiếng gà gáy, Lạc Dương thành môn cửa vẫn còn đóng nhưng ngoài thành đã có nhiều người đang chờ vô thành mua bán.







Từ Cửu Phu nhìn quanh tứ phía, khẽ nói :







- Cháu à, có phải cháu muốn sẵn cơ hội Chiêu Anh Lôi Đài trà trộn vào Vô Song bảo không?







Hoàng Bác nói :







- Dạ đúng là đệ tử muốn thừa dịp này vào Vô Song bảo xem, luôn tiện điều tra xem cha cháu mất tích có liên quan gì với họ hay không?







Từ Cửu Phu lắc đầu nói :







- Lão đây không đồng ý cháu tính như vậy, cháu hãy tìm Bang chủ trước đã, cần phải biết nếu cháu tham gia Chiêu Anh Đài mà được tuyển chọn, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể vào Trung viện của Vô Song bảo được.







- Trung viện của Vô Song bảo?







- Không sai, Vô Song bảo xây dựng trong hướng Bắc Nhạn Đãng sơn, diện tích rộng lớn. Chia nội, trung, ngoại tam viện cách nhau bởi tuyệt đỉnh đồi núi, kiếm sĩ của tam viện được chia ra là màu đỏ, trắng và đen trên chuôi kiếm để phân biệt công lực kiếm thuật. Nội viện là nơi ở của gia quyến Âu Dương Trường và cũng là nơi bí mật nhất của Vô Song bảo. Trung viện là nơi trú đóng của vệ sĩ có biệt hiệu Vô Song kiếm khách, năm vị Bạch Bính kiếm khách này đều là cao thủ độc bá một diện trên võ lâm, sau khi qui phục Vô Song bảo lại được Âu Dương Trường truyền thọ Thiểm Điện thập tam kiếm pháp. Kiếm thuật cao siêu của họ, trên giang hồ ngoại trừ Thiên Ái Cô Kiếm La Ngọc Phóng đã qui ẩn không còn xuất hiện giang hồ và Đạt Ma Thần Kiếm Âu Công Đạt hai người ra, có thể nói là thiên hạ vô địch thủ, mạnh cỡ Bạch Y Tú Sĩ Lạc Quang Trụ trong Trúc Lâm thất duật ba năm về trước cũng phải bại dưới chân của Ngũ Kiếm thứ nhất Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương.







- Còn ngoại viện được chia ra hai thứ hạng, một là kiếm sĩ chuôi đen, còn thứ hạng cuối là những kiếm sĩ mới nhập môn. Hiện nay kiếm sĩ chuôi đen nghe nói đã có đến trăm mấy vị, họ đều có thể đỡ trên một trăm chiêu của Ngũ kiếm chuôi trắng, tuy rằng vậy, nhưng đại đa số kiếm sĩ chuôi trắng từ nào đến giờ vẫn chưa được gặp mặt Âu Dương Trường lần nào. Đối với hạng mới nhập môn đều là được trúng tuyển thi sát hạch qua Chiêu Anh Lôi Đài, trong số họ sau khi nhập môn ít có người nào trong một năm được tăng lên làm kiếm sĩ chuôi đen. Cho nên, nếu cháu dùng biện pháp này để trà trộn vào Vô Song bảo cũng đâu có làm gì được.







Hoàng Bác cảm thấy kinh hãi trong lòng, nghĩ rằng: với qui mô như vậy của Vô Song bảo, trước mắt đã không có thời gian trà trộn vào bảo vì còn ba năm nữa là phải thi đấu với con Âu Dương Thừa Kiếm rồi, đành phải tìm cách tính sau thôi, nên trả lời :







- Như vậy, đệ tử quyết định đi tìm sư phụ, sư thúc có biết hiện sư phụ đang ở đâu không?









Từ Cửu Phu nói :







- Bang chủ hiện tại đang ở vùng Giang Triết, cháu chỉ cần đến vùng đó, hỏi đệ tử của bổn bang là sẽ tìm được.







Đột nhiên Hoàng Bác nhớ ra một chuyện :







- Sư thúc, hai năm trước đệ tử có nhờ sư phụ tìm mẹ của đệ tử tại Hàng Châu không biết sư thúc có nghe biết chuyện này không?







- Nghe Bang chủ nói, mẹ của cháu từ khi cháu rời gia đình đã đến nhà một phú hộ làm người ở, nhưng hiện giờ Bang chủ đã sắp xếp một nơi ở an toàn cho mẹ cháu rồi.







- Hỡi ơi, cháu đã năm năm không gặp Mẹ, rất muốn trở về thăm hỏi...







- Đó là đương nhiên rồi, cháu tìm được Bang chủ thì sẽ toại nguyện thôi.







Nói đến đây, chỉ thấy cửa thành đã mở, hai người cùng bước ra theo hướng đông nam ra ngoài thành.







Từ Cửu Phu vừa đi vừa dùng Đả Cẩu bổng thảy chơi, thấy bay lên cao mấy vòng rồi chụp lại, có lần đã thúc thủ, Đả Cẩu bổng bị rơi xuống đất, khi Từ Cửu Phu cúi xuống lượm Đả Cẩu bổng lên, đã nhanh chóng nhìn lại phía sau, rồi đứng lên nói nhỏ với Hoàng Bác :







- Cháu à, ta có chút chuyện, chúng ta chia tay tại đây, trên đường đi cháu nên cẩn thận nghen.







Hoàng Bác cảm thấy đột nhiên, dừng lại tỏ vẻ tiếc rẻ :







- Sư thúc phải đi à?







Từ Cửu Phu gật đầu nói :







- Cháu à, cháu đã biết biệt hiệu của chú là Từ Cửu Phu, ngày thường thích ăn thịtc ày, chú mới phát hiện có con chó đang xuất hiện gần đây, nên chú phải săn nó...







Hoàng Bác hớn hở :







- Ồ, sư thúc, cháu cũng rất thích ăn thịt cày, để cháu theo chú nghen.







Từ Cửu Phu cười lên :







- Cháu muốn ăn thịt cầy về sau thiếu gì cơ hội chứ, nhưng lần này không được vì con chó này vừa dữ lại vừa hung ác và xảo quyệt, không chừng chú rờ không tới cái đuôi của nó nữa, Ha ha ha ha.. thôi ta đi.







Hoàng Bác chưng hửng nhìn Từ Cửu Phu chạy vào một con lộ vắng, nhớ đến mình lại phải cô độc một mình trong lòng cảm thấy buồn buồn.







Chuyển mình nhìn lại nguy nga tráng lệ của Lạc Dương thành, và cũng nhớ lại cô gái giả trai Khưu Tiểu Bình lúc nãy.







Ối, khi cô gái ấy gỡ nồi ra, mái tóc thề rủ xuống hai vai, gương mặt cô ấy sao mà mxy miều thế.







Và người ám sát Thôi Đại Hý là ai? Có công lực cỡ Trích diệp phi hoa tuyệt thế thế này, tại sao không đường đường chính chính hạ Thôi Đại Hý mà phải dùng thủ đoạn đê hèn như vậy chứ?







Vừa đi vừa suy nghĩ một hồi không thấu, sau khi đi ngang qua đường quan lộ, nhìn lại không thấy bóng người, Hoàng Bác nhảy lên một cây cổ thụ, chân vừa tiếp xúc trên nhánh cậy đột nhiên nghe tháy tiếng la lên “Ối” giật mình chưa kịp nhìn lại, Hoàng Bác đã bay ngang cỡ dăm trượng tránh né, tay trái hộ ngực, tay phải vận công thủ thế, nhìn lên thấy một lão già tay trái cầm một bình nước lớn từ trên cây cao nhẹ nhàng bay xuống.







Ông lão này tuổi cỡ sáu mươi, có mắt to chân mày dài, để bộ râu dài rất gọn, mặc một bộ đồ màu xanh, tướng như ẩn sĩ, ông lão khẽ cười nói :







- Lão đệ à, lão đệ và bạn hai người la lối om xòm ở đối diện rừng bên kia, cả đêm bây giờ lại suýt nữa làm đổ bình nước của lão, chúng ta thật có duyên chứ?







Trực giác đã cho Hoàng Bác biết lão này không phải là người gian tà, nhưng lại vừa xuất hiện vào ngay bây giờ, nên có phần nghi ngờ và hai tay đã vận chân lực phòng hờ, trả lời lạnh nhạt :







- Thuật ẩn náu của lão trượng thật là cao siêu,nhưng không biết lão trượng xuất hiện bây giờ có gì chỉ bảo?







Ông lão vui cười nói :







- Lão đệ nếu mà biết lão thì chắc không hỏi như vậy chứ?







- Tiểu tử đang muốn thỉnh giáo lão trượng cao danh đại tánh?







- Lão tên Nghiêm Lục Sơ.







Hoàng Bác kinh ngạc nói :







- Lão trượng đây chính là Long Tuyền Ẩn Sĩ trong Trúc Lâm thất duật Nghiêm lão tiền bối à?







Ông lão cười nói :







- Đúng vậy, lão đệ không phải muốn chúng ta đấu lên một trận chứ?







Hoàng Bác cung kính chào và thèn thẹn nói :







- Xin Nghiêm lão tiền bối thứ lỗi, tiểu tử thật ra đã gặp một chuyện lạ vào đêm hôm qua...







Long Tuyền Ẩn Sĩ Nghiêm Lục Sơ cười lên :







- Lão đệ nói từ tiểu tử đó là ai vậy?







- Tiểu bối Hàng Châu tên là Hoàng Bác.







- Hoàng Bác? Tên nghe rất quen?... hồi nãy hình như nghe ngươi gọi Cái bang Trưởng lão Từ Cửu Phu là sư thúc, như vậy ngươi là đệ tử của môn phái nào?







Hoàng Bác ngập ngừng, nhất thời chưa biết nên nói thật hay không.







Long Tuyền Ẩn Sĩ thấy vậy, cười cười nói :







- Lão đệ nếu không tiện thì không nói cũng được.







Hoàng Bác nghĩ lại có nghe sư phụ Lung Tuyết đạo nhân nói là Trúc Lâm thất duật người nào cũng là danh môn chánh phái, thôi mình nói thật vậy.







- Lão tiền bối xin hãy tha tội, tiểu bối vì cùng lúc bái cả hai vị sư phụ, nên chưa biết nói tên sư phụ nào trước.







- Đồng thời bái hai vị sư phụ?







- Dạ phải, hai vị sư phụ của tiểu bối là Trường Bạch Lung Tuyết đạo nhân và Bang chủ Cái bang Phục Ma Thần Cái!







- Cái gì?







Long Tuyền Ẩn Sĩ kinh ngạc ngắm nhìn Hoàng Bác hồi lâu, gương mặt tỏ vẻ hơi giận nói :







- Lão đệ à, ngươi có phải là nói đùa với lão không chứ?







Hoàng Bác trả lời :







- Dạ, Hoàng Bác không dám, nhưng tiểu bối vẫn chưa theo qua Phục Ma Thần Cái sư phụ học nghệ, chuyến này là đi tìm sư phụ ấy đó thôi.







Long Tuyền Ẩn Sĩ vừa kinh vừa lạ than rằng :







- Đây thật là chuyện khó tin, hai vị võ học tôn sư này sao lại đồng thời chịu nhận ngươi làm đệ tử chứ?







Hoàng Bác cười vui nói :







- Tiểu bối là thừa dịp may thôi!







- Ờ, chuyện này nếu mà truyền ra giang hồ, chắc là ngươi lắm phiền phức đấy...







- Lão tiền bối, vậy là thế nào?







- Lão đệ à, ngươi thử nghĩ coi, Đông Kiếm Tây Đao Nam Quyền ba người, có ai mà chịu truyền nhân của họ sau này sẽ lại phải làm đệ tử cho người khác chứ? ừ... đặc biệt là Vô Song bảo.







- Lão tiền bối, ngài mà không nói ra thì ai mà biết chứ.







- Lão đệ à, ngươi tưởng rằng lão đây là đàn bà lắm chuyện hay sao?







- Dạ không, tiểu bối thường nghe sư phụ Lung Tuyết đạo nhân khen rằng Trúc Lâm thất duật là người tốt, tiểu bối rất tin tưởng.







- Ha ha ha ha, lão đây ngoại trừ thích thưởng thức mùi trà, xác thực là cái gì khác cũng không hứng thú.







- Lão tiền bối, ngài có muốn nghe chuyện quái lạ trong đêm qua không?







- Toàn là hung sát bảo đoạt thôi, có gì mà nghe chứ, đêm qua lão đây nghe mà vẫn không muốn đi xem.







- Xin được hỏi lão tiền bối hiện nay đi đâu?







- Trúc Lâm thất hữu chúng tôi cứ ba năm là hội ngộ một lần, giờ Dậu hôm nay là đến giờ hội họp, địa điểm là trong Trúc Lâm dưới chân núi Hùng Nhĩ sơn cách đây cỡ hai trăm dặm. Nếu lão đệ có hứng thú thưởng hức trà nghệ của lão thì lão cho biết bình nước nấu trà này là lão lấy từ Tây Khang cách đây mấy ngàn dặm đó.







- tiểu bối thật là vinh hanh, ồ, tiền bối ngài nói Tây Khang, có phải là nước sơn tuyền tại Phi Việt Lãnh Lưu Tịnh Tây Khang hay không?







- Ủa, sao lão đệ lại biết?







- Thiên hạ giai thủy danh tuyền, tiểu bối đây cũng có nghe nói.







- Như vậy tuyền thủy ở xứ nào ngon nhất?







- Hàng Châu Bá Hổ tuyền thiên hạ đệ nhất.







- Lão đệ là người Hàng Châu đương nhiên là biết rồi.







- Nam Hải Tây chiêu sơn Vô Diện tỉnh đứng thứ hai.







- Đúng rồi.







- Hàng Dương Hoành sơn miểu cổ tỉnh đứng thứ ba.







- Không sai!







- Tô Châu Linh Nham Ngô Vương tỉnh đứng thứ tư.







- Ha ha ha...







- Lão tiền bối, tiểu bối có phải nói sai rồi?







- Không có phải, xưa nay lão đây về trà đạo có thể nói là độc bá võ lâm, hôm nay gặp ngươi chắc là kỳ phục địch thủ rồi.







- Lão tiền bối quá khen, đây chính là lúc tiểu bối chơi cờ tại Bia Thánh lầu ở Hàng Châu, nghe các vị tiền bối sư môn nói đó.







- Hóa ra ngươi cũng biết chơi cờ à?... ờ hén. Lão đây nhớ ra rồi, ngươi là hồi mấy năm trước ở Hàng Châu truyền tụng nhất thời là Hàng Châu cờ vây thần đồng Hoàng Bác?







- Dạ phải, nhưng hai chữ Thần Đồng thật là không dám ạ!







- Ha ha ha... đừng khách sáo, hèn chi hồi nãy nghe tên của ngươi có biết là trong Trúc Lâm thất duật chúng tôi có một người tên là Hắc Bạch Thánh Thủ Đỗ Hy Minh không?







- Tiểu bối nghe tiếng đã lâu ạ!







- Đi, để lão dẫn ngươi đi đánh bại hắn.







- Tiểu bối nhất định không phải địch thủ của tiền bối ấy.







- Sao chứ, ngươi đừng vì bốn chữ Hắc Bạch Thánh Thủ mà sợ hãi, chữ Thánh của lão ấy là chỉ ám khí thôi, còn nói đến cờ nghệ thì Quốc Thủ Vương Siêu Minh cũng có thể nhượng hắn ba nước cờ, và lão đệ ngươi thì đã từng ăn Vương Minh một nước.







- Vậy thì đi sao?







- Đúng vậy, chúng ta phải đi hai trăm dặm trong vòng hai giờ, điểm này... chắc lão đệ thừa sức chứ?







- Tiểu bối miễn cưỡng theo thôi, xin lão tiền bối dẫn đường.







Long Tuyền Ẩn Sĩ cười hô hố lên, tay trái đỡ cái bình, thân hình run nhẹ, đã bay đến ngoài ba trượng, quay đầu lại nhìn Hoàng Bác, sau đó diễn Thúc Địa Phi Hành Thuật, thân hình bay đi như mây gió, nháy mắt đã đến ngoài hai mươi mấy trượng. Khinh công cao siêu, đúng là cao thủ nổi tiếng trên giang hồ, Hoàng Bác biết Long Tuyền Ẩn Sĩ cố ý muốn thử tài khinh công của mình, nên không dám chậm trễ, liền diễn sư môn tuyệt học khinh công tuyệt quán võ lâm Tuyết Phiêu Phi thân hình bay bổng lên, trong nháy mắt Long Tuyền Ẩn Sĩ cách cỡ ba bước đi.







Long Tuyền Ẩn Sĩ quay đầu nhìn lại, trong lòng thấy khiếp sợ, chỉ vì khi hắn biết Hoàng Bác là đệ tử của Lung Tuyết đạo nhân, ngay bước đầu hắn đã dùng đến bảy phần công lực, cứ cho rằng thiếu niên này tuy rằng đã học được khinh công cái thế Tuyết Phiêu Phi, nhưng làm sao đi chăng nữa cỡ một thiếu niên mới chừng 18, 19 tuổi,công lực cũng chẳng cao đến đâu, cỡ nội lực mấy chục năm của mình, thiếu niên này chỉ cần đừng theo cách quá xa thì đã là hiện tượng hiếm hoi rồi, nhưng bây giờ nhìn tốc độ thân pháp của Hoàng Bác mới biết mình đã đoán sai, nên liền tăng Thúc Địa phi hành thuật lên chín phần công lực, chỉ thấy thân hình bay đi như gió thổi, nhanh chóng vô cùng.







Sau đó lại quay đầu nhìn lại, Hoàng Bác vẫn không rời một bước ngay sau lưng mình, hơn thế nữa thái độ lại rất ung dung, miệng tỏ nụ cười nữa.







Long Tuyền Ẩn Sĩ trong lòng than vãn, từ bỏ ý niệm muốn tăng hết công lực chỉ chừng ấy thì đã biết được khinh công của Hoàng Bác thật không kém hơn mình, dù cho mình dúng hết mười hai phần công lực, chắc cũng sẽ không thể nhanh hơn, và nếu như vậy chắc là mình không đủ sức một hơi đi được một trăm dặm đường.







Và từ đó, lão thiếu hai người duy trì tốc độ phi thân này, bay về hướng tây nam.







Nhưng, cách nửa dặm phía sau của hai người, có một bóng hình màu xám, theo sát họ và sau đó cỡ nửa dặm nữa, lại có một bóng người nép theo sát sau lưng.